Mắt nhìn hình ảnh Thiên Y bỡ ngỡ nhìn chúng nhân dần dần mờ nhạt đi, Dạ Trần thực tại không tự chủ mỉm cười.
''ẦM..!!'' Ở xa thanh âm vang vọng truyền lại.
Thiên Y một tay Vô Sắc thể hiện uy áp đè nén toàn trường, tay còn lại thúc dục ma lực tách ra thân kiếm thành từng mảnh hóa thành những đạo quang mang sắc bén xuyên thủng đội hình mới lập của xà nhân tộc.
Người ta như vậy mạnh mẽ một đấu trăm, nhìn lại bản thân chỉ có thể đứng ở đây quan chiến, Dạ Trần liền cười khổ không thôi.
Ngày đó, hắn không nghĩ đến được một điều, hắn mạnh mẽ kéo Thiên Y về Thiên Dạ Vô Nhai ở tạm, từ đó không hiểu tạo sao đối phương lại mạnh lên một cách nhanh chóng như vậy, thực lực tăng tiến nhanh chẳng khác gì tên bay, đã vậy hình như đối phương vẫn ghi thù chuyện lần trước thì phải. Hắn vẫn nhớ rõ hôm đó, hắn ra quyết định để Thiên Y rời đi, vậy mà đối phương không chịu đi còn lắc đầu từ chối không thôi, nhưng Thiên Dạ Vô Nhai đâu phải là nơi nghỉ chân ''thích ở thì ở, thích đi thì đi'' cơ chứ? Đó thế nhưng là thế lực do hắn khổ tâm lập nên, ẩn chứa rất nhiều bí mật quan trọng trong đó, sao có thể để cho người ngoài ở bên trong ngắm nhìn mãi được.
Ngày đó, hắn dẫn Thiên Y đi vào cũng chỉ là bất đắc dĩ trước số phận thảm thương của đối phương mà thôi, bây giờ nàng ta thực lực đã có, tất nhiên đã đến lúc phải rời đi rồi. Hắn cũng đã nghĩ kĩ, với thực lực của Thiên Y lúc đó, đủ để sống thoải mái không lo cái ăn cái mặc nữa rồi. Đã vậy trước khi đi, hắn còn chuẩn bị cho đối phương không ít ma kim để phòng thân đâu, có thể nói ''thiên thời, địa lợi, nhân hòa'' có đủ.
Vậy mà cuối cùng, hắn nói đến mỏi cả miệng vẫn không được, ra cả lệnh đuổi người đối phương cũng chẳng chịu đi, ngược lại Thiên Y còn ra tay đánh hắn một trận ra trò. Điều đáng nói nhất là cái đám thuộc hạ của hắn lại không ai đi lên ngăn cản cả, cứ thế đứng trơ mắt mở miệng cảm thán, trong khi người khác đang đánh bầm dập chủ của mình. Nhớ lại ngày thường, Dạ Trần hắn đối xử với bọn họ cũng không tệ à, hết lòng quan tâm chưa nói lại nỗ lực điều động tài nguyên cho họ tu luyện, thế mà gặp được ánh mắt của Thiên Y, cả đám liền quay phắt một vòng đại lục làm ngơ mọi chuyện đang diễn ra, hắn cũng được một phen hết hồn!
''Haizz..!!'' Dạ Trần nhìn trời thở dài một hơi.
Kết quả cuối cùng cũng có thể thấy, Thiên Y thẳng tiến gia nhập Thiên Dạ Vô Nhai. Hai năm sau nhờ vào cống hiến nỗ lực hết mình của bản thân, Thiên Y liền trở thành thủ lĩnh của Ám Dạ, một tổ chức nhỏ khác trong Thiên Dạ. Nửa năm sau, Thiên Y đánh bại Thương và Hồn trở thành nhất đại sứ giả của Thiên Dạ.
Cho dù là Dạ Trần hắn được tận mắt chứng kiến tất cả, nhiều khi nhớ lại cũng phải giật mình tỉnh giấc vì khả năng phát triển quá nhanh của đối phương. May mắn thay, thực lực tăng thì cứ tăng, Thiên Y năm xưa vẫn không thay đổi, nếu không hắn ăn ngủ cũng không ngon mất!
Bỏ qua Thiên Y chiến sang một bên, Dạ Trần quay sang đám xà nhân Ma Kha dẫn đầu hỏi: ''Tại sao nữ vương các người lại muốn gặp hai ta?'' Dạ Trần không khỏi nghi hoặc.
Bọn họ đánh trọng thương tộc nhân của người ta, vậy mà đối phương không sinh giận giết đến đã đành lại còn rất là lễ phép mời hắn và Thiên Y đến xà nhân tộc làm khách, trong đó mà không ẩn chứa điều kì quái hay huyền cơ gì, hắn Dạ Trần đổi ngược tên luôn, chưa kể một khi bước vào lãnh địa chủ chốt của xà nhân tộc, lúc đó họ muốn rời đi cũng không dễ dàng, ngược lại còn chủ động nạp mạng hay nói cách khác là ba ba tự bò vào hũ, xà nhân tộc muốn nắn muốn bóp thế nào, hắn và Thiên Y không đồng ý cũng phải nguyện ý nghe theo.
