[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 89: Khởi động.
Không khí ở sân huấn luyên đột nhiên im lặng đến lạ thường, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà đặt lên người Diệp Thanh An khiến cậu cảm thấy không biết phải làm sao.
Lại nhìn đến bàn tay đang chìa ra trước mặt Diệp Thanh An không nắm lấy cũng không được mà nếu nắm lấy thì chắc chắn những người ở đây sẽ lập tức nhảy bổ tới xử đẹp cậu.
Diệp Thanh An rơi hoang mang tột độ.
Ngược lại là Nam Cung Hàn Dương dường như hắn hoàn toàn không biết bản thân vừa mới đẩy Diệp Thanh An lâm vào thế khó xử vẫn giữ nguyên bàn tay ở vị trí đó không hề có ý muốn rút lại.
“Sao vậy? Mới vài ngày không gặp mà cậu đã xem như không quen biết tôi rồi à?“. Nam Cung Hàn Dương hơi nhíu mày nói.
“Không có, nào dám quên nguyên soái đại nhân chứ..” Diệp Thanh An thở dài, chết không hối tiếc mà nắm lấy bàn tay của hắn.
Cảm nhận được độ ấm nóng đang lan tỏa trong lòng bàn tay mình, bấy giờ Nam Cung Hàn Dương mới cảm thấy bình ổn được cảm xúc mấy ngày nay trong người mình.
“Nguyên soái, ngài nắm xong chưa vậy?“.
Nam Cung Hàn Dương sực tỉnh, thoát khỏi sự vui vẻ hiếm có trong lòng, bấy giờ mới phát hiện người đối diện đã có phần mất kiên nhẫn, hắn nở nụ cười xin lỗi, luyến tiếc mà bỏ tay ra.
Lúc này vài người đứng ở phía sau có lẽ là đã không nhìn nổi nửa rồi mới khụ một tiếng nhắc nhở Nam Cung Hàn Dương: “Nguyên soái, tới giờ học rồi…”
“Được, bắt đầu thôi.” Nam Cung Hàn Dương quay người đi lên phía trước, những quân nhân mặc quân phục uy nghiêm đi ở phía sau hắn đều đặn mà dàn ra một hàng tỏa ra một loại khí thế vô cùng uy nghiêm.
“Đề nghị những ai không có phận sự miễn vào sân huấn luyện.” Nam Cung Hàn Dương nói.
Theo lời nói của Nam Cung Hàn Dương vừa nói ra trên sân huấn luyện rất nhanh chỉ còn lại những tân sinh vừa được nhập học năm nay.
Vì năm nay số lượng tân sinh đông hơn hẳn các năm khác rất nhiều hiển nhiên một mình Nam Cung Hàn Dương sẽ không quản lí hết, những người mặc quân trang đi phía sau hắn đều là những cánh tay đắc lực nhất của hắn trên chiến trường, hôm nay đến đây cũng chính là giúp hắn trợ giảng.
Theo sự sắp xếp của trợ giảng, tân sinh theo thứ tự xếp hàng vào, sau đó bắt đầu phân chia thành vài tiểu đội. Nam Cung Hàn Dương đứng một bên quan sát từ đầu đến cuối, ánh mắt cứ thi thoảng lại bay đến phía của Diệp Thanh An, vài lần bị Diệp Thanh An phát hiện còn không biết xấu hổ còn nhướng mày một cái.
Được một lúc thì có người lớn gan đánh bạo hỏi bọn họ: “Giáo sinh, hôm nay chúng ta học cái gì vậy ạ?“.
Nam Cung Hàn Dương thu lại ánh mắt lung tung của mình, làm vẻ mặt uy nghiêm: “Hôm nay là buổi học đầu tiên cho nên chúng ta chỉ đơn giản khởi động một chút thôi, mọi người cứ thoải mái.”
Nghe được nội dung của ngày hôm nay không ít người lặng lẽ thở phào một hơi, bọn họ cứ tưởng Nam Cung Hàn Dương làm nguyên soái thì phải nghiêm khắc lắm chứ, không ngờ cũng không phải như vậy, xem ra là rất thân thiện vì vậy mọi người cũng dần trở nên thoải mái hơn, một vài người còn rôm rả trò chuyện với cấp dưới của Nam Cung Hàn Dương.
