[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 90: Thú vui của Nguyên soái.
Tất cả tân sinh đứng ở đây đều không khỏi chịu một trận choáng váng khi nghe Nam Cung Hàn Dương nói phải tập hít đất ba ngàn cái, mà thứ khiến bọn họ suy sụp đó chính là dù ăn gian một cái cũng không được.
“Đây mà là tập luyện nhẹ nhàng đó hả? Sẽ chết người đó…”
“Có phải nguyên soái nghiêm khắc quá không vậy, mới buổi đầu tiên mà đã làm khó chúng ta rồi.”
“Xem ra lần này bọn họ không định loại một tiểu đội thôi đâu, ba ngàn cái trong ba tiếng, chắc chắn phải hơn phân nửa số người ở đây bị loại.” Một tân sinh đưa ra nhận xét khách quan.
“Đừng tự ti như vậy chứ? Phải khó khăn như thế nào chúng ta mới đậu vào được đây sao có thể để bị đuổi đi dễ dàng như vậy được!“. Một người khác không chùn bước, trong ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Xì, ngay từ đầu thà đứng nói hôm nay sẽ tập luyện nhẹ nhàng thì tôi đã không làm nhảm từ nãy tới giờ rồi.” Tân sinh khi nãy khó chịu lên tiếng.
“Thôi đừng nói nữa, bắt đầu tập thôi, nếu không chúng ta sẽ bị loại thật đó.”
Vài người đã bắt đầu yên phận hít đất, nhưng một số người thì ngược lại, vẻ mặt không được tốt hỏi giáo sinh phụ trách tiểu đội của mình: “Không phải khi nãy Nguyên soái nói là buổi tập đầu tiên nhẹ nhàng hay sao? Sao bây giờ lại như vậy chứ?“.
“Trong quân đội lệnh của cấp trên là tuyệt đối, cậu hiểu chứ, nếu cậu cứ hành xử như vậy thì tôi nghĩ cậu không có tư cách để trở thành một quân nhân đâu.” Giáo sinh bị đám tân sinh chất vấn cũng bắt đầu khó chịu, lời nói ra đã mang ý cảnh cáo: “Vả lại những lời Nguyên soái nói từ đầu đều là thật, bài tập họp nay quả thật là rất nhẹ nhàng cho các cậu rồi, các cậu nên biết huấn luyện ở trong quân đội nó còn gian khổ hơn hiện như thế này gấp nhiều lần, chỉ một chút khổ như vậy mà các cậu còn không chịu được thì sau này sao có thể ra tiền tuyến đứng lên vì tổ quốc?“.
Đám tân sinh bị giáo sinh nói đến mắt đỏ tía tai không biết phải phản bác như thế nào cho đúng, lại thấy vị giáo sinh đã có vẻ tức giận liền không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn trở về vị trí của mình mà bắt đầu hít đất.
Diệp Thanh An nhìn cái máy đếm trước mặt như gặp phải đại địch, đồng dạng với cậu là mấy người Nhạc Dương Vũ cũng xanh mặt. Nhất là Lam Phương Lâm cậu ta có bệnh về gen, sức khỏe không tốt lắm, thật sự không thể hoàn thành ba ngàn cái trong vòng ba giờ được, nếu như không có gì ngoài ý muốn cậu ta nhất định sẽ bị loại ở vòng này.
An Tử Thiên đứng bên cạnh luôn để ý đến sắc mặt của Lam Phương Lâm, nhìn thấy cậu ta căng thẳng, hắn mím môi vỗ vỗ vai cậu: “Đừng căng thẳng, nếu không chúng ta đưa bệnh án cho giáo sinh xem xem có được châm chước hay không?“.
Lam Phương Lâm lắc đầu: “Không cần đâu, nếu như giáo sinh thật sự châm chước cho tớ thì sẽ không công bằng với các viện sinh khác mất.”
Diệp Thanh An đứng ở gần đó vừa vặn nghe được đối thoại của bọn họ, đuôi mày hơi nhướng lên, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở về như cũ nhìn không ra có chút khác lạ gì.
Nhạc Dương Vũ thì lại không chú ý đến việc An Tử Thiên và Lam Phương Lâm đang nói cái gì, thấy hai người còn chưa vào vị trí tập còn rất lo lắng mà nhắc nhở: “Hai cậu tập mau đi, thời gian có hạn đấy.”
Diệp Thanh An nhanh nhẹn đến bên máy đếm, bắt đầu hì hục hít đất. Động tác của cậu rất nhanh, tư thế cũng rất chuẩn xác làm cho Nam Cung Hàn Dương đang định kiếm cớ sửa tư thế cho cậu không có đất dụng võ, cũng không có cơ hội ăn đậu hủ.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua đối với những giáo sinh, nhưng đối với những viện sinh đang hì hục hít đất thì thời gian trôi qua cứ như vận tốc ánh sáng vậy, mới vừa chống đẩy lên xuống vài cái mà đã qua tận năm phút đồng hồ.
Những viện sinh khổ mà không thể nói, chỉ đành ngậm ngùi cố gắng tăng tốc độ của mình lên.
Diệp Thanh An bên kia thì có vẻ ổn hơn so với đại đa số mọi người, ngoại trừ trên trán hơi lấm tấm mồ hôi cùng hơi thở có chút loạn ra thì trông cậu chả khác gì như bình thường cả. Ngược lại là Lam Phương Lâm hiện tại sắc mặt đã có phần trắng bệch.
Thời gian hiện tại đã qua nửa tiếng, số đếm trên máy của Diệp Thanh An đã lên tới chín trăm cái, xem ra khả năng qua vòng của cậu khá là cao. An Tử Thiên đuổi sát theo sau với khoảng bảy trăm cái, Nhạc Dương Vũ cũng được hơn năm trăm cái còn Lam Phương Lâm hiện tại chỉ vừa qua một trăm, hai tay chống phía trước đã run run vì kiệt sức.
Thời gian lại tích tắt trôi qua, một tiếng rưỡi sau Diệp Thanh An cũng dần thấm mệt nhưng tốc độ hít đất vẫn ổn định xem ra vẫn còn trụ rất tốt, con số đếm trên máy đã qua hai ngàn năm trăm, xem ra hít đất ba ngàn cái cũng không quá làm khó cậu. An Tử Thiên, Nhạc Dương Vũ dù không đạt được tới tốc độ cao như Diệp Thanh An nhưng cũng được hơn một ngàn cái, nhìn tình hình thì ba tiếng ba ngàn cái cũng khá ổn.
Lam Phương Lâm thì không cần phải nói, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Xung quanh cũng không thiếu người có thực lực, Quý Quảng đứng bên cạnh vừa quan sát vừa nói với Nam Cung Hàn Dương: “Thời gian qua nửa số người trên một ngàn lượt hít đất cũng không ít, xem ra đợt tân sinh này cũng không phải chỉ toàn là củi mục ăn may.”
“Đủ tự tin đăng kí vào trường quân đội liên bang tất nhiên cũng không phải là loại gà mờ.” Nam Cung Hàn Dương bình thản lấy từ trong không gian khí ra một chai nước khoáng mát lạnh, uống một hớp: “Trời nắng như vậy vừa uống nước mát lạnh vừa nhìn đám học sinh bị mình cho chịu khổ, có chút vui vẻ khó nói nhỉ.”
Quý Quảng: “...”
Thú vui của ngài bọn tôi không hiểu.
Ờm…
Nhưng mà cũng có chút thú vị… nếu như có đá bào hay kem gì đó ở đây thì cũng rất có cảm giác.1