Hai thành viên tổ an ninh lập tức ném Hứa giáo sư đang lơ lửng giữa không trung xuống Hồn Hải.
Tiếng “ùm” vang lên, phía dưới chiến hạm thanh đồng truyền đến vô số tiếng gào thét hưng phấn của hung hồn và tiếng xé thịt.
Hứa giáo sư chỉ kêu thảm vài tiếng liền im bặt.
Cao Hoan ngừng dập đầu, quỳ sụp xuống, hoàn toàn ngây dại.
Trên boong thuyền yên tĩnh lạ thường.
Những người bị trói đều sợ hãi, không ai dám lên tiếng, thậm chí còn co rúm người lại, tránh né ánh mắt của Tạ Thiên Thù và những kẻ khác.
Một nữ học viên khác có nhan sắc tương đương Lưu Dĩnh càng hoảng sợ, mười ngón tay siết chặt. Muốn khóc nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn.
- Nói dối phải trả giá.
Tạ Thiên Thù tát vào mặt Cao Hoan mấy cái, nói:
- Lần sau muốn nói gì thì nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng.
Ngay sau đó.
Hắn lớn tiếng nói:
- Thêm hai người nữa vào trong!
Lập tức có hai thành viên tổ an ninh, vừa xấu hổ vừa hưng phấn bước vào lều y tế.
Bản chất con người luôn mâu thuẫn.
Lằn ranh đạo đức giống như quần áo trên người phụ nữ, cởi hết một lần rất khó, nhưng đã bắt đầu cởi từng cái một, thì làm sao có thể không cởi hết?
Trần Hồng khinh thường thủ đoạn “mỹ nhân kế” và “tội ác ràng buộc” của Tạ Thiên Thù, nói:
- Ép hỏi hắn, không bằng ép hỏi Đại phó. Ta và Mãnh ca thân như anh em, không chịu nổi cảnh tượng tàn nhẫn này. Ta dẫn người đi tìm mấy kẻ đang trốn trước.
...
Lý Duy Nhất tay cầm Hoàng Long Kiếm chạy trốn trong mộ lâm, cuối cùng cũng thoát khỏi đám tóc kia.
Một bộ xương trắng, vậy mà như muốn sống lại, có thể hút máu hắn.
Vừa đáng sợ vừa quỷ dị.
Cho dù Lý Duy Nhất đã tu luyện đến cảnh giới siêu phàm, cũng không phải đối thủ của nàng, nếu không có Đạo Tổ Thái Cực Ngư và Hoàng Long Kiếm, hắn chắc chắn đã bỏ mạng ở đó.
May mà đối phương vẫn nằm trong quan tài băng, dường như chưa hoàn toàn tỉnh lại, hơn nữa phạm vi tấn công của đám tóc chỉ trong vòng năm trượng.
Không dám tưởng tượng, nếu “Bạch Cốt Tinh” này thoát ra ngoài sẽ khủng khiếp đến mức nào?
- Sư huynh cũng thật biết cách giấu đồ, sao lại giấu Đạo Tổ Thái Cực Ngư và Hoàng Long Kiếm vào trong mộ của nàng chứ? Suýt nữa thì ta chết oan.
Lý Duy Nhất nhớ lại lời sư huynh, hắn rơi xuống chiến hạm thanh đồng, chính là rơi trúng mộ của nàng. May mà có mộ phần của nàng làm đệm, hắn mới không bị ngã chết.
Duyên phận chết tiệt!
Lý Duy Nhất nhìn về phía ánh sáng phát ra từ thi hài Kim Ô trong màn sương mù, có chút khó hiểu, rõ ràng đã có ánh sáng chỉ đường, tại sao vẫn có thành viên của đội khoa khảo bị lạc trong mộ lâm?
Trong mộ lâm còn có bí ẩn nào khác nữa sao?
Cách thi hài Kim Ô khoảng hai trăm mét, Lý Duy Nhất đi ra khỏi mộ lâm, đến bên mạn thuyền. Hắn giơ tay nhìn vết thương ở cổ tay, vậy mà đã đóng vảy, gần như lành hẳn.
Đám người xương trắng mặc giáp và đủ loại binh khí nằm la liệt ở cách đó không xa.
