“Làm sao? Thái độ của hai người bọn mày là gì? Tao đã rất là nhân từ khi cho hai đứa yếu ớt chính bây vào tổ đội của tao rồi bây giờ bảo nó đi lấy chút đồ ăn thì sao cơ chứ?“.
Một Nam Alpha trong đám người hung hăng nói.
Alpha và Bata đứng đối diện nhìn qua vô cùng yếu thế so với đám người.
Người Alpha đứng phía trước che chắn phần lớn cho Beta phía sau ánh mắt chẳng có chút nào có ý nhượng bộ cả.
Beta đứng phía sau làn môi hơi tái nhợt, nhịn không được kéo tay áo người phía trước: “Bỏ đi Tử Thiên, không phải chỉ là lấy chút đồ ăn thôi sao? Tớ đi là được đừng nóng giận.”
“Cái gì mà đi mua một chút là được, bọn họ bị tàn phế hay sao hả?“. Người gọi Tử Thiên tức giận trừng mắt không những không nhượng bộ mà thái độ càng cứng rắn hơn.
“Tề Duật! Tao nói cho mày biết muốn ăn thì tự đi mà lấy Lam Phương Lâm sẽ chẳng đi đâu hết, cậu ấy không phải sai vặt của mày.”
Nam Alpha đứng trong đám người gọi là Tề Duật bị An Tử Thiên thẳng thừng, cứng rắn quát vào mặt như vậy lập tức vô cùng nóng giận.
“Xem ra không cho bọn mày một chút giáo huấn bọn mày sẽ không biết sợ đây mà!“. Tề Duật cắn răng, hơi lùi lại phía sau ra hiệu với mấy Beta bên cạnh.
“Cho bọn chúng nếm chút mùi vị đi.”
Đúng rồi.. Đúng là bọn họ rồi.
An Tử Thiên, Lam Phương Lâm... Hai thiếu tướng đắc lực dưới trướng Nam Cung Hàn Dương sau này vậy mà thực sự xuất hiện ở đây hay sao?
Hôm nay là ngày gì vậy nè đi đâu cũng có thể gặp được thiên tài vậy?
Lại nói đến bệnh Lam Phương Lâm đó chính là chứng rối loạn gen xuất hiện khá nhiều ở trên thế giới này, nó cũng giống như ung thư ở thời trước vậy, là một căn bệnh đến hiện tại vẫn còn chưa điều chế được thuốc trị.
Nhưng bù lại so với cơ thể yếu ớt chính là tài năng của cậu ta là thứ không thể xem thường được, kĩ thuật dùng súng Laser của cậu ta rất tốt là một tay bắn tỉa thiên tài sau này, cậu ta có thể không sử dụng ống nhòm để ngắm bắn với khoảng cách vô cùng xa.
Còn về Alpha đứng trước mặt cậu ta thì gọi là An Tử Thiên, ngược lại với Lam Phương Lâm, anh ta là một cao thủ cận chiến, tính chiến đấu rất mạnh cũng rất dũng cảm thiện chiến, là một mầm non rất tốt của Liên Bang.
Hai người họ xuất thân từ một cô nhi viện ở tinh cầu lưu lạc, trên người bọn họ còn có hình xăm của cô nhi viện đó, đó chính là đánh dấu mà cả đời họ không thể xóa bỏ được.
Nhưng sau này khi đã trở thành thiếu soái dưới trướng Nam Cung Hàn Dương thì dường như không còn ai dám lấy thân phận của bọn họ ra bàn tán nữa. Trong chiến đấu nếu như gặp phải một trong hai người thì ngươi vẫn có thể khó khăn tìm được đường sống, nhưng nếu gặp cũng lúc cả hai vậy thì không cần nghĩ nhiều, hôm nay chắc chắn là ngày tàn của ngươi.
Diệp Thanh An hồi phục tinh thần lại thì đã nhìn thấy hai bên đã lao vào đánh nhau. An Tử Thiên gắt gao bảo hộ Lam Phương Lâm ở phía sau lưng tránh để cho cậu ta bị thương.
Diệp Thanh An thầm quyết định trong lòng, đặt đũa xuống, đứng dậy.
Nhạc Dương Vũ nhìn cậu, ném tới ánh mắt nghi hoặc.
“Tôi muốn mời bọn họ tổ đội vs chúng ta, không sao chứ?” Diệp Thanh An nghiên đầu hỏi.