“Quản sinh lúc trước thầy cũng học ở trường này à?“. Một viện sinh hỏi quân nhân được phân công quản lí tổ đội của mình.
“Đúng vậy, đa số đồng đội của tôi đều tốt nghiệp từ nơi này.” Quản sinh cũng rất phối hợp trả lời câu hỏi.
Không ngoài dự đoán sau khi quản sinh vừa nói xong, ánh mắt của mấy viện sinh bên cạnh cứ như đang phát sáng: “Thật vậy ạ, xem ra bọn em phải càng cố gắng nhiều hơn nữa mới được!“.
“Đúng vậy, hôm nay Nguyên soái hình như rất vui vẻ nên lượng huấn luyện cũng rất nhẹ nhàng, các em tranh thủ tạo ấn tượng tốt một chút tương lai có thể sẽ được đề cử.” Quản sinh cổ vũ.
“Oa! Tốt quá, bọn em nhất định sẽ cố gắng!“.
Đúng lúc này những tiểu đội khác cũng đã phân công xong, Nam Cung Hàn Dương không trực tiếp quản lí tiểu đội mà chỉ quản lí chung cho nên người quản lí tiểu đội của Diệp Thanh An chính là người khi nãy đã nhắc nhở Nam Cung Hàn Dương vào việc chính, nhìn qua có vẻ rất thân cận với Nam Cung Hàn Dương. Sau khi nhận đội và giới thiệu sơ qua thì Diệp Thanh An cũng biết người nọ tên là Quý Quảng.
Sau khi phân chia tiểu đội xong xuôi thì Nam Cung Hàn Dương bước ra bắt đầu bài tập huấn luyện: “Như đã nói trước đó, mọi người đều là tân sinh cho nên hôm nay chỉ mở đầu với hai bài tập đơn giản là hít đất với chạy bền, sau đó căn cứ vào sức bền của mọi người chúng ta lại tiếp tục phân chia lại tiểu đội. Tiểu đội nào có sức bền yếu nhất trực tiếp bị loại ra ngoài.”
Nghe câu trên mọi người còn cảm thấy may mắn, nhưng khi câu cưới Nam Cung Hàn Dương vừa nói ra tất cả liền không cười nổi nữa. Bọn họ xém xíu là quên mất đây không chỉ là huấn luyện mà còn là loại trừ trực tiếp. Nam Cung Hàn Dương dùng từ 'Bị loại' thật ra đã là nói giảm nói tránh, nói chính xác thì ngày hôm nay sẽ có một tiểu đội bị đuổi học.
Không khí trên sân huấn luyện một lần nữa lâm vào sự căng thẳng, nhưng hiển nhiên Nam Cung Hàn Dương chẳng để ý tới điều đó, hắn nhấc tay, những quản sinh xung quanh lập tức từ không gian khí lấy ra một loạt máy đếm.
Còn chưa đợi mọi người thắc mắc, Nam Cung Hàn Dương đã giải đáp: “Đây là thiết bị hổ trợ trong huấn luyện. Và bài tập đầu tiên của hôm nay là hít đất ba nghìn cái trong vòng ba tiếng, qua ba tiếng ai không đủ số thì trực tiếp bị loại, ai đủ số thì được phép đi nghỉ ngơi buổi chiều sẽ thực hiện chạy bền. Được rồi mọi người bắt đầu đi.”
“Cái gì? Không đùa đó chứ? Ba nghìn cái trong ba tiếng?“. Một số viện sinh không nhịn được thốt ra tiếng, đến Nhạc Dương Vũ đứng bên cạnh cũng khều tay Diệp Thanh An nghi hoặc hỏi: “Không phải tôi nghe nhầm đó chứ, chắc chắn Nguyên soái nói là ba nghìn cái chứ không phải ba trăm cái đúng không?“.
“Đúng.” Diệp Thanh An nhíu mày nhìn chiếc máy đếm, mặc dù hiện tại cậu cảm thấy bản thân mình cũng đã khá mạnh nhưng phần lớn là do nguồn tinh thần lực khổng lồ của mình còn thể lực thì cũng chưa chắc sẽ đỡ nổi ba nghìn cái trong vòng ba tiếng.
Diệp Thanh An thở dài, thôi vậy, ai bảo người ta là nguyên soái còn cậu là một tân sinh vô danh chứ.