- Lão già, mấy ngày nay ngươi ăn nhiều nhất, kêu gào thảm thiết như vậy, xem ra sức lực đều dồn lên miệng rồi!
Khổng Phàm rất có thành kiến với Hứa Giáo Sư, bởi vì mấy ngày nay khẩu phần ăn của Hứa Giáo Sư tăng lên rất nhiều, đám học trò của ông một ngày chạy đến nhà bếp mấy chuyến, rất phiền phức.
Đương nhiên, hắn và đám học trò kia đều không biết, phần lớn thức ăn của Hứa Giáo Sư thực ra đều vào bụng người nằm giường bên cạnh.
Khổng Phàm hung hăng đạp hai cái vào đầu Hứa Giáo Sư, máu tươi trong miệng ông tuôn ra, lập tức im lặng.
- Đoàng! Đoàng... Đoàng...
Liên tiếp mấy tiếng súng vang lên.
Một lát sau, sắc mặt Tạ Thiên Thù lạnh lùng đi từ trong màn sương mù ra, ngón cái tay trái đeo nhẫn long văn, tay phải cầm một khẩu súng lục.
Bốn thành viên đội an ninh khiêng hai thi thể theo sau, ném thi thể đến trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thi thể thuyền trưởng Cao Hâm và một thuyền viên khác, những tiếng mắng chửi phẫn nộ ban đầu biến thành tiếng la hét và khóc lóc. Còn có một số người hoàn toàn bị dọa sợ, không dám thở mạnh, chỉ run rẩy dữ dội.
- Các ngươi dám giết người, Cao thuyền trưởng đắc tội gì với các ngươi? Các ngươi thật không biết trời cao đất dày.
Hứa Giáo Sư tức giận nói.
Tạ Thiên Thù là người có tính cách ôn hòa, kiên nhẫn giải thích:
- Giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở trong thế giới quỷ quái không thấy đất liền, luật pháp ở đâu, trời ở đâu? Thuyền trưởng là người tốt, nhưng người tốt không thể nào sống sót trong môi trường khắc nghiệt, là những người đầu tiên bị đào thải.
- Ngươi là giáo sư sinh vật học, hẳn hiểu rõ hơn ai hết, sinh tồn là quy luật hàng đầu trong vũ trụ.
- Khi môi trường sống trở nên khắc nghiệt, sinh vật sẽ trở nên hung dữ và bất an, sau đó, chủ động tiêu diệt kẻ cạnh tranh thức ăn. Kẻ nào không chủ động tấn công, chắc chắn sẽ bị đào thải.
- Ưu thắng liệt bại, kể nào mạnh thì sẽ sống. Không phải các ngươi vẫn thường nói sao? Chỉ có loại bỏ những kẻ kém cỏi tiêu hao lương thực và nước uống trên tàu, những người ưu tú mới có cơ hội sống sót.
- Haiz, người không lo xa ắt có nỗi lo gần, chẳng lẽ phải đợi đến khi thức ăn thật sự cạn kiệt, mọi người đều đói đến mức không còn sức lực, sau đó ăn thịt lẫn nhau? Như vậy thật khó coi, chúng ta là người văn minh.
- Cao thuyền trưởng không nhẫn tâm, vậy thì ta đành làm kẻ xấu vậy.
Nói xong, Tạ Thiên Thù đi đến trước mặt Triệu Mãnh, ngồi xổm xuống, nhìn hai chân bị bẻ gãy của hắn, vẻ mặt rất khó chịu:
- Chân bị đánh thành thế này, các ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn! Mãnh ca, ngươi có đau không? Chắc là rất đau, vậy đi, ngươi giao Phật Tổ Xá Lợi ra đây, ta cho ngươi chết thoải mái. Ta thề với trời, nhất định nói được làm được.
Triệu Mãnh mặt mày tái nhợt, mở mắt ra, liếc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Tạ Thiên Thù lập tức lạnh đi rất nhiều, trầm giọng hỏi:
- Tìm thấy Lý Duy Nhất chưa?
Một thành viên đội an ninh đáp:
- Vẫn chưa.