“Tất nhiên.” Nhạc Dương Vũ gật đầu.
Diệp Thanh An nhanh chóng đi tới đám người đang hỗn loạn, không nói không rằng phóng Bánh Bao Nhỏ của mình ra.
Trong phút chốc cơ giáp Bánh Bao Nhỏ đã không còn nhỏ như cái tên của nó nữa, lập tức biến thành một cơ giáp to đụng trần nhà ăn, tuy nó đã to như vậy rồi nhưng nó vẫn còn chưa to bằng một phần hai kích thước thật sự của nó đâu.
Cơ giáp vừa xuất chiêu đã khiến một đám người đang đánh lộn trong nhà ăn đều há hốc mồm dừng lại không dám động đây tiếp nữa.
Lúc này Diệp Thanh An mới đi tới, mỉm cười nói với Tề Duật: “Tất cả mọi người đều là thí sinh, mặc dù không ngăn cấm đánh nhau hay ẩu đả nhưng ít nhiều vãn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mọi người, nếu cậu chướng mắt họ vậy thì để họ tổ đội với tôi vậy.”
Tề Duật bị một con cơ giáp lớn bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ, đến lúc phục hồi tin thần lại mới phát hiện người tới là Diệp Thanh An, chính là bán Omega rất nổi tiếng gần đây sao.
Tề Duật biết mình bị con cơ giáp này làm cho thất thố trước mặt đàn em, đối với Diệp Thanh An lại càng tức giận: “Được mày muốn làm gì thì làm, dù sao thì mấy kẻ yếu như chúng mày thì chỉ có thể tổ đội với nhau mà thôi!!!“.
Lời Tề Duật nói ra khiến cho đôi mắt Diệp Thanh An hơi nheo lại, Bánh Bao Nhỏ tự có ý thức của riêng mình, biết được tâm trạng của chủ nhân có biến hóa, nó lập tức xách Tề Duật lên: “Bớt nói nhảm, đồ yếu ớt cút đi!“.
Bánh Bao Nhỏ quăng Tề Duật ra xa.
“Mày... Mày là cái thá gì mà dám mắng tao là yếu ớt?“. Tề Duật bị ném khó khăn đứng dậy tức giận nói.
“Ha!“. Màu sắc của cơ giáp từ từ biến thành màu sắc xanh sọc vàng biểu lộ sự khinh bỉ.
Diệp Thanh An cười khổ một tiếng.
Nó là thứ mà ngay cả nguyên soái đế quốc cũng khinh thường đó.
Diệp Thanh An đi tới đỡ lấy Lam Phương Lâm rồi nhìn An Tử Thiên đứng ở gần đó: “Hai người có hứng thú tổ đội với tôi không?“.
Hai người bọn họ nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Thanh An, trong mắt bọn họ còn có chút chần chừ nhưng lại nghĩ đến với thể chết của Lam Phương Lâm dù cho có đi đến đội nào đi nữa thì cũng sẽ gặp tình trạng giống như khi nãy mà thôi. Ít nhất khi ở cùng với Omega này họ vẫn được tôn trọng.
“Được, tôi đồng ý.” An Tử Thiên trước hết gật đầu đi tới.
“Xin chào tôi là Nhạc Dương Vũ.” Nhạc Dương Vũ đi tới nở nụ cười chào hai thành viên mới.
“Chào...” Lam Phương Lâm rụt rè đáp lại, vẫn còn có chút không quen với việc Nhạc Dương Vũ niềm nở như vậy.
“Thời gian cũng không còn sớm, mọi người trở về phòng đi buổi sáng chúng ta lại tập họp lại.” Diệp Thanh An nhìn đồng hồ, cơn đau đầu lại ẩn ẩn xuất hiện khiến cậu không thể nán lại đây quá lâu thế là vội vàng đem theo Bánh Bao Nhỏ đã trở lại kích thước nhỏ chạy trở về phòng kí túc nghỉ ngơi.
Vừa về tới phòng rốt cuộc cơn đau đầu kia cũng hoàn toàn mất khống chế nhảy ra, cơn đau gấp nhiều lần những lần trước khiến cơ thể Diệp Thanh An không thể chịu nổi nữa lập tức rơi vào cơn mê man.
____________
Ô kê mai chúng ta du hành thời