Dương chủ nhiệm từng nói, cây thương đen dài một trượng kia nhẹ nhất, nhưng cũng phải hai người mới khiêng nổi.
Xung quanh không có ai, Lý Duy Nhất không còn kiêng dè nữa, một tay nắm lấy mũi thương.
Cầm vào thấy khá nặng, nhưng vẫn nhấc lên được.
- Một tay còn mạnh hơn hai người?
Tuy Lý Duy Nhất kinh ngạc nhưng không quá hưng phấn, bởi vì hắn vừa mới chứng kiến sự lợi hại của “Bạch Cốt Tinh”.
Không có Hoàng Long Kiếm, hắn chỉ có thể chống đỡ được nàng ta trong chốc lát.
Có Hoàng Long Kiếm, hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết.
Bỗng nhiên.
Từ phía thi hài Kim Ô truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một lát sau, Kỳ San San mặc áo blouse trắng bước nhanh ra khỏi màn sương, vẻ mặt có chút hoảng hốt và cảnh giác.
- Lý Duy Nhất... Sao ngươi lại ở đây?
Kỳ San San nhìn xung quanh, cảm thấy khó tin.
Gần hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên Lý Duy Nhất thấy Kỳ San San không đi giày cao gót mà đi giày thể thao màu hồng. Hắn nhìn về phía hạm lâu tầng chín, trong lòng nghi ngờ, Kỳ y sư rõ ràng biết Quỷ Hùng Hoàng còn sống, sao nàng dám một mình đến gần đây?
Lý Duy Nhất hỏi:
- Kỳ y sư không sợ Quỷ Hùng Hoàng sao?
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
Vẻ mặt Kỳ San San nghiêm trọng, vừa đi về phía Lý Duy Nhất vừa thò tay vào túi áo, nắm lấy miếng gạc y tế ẩm ướt bên trong, nói:
- Tạ Thiên Thù đã liên kết với rất nhiều người phát động chính biến, hiện giờ trên chiến hạm thanh đồng loạn cả lên. Ta không còn cách nào khác mới bất chấp nguy hiểm chạy đến đây, ngươi không nghe thấy tiếng súng sao?
- Tiếng súng? Bọn họ đã ra tay trước rồi?
Lý Duy Nhất không nghe thấy tiếng súng, đoán rằng có thể chuyện này đã xảy ra lúc hắn bị kéo vào quan tài băng. Tuy vẫn còn nghi ngờ Kỳ San San, nhưng bên sư huynh chắc chắn đang gặp nguy hiểm, không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
- Vút!
Mũi chân khẽ động, luồng khí nóng cuồn cuộn trong kinh mạch bộc phát.
Cây thương đen dài một trượng bay lên, vững vàng rơi vào tay hắn, mũi thương phát ra tiếng “leng keng”.
Một tay cầm Hoàng Long Kiếm, một tay cầm trường thương, Lý Duy Nhất đứng thẳng người, chuẩn bị chạy đến mũi thuyền.
Kỳ San San đã đi đến cách Lý Duy Nhất năm bước, nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn... Là Vũ Đồng cho ngươi uống máu Kim Ô?
Ngoại trừ máu Kim Ô, Kỳ San San không nghĩ ra khả năng nào khác có thể khiến một người cánh tay gần như bị phế trong vòng vài ngày đã khỏi hẳn. Hơn nữa, sức mạnh còn đáng sợ đến vậy.
Lý Duy Nhất không có thời gian giải thích với nàng.
- Ngươi quay lại!
Kỳ San San không chắc chắn có thể hạ gục Lý Duy Nhất đang mạnh mẽ như vậy hay không, hơn nữa trong mắt đối phương rõ ràng rất cảnh giác, nàng lập tức nảy ra ý nghĩ mới.
Nàng lặng lẽ cất miếng gạc y tế vào túi, rút tay ra, dịu dàng nói:
- Duy Nhất, San San tỷ hiểu ngươi lo lắng cho sư huynh, nhưng bọn họ có súng, dù ngươi có mạnh đến đâu, một viên đạn cũng có thể lấy mạng ngươi. Chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, trước khi ra tay ít nhất phải nắm rõ tình hình, biết được số lượng người của đối phương.