Buổi tối, mọi người trong tộc tụ tập lại. Những người đi săn thú cùng với Quang đều chỉnh đề hướng mắt nhìn Quang, so với hai người thừa kế chức vụ tộc trưởng kia còn muốn tôn kính hơn.
Dựa theo quy tắc phân phối thức ăn của Sơn Địa Nhân, người săn được nhiều mồi sẽ được nhận phần nhiều hơn, mọi người hâm mộ nhìn phần thức ăn Quang phát cho đám người cùng đi săn thú, rối rít vây xung quanh Quang. Mục Túc nhìn Quang nướng mồi, thuận miệng kể lại chuyện ban sáng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Quang hung hăng dùng tay bẻ lấy một cái đùi dê.
“Người nơi này sống an nhàn đã quen, đã sớm quên mất cách đánh trả rồi. Thật ra muốn thắng Thực Nhân Tộc không phải là chuyện không thể. Quang đã từng gặp một vị tộc trưởng ưu tú mang theo tộc nhân của mình mà tiêu diệt được cả một chi người Thực Nhân Tộc.”
“Quang, Sơn Địa Nhân thì làm sao?”
“Mục Túc đừng lo lắng. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Quang phát hiện có một chỗ rất tốt. Ngày mai chúng ta đi lên núi đó coi sao.”
Quang dùng chủy thủ cắt một miếng thịt đã được nướng chín lên miệng Mục Túc.
“Quang, chúng ta có thể đưa cho nữ nhân cho A Đan bú sữa thêm một chút thức ăn được không?”
“Ừ! Sáng mai đưa tất cả đồ ăn còn dư cho nàng cũng tốt. Mang theo lên đường rất phiền toái.”
Cự nhìn hai người bọn y thương lượng chuyện ngày mai rơi đi, do dự hồi lâu mới chờ mong nói.
“Quang, các ngươi không thể lưu lại sao?”
Quang lắc đầu.
“Cuộc sống ổn định này không phải thứ mà Quang muốn. Quang muốn tìm chỗ thích hợp nhất thành lập một bộ tộc của mình.”
Cự nhìn năm người bạn cùng săn bắn lúc sáng.
Mấy người trẻ tuổi tụ lại, cuối cùng quyết định, để Quang làm tộc trưởng của bọn họ thì tốt hơn rất nhiều. Bởi vì Cự cầm đầu cả bọn, cho nên cử Cự làm đại diện nói chuyện với Quang.
Cự bước tới, vinh dự đem miếng thịt đưa cho hắn.
“Quang, chúng ta muốn nói chuyện với ngươi một lát.”
Quang nhìn Cự, cắn một miếng thịt lớn.
“Muốn lập bộ tộc thì cần có người đúng không? Mấy người bọn ta vừa rồi mới thảo luận, chúng ta muốn cùng đi với Quang. Bộ tộc này cũng đã khá lớn rồi, đã đến lúc phải phân tán, chúng ta tin có Quang làm thủ lĩnh dẫn dắt, cho dù có phải làm lữ nhân, cuộc sống cũng sẽ không tệ hơn như lúc này.”
“Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta có thể dẫn các ngươi đi, thức ăn có thể chia, nhưng giống cái của Quang thì không thể được.”
Quang quơ lấy Mục Túc ôm vào lòng như để tỏ rõ ý cương quyết của mình. Hắn thấy những bộ tộc có ít giống cái, giống đực trong tộc đều theo quy tắc cùng hưởng để sanh hạ ra nhiều đời sau hơn cho tộc.
Nhưng Mục Túc của hắn, một…. là không thể sinh ra đời sau, hai chính là hắn không muốn để cho người khác cùng hưởng.
Những người đó cười cười.
“Sẽ không đâu. Chúng ta dự định đem theo giống cái chúng ta thích cùng đi.”
Cái này không phải không có khả năng. Thanh niên bộ tộc vùng núi này lớn lên tương đối tráng kiện, giống cái dĩ nhiên có thể nguyện ý cùng đi với họ.
Mười mấy người thương lượng muốn cùng đi với Quang. Ngay trong đêm liền từ biệt người nhà của mình rồi đi tìm giống cái cùng đi với mình.
Sáng hôm sau,, bọn họ tụ lại một chỗ ăn điểm tâm. Mục Túc đem A Đan từ trong tay nữ nhân ôm vào lòng, mọi người liền lên đường Ngày hôm qua săn thú, bọn người Quang phát hiện, chỉ cần đi qua Xà Cốc, hướng lên núi là sẽ có nguồn thức ăn cực phong phú, chẳng qua đa số Sơn Địa Nhân không muốn bước qua một bước này mà thôi.
Cùng nhau đi săn, đến lúc mặt trời lên tớ đỉnh đầu, bọn họ mới quyết định đến bãi đá nghỉ ngơi một lát, kiểm kê lại số mồi đã thu được. Quang để một người đứng gần đó canh gác, một khi con người ta thả lỏng chính là thời điểm nguy hiểm nhất.
Dựa người vào bóng râm mát do tảng đá che chắn ánh mắt trời tạo thành, Mục Túc ôm đứa nhỏ nằm lên đùi Quang, đang lúc sắp ngủ, thì người canh gác lại vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì sao?”
“Bên kia đốt khói báo động.”
