Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 61: Chương 61: Giải mã lớp kết giới (2) - THÚ BIẾN DỊ DỊ ĐỘNG




Nhìn từng dòng dữ liệu xanh đỏ không ngừng lướt qua trên màn hình giả lập, vẻ mặt của Nhạc Dương Vũ trở nên vô cùng nghiêm túc, xa xa chính là tiếng loa phóng đại đang phát những lời nói của Vương Uyển đối với những con người đã trãi qua tiến hóa nâng cấp và sỡ hữu dị năng như bọn họ thì âm thanh xa xa đó lại có thể dễ dàng nghe rõ mồn một hệt như đang thì thầm bên tai vậy.

Mấy nhân viên kĩ thuật ngồi nghe không sót một chữ những lời nói của Vương Uyển, có lẽ đó là lần đầu họ nghe thấy và cũng nhận thức được tính nguy hiểm của sự việc lần này, không khỏi càng thêm ra sức không ngừng để có thể phá giải kết giới một cách nhanh nhất.

“Đã tìm thấy được chút manh mối nào chưa?” Nam Cung Hàn Dương đi tới thuận miệng hỏi một câu xem tiến độ của bọn họ như thế nào rồi.

Một nhân viên kĩ thuật lắc đầu: “Tình trạng không khả quan lắm, kĩ thuật của bọn họ thật sự rất cao, tôi có thể có lí do để nghi ngờ họ không thuộc tinh hệ của chúng ta.”

Lời nói của nhân viên kĩ thuật kia không hẳn là không có lí, bởi vì chỉ có khoảng cách giữ những tinh hệ với nhau mới có thể tạo ra khoảng cách về trình độ khoa học kĩ thuật mà thôi. Mà ngoại trừ tinh hệ của bọn họ còn có hàng trăm hàng ngàn tinh hệ khác trôi nổi trong vũ trụ cho nên dù cho có muốn tìm xem rốt cuộc là kĩ thuật này xuất hiện từ tinh hệ nào thì cũng chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả.

Bên kia lớp kết giới, Diệp Thanh An đang đứng sau lưng Nhạc Dương Vũ nhìn cậu ta lướt tay trên bàn phím giả lập, ánh mắt nhịn không được toát ra vài phần hâm mộ.

Cậu cũng muốn gõ phím được nhanh như vậy nha, vậy thì mỗi lần cần phải lên mạng chửi người thì đỡ phải lo tốc độ tay không kịp tốc độ não nữa.1

Diệp Thanh An đứng đằng sau Nhạc Dương Vũ một chút, lâu lâu lại cứ nhìn như vô tình mà dẫn dắt Nhạc Dương Vũ một chút để cậu ta có thể tìm được điểm đột phá trong cách phá giải lớp kết giới vững chắc này.

**

Bên phía khu đất trống nơi mà tất cả những người vẫn chưa bị nhiễm bệnh độc đang tập hợp.

Vương Uyển hạ xuống quang não của mình, nhìn xuống đám người đang im như thóc ở dưới kia, cô yên lặng thở dài một tiếng: “Tôi biết chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người rất lo lắng, nhưng mà mọi người đừng nên nản chí, ông cha ta những loài người nguyên thủy ở cái thời đại mà không có khoa học kĩ thuật không có sức mạnh tinh thần cùng dị năng mà chỉ với những vũ khí thô sơ như súng đại bác mà vẫn có thể đối đầu với V- 00 còn thành công đưa con người ra vũ trụ mở ra một thời đại người tiến hóa mới, chúng ta thân là những con người tiến hóa siêu đẳng không lẽ lại bỏ cuộc sớm như vậy sao, huyết thanh virus đang được quân đội cấp tốc mang đến đây, cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thoát ra được khỏi cái lồng này mà thôi! Vậy nên điều mọi người cần làm bây giờ chính là tránh càng xa khu cách ly càng tốt!”

Tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng bàng hoàng và sợ hãi khi biết tin rằng V- 00 hiện tại có thể lây nhiễm qua đường không khí, bọn họ không ít người đều đã sợ hãi đến nhũn cả chân, kìm nén lắm mới không lập tức bỏ chạy khỏi hành tinh này, nhưng dù có muốn chạy cũng chạy không được. Hiện tại những lời Vương Uyển vừa mới nói hiển nhiên chính là liều thuốc an thần tốt nhất đối với bọn họ, không ít người đã bình tĩnh trở lại, cũng càng ngày càng cảnh giác hơn.

“Quân Minh! Diệp Thanh An đâu rồi sao từ nãy tới giờ tôi không thấy cậu ta đâu cả vậy?“. Tần Ngôn nhìn thấy Quân Minh lập tức đi tới hỏi một chút.

“Không biết nữa từ nãy tới giờ tôi chưa gặp cậu ta, cậu tìm cậu ta làn gì sao?” Quân Minh ngáp một cái đầy mệt mỏi rồi hỏi.

“Ừm, tôi mới cảm giác được hình như có chuyện gì đó đang xảy ra bên khu rừng bên kia muốn rủ cậu ta cũng đi xem một chút.” Tần Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thanh An nhưng tìm mãi mà không thấy.

“Sao vậy? Sao cậu không rủ tôi đi nè dù sao tôi cũng đâu có yêu đâu.” Quân Minh không phục nói.1

“Cậu yếu hơn Diệp Thanh An mà.” Tần Ngôn cũng không cho Quân Minh mặt mũi một câu nói thẳng ra sự thật hệt như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim bé nhỏ của Quân Minh khiến cậu ta buồn muốn chết.

**

“Nguyên soái, không hay không hay rồi!!!“. Đoàn Tuấn cầm theo thiết bị trinh thám vội vã chạy tới, bản thân còn chưa thấy mặt đâu giọng nói đã mạnh mẽ truyền tới, thành công bắt được ánh mắt tò mò của Diệp Thanh An.

Đoàn Tuấn cũng không có tâm trạng để chào hỏi với cậu, lập tức đi đến bên cạnh Nam Cung Hàn Dương đưa thiết bị giám sát trinh thám cho hắn coi: “Nguyên soái, bộ phận trinh sát không bộ vừa mới gửi hình ảnh về cho chúng ta, tôi e rằng tình hình hiện tại không thể tệ hơn nữa.”

Trên màn ảnh chính là hình ảnh khu rừng ở phía Bắc của khu an toàn bên trong lớp kết giới, vì vị trí nên ban đầu trong màn hình chỉ có thể nhìn thấy mấy cái ngọn cây phát triển xanh tốt mà thôi, nhưng theo thời gian qua đi các loại cây và thực vật bắt đầu thưa thớt dần cũng lộ ra quan cảnh dưới mặt đất.

Một hàng dài các loại thú biến dị, thú biến dị cuồng hóa nối đuôi nhau rầm rầm bước đi, và hiển nhiên dẫn đầu đoàn đội này chính là những con thú biến dị cao giai và thú biến dị cao giai cuồng hóa.

Nam Cung Hàn Dương không tài nào có thể hiểu được thú biến dị cuồng hóa cùng thú biến dị cao giai cuồng hóa đều đã bị nhiễm V- 00 rồi mà, đáng lẽ chúng nó phải nên trở nên cuồng bạo và không ngừng tàn sát bất cứ thứ gì kể cả đồng loại mới đúng chứ? Nhưng tại sao lúc này bọn chúng nối đuôi nhau đi một cách trật tự lại quy củ như vậy chứ?

Hệt như... Hệt như có một ai đó đang điều khiển bọn chúng vậy!

Rốt cuộc là ai? Là ai có thể dễ dàng có được virus tang thi trong tay?

Là ai lại lấy sự an nguy của toàn nhân loại ra làm trò đùa?

Nam Cung Hàn Dương siết chặt tay.

Dù là ai đi nữa thì hắn cũng nhất quyết không tha cho kẻ đó.

_____________

Ôi trời có ai nghỉ tết chưa ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.