Hôm sau, Quang tinh thần tràn đầy sảng khoái bước ra khỏi lều. Cự cùng vài người trẻ tuổi đang chờ hắn cách đó không xa. Đối với những thanh niên trong bộ tộc vùng núi này mà nói, Quang chính là giống đực bọn họ sùng bái nhất, là kẻ dẫn đường soi sáng cho bọn họ.
Cự chủ động kêu gọi vài thanh niên trong tộc có lá gan tương đối lớn, tương đối cường tráng, tất cả đều chưa lập gia đình cùng giống cái nguyện ý đi theo Quang lên núi thử thời vận. Quang hớn hở đáp ứng. Bọn người Quang đã lên đường từ sáng sớm, nhưng giống đực trong tộc khác cũng bắt đầu rời tộc đi săn, chỉ để lại giống cái, con nít, người và vài người yếu ớt bảo vệ bộ tộc.
Buổi trưa, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, còn có tiếng khóc, Mục Túc bối rối, cẩn thận ngồi dậy che đi mấy vết Quang gặm cắn ở trên người rồi mới vội vã chạy ra ngoài.
“Có người khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người nọ sắc mặt cực kỳ không tốt.
“Có người bị Thực Nhân Tộc bắt rồi. Giống cái của hắn đang ôm đứa nhỏ cầu xin Thạch và Sơn triệu tập tộc nhân đi cứu hắn.”
Mục Túc nghe tiếng khóc, quả là tê tâm liệt phế khiến cho lòng người sợ hãi.
Mục Túc đi theo người kia, đến đám đông đang vây quanh hai căn lều lớn. Bất quá, lần này Mục Túc đã có kinh nghiệm, không dám bụp một phát nhào tới trước, chỉ dám đứng từ xa xa nhìn, chầm chậm bước qua. Bên trong đám người kia là một nữ nhân đang ôm đứa nhỏ khoảng ba bốn tuổi ngồi khóc ở dưới đất. Thạch và Sơn đã xoay người vào lều cả rồi, mọi người cũng bắt đầu tản đi, còn lại vài người thì tiến đến an ủi nữ nhân kia.
Mục Túc ngơ ngác đứng đó, đột nhiên nhìn thấy nữ nhân giúp y chiếu cố A Đan cũng đứng gần đó, y liền tiến tới nhận lấy A Đan từ trong tay nữ nhân, hỏi.
“Tại sao mọi người lại tản đi hết vậy? Không đi cứu người sao?”
Nữ nhân kia kéo Mục Túc lại gần hơn một chút rồi mới trả lời y.
“Thạch và Sơn đã quyết định không đi cứu người rồi. Ở đây chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Muốn tổ chức cứu người cũng không thể chống lại nổi hơn mộ trăm bọn Thực Nhân Tộc kia. Mà những tộc nhân tráng niên thì buổi tối mới trở về, nếu chờ đến tối sợ người kia cũng đã sớm bị ăn sạch rồi, lúc đó đi cứu người cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.”
“Cứ vậy mà bỏ mặc người kia sao?”
Mục Túc sợ hãi. Nữ nhân kia cúi đầu không nói gì.
A Đan kéo kéo y phục của Mục Túc tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó.
“A Đan, ngươi tìm cái gì vậy?”
“Ta nghĩ nó đang kiếm đồ ăn. Đứa nhỏ đói bụng rồi. Ngươi không phát hiện ra hiện tại đã là giữa trưa rồi sao?”
“A!?”
Mục Túc lập tức đem con thả lại vào lòng của nữ nhân kia.
Nữ nhân kia lại hỏi.
“Ngày mai các ngươi phải đi sao?”
“Phải! Đã nói chỉ ở lại hai ngày thôi mà. Bất quá, mấy ngày qua cám ơn ngươi đã chiếu cố A Đan. Ta sẽ hỏi Quang xem liệu có thể đưa cho ngươi một ít thức ăn hay không.”
“Cám ơn! Mục Túc, các ngươi thật tốt. Nhưng ở đây có ít thức ăn như vậy. Bọn người của Quang sẽ có thu hoạch sao?”
Nghe người ta hỏi như vậy, Mục Túc cũng bắt đầu lo lắng. Hơn nữa, lại phát sinh sự kiện kia, khiến Mục Túc lại càng bất an hơn, thế là cứ ngồi ngay ở tảng đá lớn ngay trước cửa vào tộc, từ giữa trưa đến tận tối mịt, đợi bọn người của Quang quay trở lại.
Đã có rất nhiều Sơn Địa Nhân lục tục quay trở lại tộc. Thu hoạch của bọn họ không nhiều lắm. Mười người một tổ, nhưng chỉ có một vài tổ săn được một con thỏ nhỏ miễn cưỡng chỉ đủ cho tầm hai ba người ăn.
Mục Túc rốt cuộc cũng đợi được đoàn người của Quang trở về. Nhìn thấy bọn họ đang cười nhốn nháo, Mục Túc cũng mỉm cười theo. Đoàn người đem về ba con mồi cực to, một trâu rừng, một sơn dương và một nai. Mục Túc nhìn qua người đang chịu trách nhiệm gác cửa tộc nãy giờ ngồi cùng mình, hắn đực mặt ra rồi. Cũng phải thôi, những loại mồi này bình thường rất khó săn được nha.