Ma Kha bị Dạ Trần hỏi có chút khó khăn đáp lại: ''Chuyện này... chúng ta cũng không rõ!'' Y nhìn đồng tộc sau lưng một lượt rồi lắc đầu cho hay.
Dạ Trần quan sát thần sắc của đối phương, ánh mắt xà mặc dù tỏ ra e dè nhưng lại tĩnh lặng không động, có vẻ là không phải nói dối, với lại hắn cũng không ôm hi vọng quá nhiều đối với những xà nhân trước mắt.
Dù sao, tiểu tốt đâu có tư cách hỏi hay được nói cho biết, chủ của họ đang nghĩ và chuẩn bị làm gì, nhiệm vụ của họ cuối cùng vẫn chỉ là người đưa tin mà thôi. Mọi chuyện còn lại đều phụ thuộc vào quyết định của hắn và Thiên Y như nào.
Trong khi Dạ Trần suy nghĩ, Ma Kha có chút đắn đo một lúc liền vội cất tiếng: ''Nữ vương có nhờ ta đưa cho các hạ một bức thư, chỉ là... trên đường, nó đã bị Mạnh Nhu cướp mất!'' Đối phương nói xong liền xấu hổ không thôi.
Chức trách tại thân lại để ra sơ suất không thể hoàn thành nhiệm vụ đến nơi, hắn còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa chứ!
''Vậy sao..!!'' Dạ Trần không khỏi kinh ngạc đáp lại.
Xem ra chuyện này phải nhìn xem nữ vương gì đó viết gì trong lá thư bí mật kia rồi!
''Ngươi biết tên kẻ đang cầm bức thư đó là ai không?'' Dạ Trần vội dò hỏi.
''Mạnh Nhu... không thể nhầm lẫn được, mà hình dạng tên đó, các hạ chắc cũng đã nắm rõ?'' Ma Kha không chút do dự suy nghĩ trả lời nhưng cũng có chút lo lắng hỏi.
Hắn không thể nhầm tên kẻ đã ra tay ám toán bản thân và cướp lấy bức thư được. Nếu như không phải đối phương giở trò, Mạnh Quyên muốn đánh bại hắn không dễ vậy đâu!
''ỪM!'' Dạ Trần gật đầu đáp lại, sao hắn lại quên kẻ mạnh miệng đấy được.
''Tốt lắm!'' Dạ Trần mỉm cười dứt khoát xoay người lại hét to: ''Tên chết tiệt nào là Mạnh Nhu?''
Thanh âm truyền khắp nơi đây.
Trong hàng ngũ xà nhân nơi xa, Mạnh Nhu nghe thấy có người điểm tên mình liền nhíu mày đứng ra ngạo nghễ nói: ''Là ta!''
Bên cạnh hắn có vô số xà nhân bảo vệ, đối phương muốn giở trò với hắn chẳng khác gì si nhân mộng tưởng, đã vậy sao lại phải sợ hãi không dám đáp lại cơ chứ, hắn còn muốn hét vào mặt đối phương ''Ông nội ngươi đây!'' cho đã đời một phen!
''Thiên Y đối với xà nhân mặt trắng miệng đang cười đểu kia ra tay nhẹ một chút, trên người hắn có vật chúng ta đang cần đó!'' Dạ Trần chỉ tay nhắm thẳng vào xà nhân vừa đứng ra hét lớn.
Thiên Y xuất chiêu thế nhưng mạnh lắm, không cẩn thận là đánh người ta thành vụn phấn ngay, đến lúc đó muốn tìm vật trong đám tuyết dày trước mắt không khác gì mò kim đáy biển cả. Với lại đội ngũ xà nhân trước mắt đông đảo, muốn tìm người ở bên trong đâu có dễ gì, chưa kể Thiên Y chắc gì đã nhớ mặt đối phương, dù sao hai bên cũng là lần đầu gặp mặt mà. Vẫn là để hắn gọi đối phương ra mặt để giải quyết thì tốt hơn!
''Ha ha ha..!!'' Dạ Trần cười đắc ý.
''Ngươi chết chắc!'' Đã xuất đầu lộ diện lại gặp phải Vô Thiên Giả thì chạy đằng trời.
Ở xa, mặc dù Thiên Y đang bận giao chiến với bách xà nhân nhưng đối phương vẫn luôn để một phần tâm chú ý đến Dạ Trần bên kia, tai nghe thấy những gì đối phương vừa nói, ánh mắt Thiên Y liền động tìm kiếm thân ảnh xà nhân thích hợp với điều kiện Thiên Chủ của nàng vừa đưa ra.
''Là hắn sao?'' Thiên Y dễ dàng tìm thấy thân ảnh Mạnh Nhu, cái xà nhân tự nguyện tiến lên phía trước để hãnh diện trước bàn dân thiên hạ, cũng như để cho nàng đỡ khổ cực tìm kiếm một phen trong đám loạn xà trước mắt.
Mạnh Nhu ánh mắt khẽ nhảy thầm hô: ''Trúng kế rồi!''