- Khu vực boong tàu chỉ lớn như vậy, hắn có thể trốn đi đâu? Tìm cho ta từng tấc một, dù có phải đào hết nấm mồ lên cũng phải tìm ra hắn. Tạ Tiến đâu?
Tạ Thiên Thù nói.
- Hắn dẫn người đến khu vực trồng trọt rồi, vẫn chưa về.
Thành viên đội an ninh kia đáp.
Tạ Thiên Thù sao lại không biết ý đồ của Tạ Tiến, chắc chắn là muốn đi tìm Thái Vũ Đồng.
- Mãnh ca, ngươi có biết vì sao ta khẳng định Phật Tổ Xá Lợi nhất định ở trên người hai sư huynh đệ các ngươi không?
Tạ Thiên Thù cười cười, rồi nói tiếp:
- Bởi vì khi Long Cực Hào chìm, ta tận mắt nhìn thấy trên người Lý Duy Nhất phát ra thanh quang và xích hà. Ngươi càng che giấu và phủ nhận, càng chứng tỏ Phật Tổ Xá Lợi đang ở trên tàu. Bây giờ nói ra, ngươi sẽ bớt đau khổ.
Triệu Mãnh vẫn im lặng không nói.
Cao Hoan hai tay bị trói ra sau lưng, mặt áp sát vào sàn tàu lạnh lẽo, dần dần tỉnh lại, bả vai và cổ tay đau nhức vô cùng, đầu óc choáng váng, thị lực và thính giác từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Sau khi thấy rõ tình hình, ánh mắt hắn chuyển đến hai thi thể, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Hắn không dám tin, cố gắng ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể thuyền trưởng Cao Hâm, đột nhiên gào khóc:
- Cha!
Hắn đứng dậy, lao tới.
Trọng tâm không vững, đầu va xuống đất trước, ngã xuống bên cạnh thi thể.
- Cha... Ai giết cha ta... Là ai trong số các ngươi, các ngươi... A... Hu hu...
Giọng Cao Hoan khàn đặc, tim đau như xé, nước mắt hòa lẫn với máu trên thi thể.
Trần Hồng kinh ngạc:
- Thì ra con trai Cao thuyền trưởng cũng ở trên tàu, giấu kỹ thật đấy.
- Lại thêm một kẻ dựa hơi quan hệ.
Khổng Phàm cười lạnh, chỉ là một con tàu khảo cổ thôi mà, cũng có thể nhét vào nhiều người như vậy.
Một thành viên đội an ninh nhỏ giọng nói bên tai Tạ Thiên Thù:
- Tên nhóc này có quan hệ rất tốt với Lý Duy Nhất, gần đây thường xuyên ở cùng nhau, chắc chắn biết Lý Duy Nhất trốn ở đâu.
Tạ Thiên Thù bước tới an ủi:
- Tiểu Hoan, người chết không thể sống lại, ngươi phải nén bi thương. Nói cho ta biết, Lý Duy Nhất ở đâu?
Cao Hoan nhìn thấy khẩu súng lục vốn thuộc về cha mình trong tay Tạ Thiên Thù, sao có thể không biết kẻ giết người là ai?
- Ta giết ngươi!
Hắn nghiến răng, lao đầu vào Tạ Thiên Thù.
Tạ Thiên Thù nhanh chóng lùi lại.
Cao Hoan đâm vào không khí, ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị Trần Hồng dẫm lên cổ, vành tai bị đế giày cứng rắn dẫm đến chảy máu.
Trần Hồng nói:
- Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi không biết nhìn tình hình à?
- Ta nhìn rõ mẹ... ngươi...
Cao Hoan gầm lên.
Sắc mặt Trần Hồng sa sầm, tung một cước đá văng Cao Hoan, khiến hắn gần như ngạt thở, không thể mắng chửi được nữa.
Trong màn sương mù, truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng chửi rủa.
Tạ Tiến cùng ba người khác áp giải năm học sinh ở khu trồng trọt trở về.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên boong tàu.
Những học sinh vừa rồi còn kích động phẫn nộ đều sợ đến mức im bặt, không dám hó hé. Trong đó có hai nữ sinh cúi đầu, chân run lẩy bẩy.