Trữ vừa mới nói xong, mọi người còn đang nghỉ ngơi lập tức rối rít chạy tới tảng đá dùng để ngồi canh gác nhìn ra xa. Khói báo động xông thẳng lên trời. Mục Túc nắm chặt cánh tay Quang, cực kỳ lo lắng. Bên kia nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi. Khói này chính là báo động cho tất cả Sơn Địa Nhân nhanh chóng quay về tộc. Bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quang. Cự bước tới trước.
“Quang, theo đạo lý mà nói, chúng ta đã quyết định đi theo ngươi thì sẽ không quay về bộ tộc cũ nữa. Nhưng nhìn tình hình kia, chắc chắc bộ tộc đã xảy ra chuyện lớn rồi, người hiện giờ còn trong tộc nhất định là đã đem toàn bộ phân chó sói mà đốt hết rồi. Chúng ta muốn trở về xem một chút, may mà chúng ta đi không xa, có thể phiền toán các ngươi ở chỗ này chờ chúng ta một chút hay không. Nếu bộ lạc không xảy ra chuyện gì lớn, chúng ta sẽ lập tức trở về tìm ngươi.”
“Cùng đi đi. Lưu hai người ở lại trông chừng hành lý và thức ăn. Còn lại thì đi theo ta. Thanh, Hòa ở lại, Mục Túc ngươi cũng ở lại.”
“Quang!”
“Mục Túc không thích hợp để chiến đấu. Ngươi ở bên cạnh Quang sẽ làm ta phân tâm. Nơi này khoảng cách cũng không quá gần, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Xong mọi chuyện vẫn có thể kịp về ăn tối mà.”
Quang dàn xếp với Mục Túc xong, giơ cao vũ khí trong tay.
“Mọi người đi theo ta.”
Mục Túc bắt đầu lo lắng chờ đợi. Đêm đã xuống nhưng bọn người Quang vẫn chưa trở về. Mục Túc đứng trên tảng đá đau khổ chờ đợi. Thanh đã nướng xong thức ăn, bảo y ăn một chút. Nhưng Mục Túc chẳng ăn ra được mùi vì gì cả. Lần đầu tiên Mục Túc mới ý thức được Quang trong tim y đã trọng yếu đến mức nào.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, bọn người Quang vẫn chưa về. Mục Túc nóng ruột muốn đi tìm, Thanh cũng muốn đi, bất quá vừa mới đeo hành lý lên đã thấy có một đoàn người từ xa đi tới.
Mục Túc chạy tới, liền thấy những người đó mang một thân đầy bụi đất còn có vết máu. Mục Túc nắm chặt lấy tay người cầm đầu, lo lắng hỏi.
“Quang đâu? Hắn sao không quay lại? Nói cho ta biết, Quang đâu?”
Hai người phía sau kéo Mục Túc lại.
“Mục Túc bình tĩnh lại. Nghe An nói a.”
Mục Túc an tĩnh lại. An mỉm cười nói.
“Tân tộc trưởng của chúng ta phái ta tới đây đón các ngươi.”
“Tân tộc trưởng?”
“Ừ! Quang làm tân tộc trưởng của chúng ta.”
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
“Tân tộc trưởng kiên trì chờ các ngươi trở về mới cử hành nghi thức thăng nhiệm tộc trưởng. Chúng ta hay là vừa đi vừa nói nha.”
Mọi người giúp bọn y thu thập đồ, rời đi. Mục Túc lại hỏi.
“Quang đâu? Hắn có khỏe không? Có bị thương không? Sao hắn không tới đón chúng ta?”
“Ngày hôm qua, chúng ta phát hiện bên kia phát khỏi báo động có Thực Nhân Tộc tấn công. Ta nghĩ tụi nó biết bộ tộc của chúng ta chỉ chừa lại người già, phụ nữ và trẻ con canh giữ lều trại, cho nên liền tấn công. Nhưng khi bọn ta về lại bộ tộc cứu viện thì mọi người đã bị Thực Nhân Tộc dọa sợ chạy hoặc bị giết cả. Bọn người Quang cũng cùng lúc chạy tới. Là Quang phái người tập hợp các chiến sĩ lại mò tới phía sau Thực Nhân Tộc, đánh một trận du kích cực kỳ đẹp, không chỉ bắt giống cái và con nít của tụi nó làm tù binh, còn thành công đánh gãy đường lui của bọn chúng. Tối hôm qua đã chiến đấu cả đêm, sáng nay bọn Thực Nhân Tộc đã bỏ chạy rồi, ta nghĩ sau này bọn chúng sẽ không dám quay lại nữa. Chúng ta hi vọng có người dẫn dắt chúng ta gầy dựng lại bộ lạc, Thạch và Sơn đã bị Quang thuyết phục hoàn toàn, mọi người đều có đồng chí hướng, nhất định phải lưu Quang lại làm tộc trưởng của chúng ta.”
“Quang đồng ý sao?”
“Các tộc nhân đang kiềm giữ Quang. Hắn nói muốn trở về đón các ngươi. Chúng ta hiện tại chính là đang thực thi nhiệm vụ đầu tiên do tân tộc trưởng ban xuống.”
“Hiện tại đều ủng hộ hết sao? Ngày hôm qua để cho ngươi theo thì ngươi lại không theo mà.”
An là một trong những người cùng Quang đi săn thú, nhưng rời khỏi bộ tộc đi cùng Quang thì hắn lại không đi cùng.
“Mẹ của ta đã lớn tuổi, lại chỉ có một mình ta là con. Ta đi không được. Bất quá, có Quang làm tộc trưởng, chúng ta có thể đi theo hắn xây dựng lại bộ lạc. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi.”