Tạ Thiên Thù quét mắt nhìn mấy tên học viên Thạc sĩ kia, mắt nheo lại, lạnh giọng hỏi:
- Thái Vũ Đồng đâu?
- Tạm thời chưa tìm thấy.
Tạ Tiến đáp.
- Là chưa tìm thấy, hay ngươi giấu nàng đi?
Ngữ khí của Tạ Thiên Thù có vài phần nghiêm khắc.
Hắn âm thầm tập kết nhiều người như vậy, nhưng vẫn liên tục xảy ra sai sót. Đầu tiên là mấy người ở phòng thí nghiệm 705 và Lý Duy Nhất không rõ tung tích, hiện tại Thái Vũ Đồng, một nữ tử yếu đuối, cũng có thể biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Thiên Thù lo lắng Tạ Tiến không qua được ải mỹ nhân, cố ý thả Thái Vũ Đồng đi.
- Thù ca, ta là loại người không để ý đại cục sao? Thái Vũ Đồng thật sự không ở khu trồng trọt, không tin huynh hỏi mấy người bọn họ.
Tạ Tiến nói.
Một vị học viên Thạc sĩ của Hứa giáo sư tên Tư Mã Đàm, trên sống mũi đeo kính gọng mỏng, nhìn qua nho nhã, là một trong ba người đứng sau Tạ Tiến.
Ba ngày trước, dưới uy hiếp lợi dụ của Tạ Thiên Thù, hắn đã chọn quy thuận.
Hắn nói:
- Cách đây không lâu, Kỳ y sư đến khu trồng trọt một chuyến, là nàng mang Thái Vũ Đồng đi.
Sắc mặt Tạ Thiên Thù hơi dịu lại, thở dài:
- A Tiến, mỹ nữ đúng là tài nguyên khan hiếm, nhưng so với sinh tồn, nhiều lắm cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời. Phái hai người đi vào mộ lâm tìm, tìm được rồi, nàng sẽ là tài nguyên để chúng ta cùng hưởng thụ.
Tạ Tiến biến sắc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tư Mã Đàm nhìn về phía Trần Hồng đang thẩm vấn Cao Hoan, nhắc nhở:
- Ngươi hỏi như vậy vô dụng! Mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm của Cao Hoan là Lưu Dĩnh. Hắn thích Lưu Dĩnh đã ba năm, vì đối phương mà thi lên nghiên cứu sinh, sau đó lại nhờ quan hệ vào phòng thí nghiệm của Hứa giáo sư.
Lưu Dĩnh là một trong năm học viên vừa được đưa về từ khu trồng trọt, da trắng, mắt sáng, dung mạo xinh đẹp. Trên thuyền khoa khảo, chính nàng đã nhờ Lý Duy Nhất chụp ảnh chung.
- Các ngươi là bạn học, ngươi bán đứng nàng cũng thật triệt để.
Trần Hồng cười nói.
Tư Mã Đàm nói:
- Kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai cười ai. Trong lòng mỗi người đều có mặt tối, chỉ là chúng ta rốt cuộc có cơ hội giải phóng nó, không cần lo lắng bị luật pháp trừng phạt. Thù ca, giao Lưu Dĩnh cho ta nửa canh giờ, ta bảo đảm ngươi hỏi Cao Hoan bất cứ vấn đề gì, hắn cũng sẽ thành thật khai báo.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười lớn.
Khổng Phiền cười nói:
- Nửa canh giờ, người trẻ tuổi đúng là tự tin. Nhưng Tạ thuyền trưởng của chúng ta đã nói, mỹ nữ là tài nguyên để cùng hưởng dụng, không bằng thêm lão Khổng ta một suất?
Tiếng cười lại vang lên.
Từ lúc khởi hành đến giờ, mọi người đã ở trên thuyền gần hai tháng, chỉ toàn buồn chán, cô độc, mệt mỏi.
Ai không muốn tìm kiếm chút kích thích?
Giờ đến nơi không có vương pháp này, hơn nữa ai cũng chẳng biết mình sống được đến ngày nào, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn.
Cái tà, cái ác trong lòng, làm sao áp chế được?
Trong lịch sử, không ít đế vương sau khi chiến thắng đều chiếm đoạt nữ nhân của kẻ bại trận, huống hồ là bọn họ? Làm sao có thể thoát khỏi tục lệ?
Từ khi Khổng Phiền có được bao tay chỉ bạc, nếm trải sức mạnh siêu phàm, tâm cảnh cũng dần dần thay đổi. Nhìn những người ở đây, hắn sinh ra cảm giác như thượng vị giả đang nhìn đám nô bộc.
Nô bộc nha, muốn đùa bỡn thế nào chẳng được.
Cao Hoan mắng:
- Tư Mã Đàm, ngươi đúng là cầm thú, Lưu Dĩnh là bạn học của ta, chẳng lẽ không phải bạn học của ngươi? Ta không biết Lý Duy Nhất đi đâu, ta thật sự không biết.
Biết hay không, đôi khi cũng chẳng quan trọng.
Lưu Dĩnh vốn là lợi ích mà Tạ Thiên Thù hứa hẹn cho Tư Mã Đàm.
Lấy mỹ nữ mua chuộc thuộc hạ, chiêu hàng kẻ địch, từ xưa đến nay đều có, chẳng có gì mới mẻ.
Lưu Dĩnh sợ hãi khóc lóc, chạy vào mộ lâm.
Nhưng hai tay bị trói chặt sau lưng, nàng không chạy nhanh được, rất nhanh đã bị Tư Mã Đàm túm lấy, kéo về phía lều y tế cách đó không xa.
Khổng Phiền cười ha hả, cũng đi theo vào lều y tế.
Hứa giáo sư nằm sấp trên đất, vừa khóc vừa dập đầu xuống đất gào lên:
- Các ngươi quá dã man, các ngươi còn có đạo đức lương tri không? Thả Lưu Dĩnh ra, có gì thì nhắm vào lão già này. Tư Mã Đàm, kẻ bại hoại như ngươi, cho dù thành tích học tập có tốt, ta cũng sẽ không để ngươi tốt nghiệp...
Tạ Tiến nói:
- Lão già này thật lắm lời, ném hắn xuống Hồn Hải cho đám vong hồn kia ăn, đỡ phải lãng phí lương thực trên thuyền.
Hai thành viên tổ an ninh nhìn về phía lều y tế, rồi lại nhìn Hứa giáo sư bị chặt đứt hai chân, không ngừng dập đầu xuống đất, trong lòng không đành, cảm thấy tội lỗi.
Lương tâm bọn hắn bất an, chỉ mới bảy ngày, dường như không chỉ hoàn cảnh xã hội thay đổi!
Sự thay đổi trong lòng người mới thật đáng sợ.
Lúc này, từ trong mộ lâm truyền đến tiếng chuông lạc đà như có như không.
Mắt Tạ Tiến đỏ ngầu, trầm giọng nói:
- Sao? Các ngươi lương tâm trỗi dậy, muốn làm người tốt trở lại? Có vài việc, một khi đã làm thì không có đường lui. Ném lão già kia xuống...
- Ta nói... Ta nói... Lý Duy Nhất đi đến tầng chín của hạm lâu, hắn muốn đi tháp canh, hắn đã nói với ta trước đó, tuyệt đối là thật!
Cao Hoan quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin:
- Thả Lưu Dĩnh, tha cho Giáo sư đi, cầu các ngươi! Ta van các ngươi!
Bành! Bành! Bành...
Trán hắn bầm tím, máu chảy ra.
Hắn vừa muốn lừa đám người tàn ác này đi làm mồi cho Quỷ Hùng Hoàng, vừa không còn cách nào khác, chỉ hy vọng lời cầu xin của mình có thể cứu được Lưu Dĩnh và Hứa giáo sư.
Triệu Mãnh quát:
- Nói ra hành tung của sư đệ, ngươi không còn giá trị gì nữa! Ngươi quỳ xuống cầu xin, bọn họ sẽ thay đổi, tha cho chúng ta sao? Ngây thơ, ngu xuẩn... một khi người đã lộ ra nanh vuốt, thì không còn là người nữa!
Tạ Thiên Thù lạnh lùng nhìn tất cả, nói:
- Đừng tưởng ta không biết tình hình bên kia tháp canh, Tiểu Hoan, sao ngươi lại không thành thật như vậy, ngươi làm ta quá thất vọng!
Câu cuối cùng gần như là gào lên.
Hắn phất tay.