''Soạt..!!'' Đối phương chậm rãi lùi ra sau, y muốn lẫn vào đám xà nhân bên cạnh để hòng thoát khỏi tầm mắt của Thiên Y đang tập trung chú ý tới.
''Thiên Chủ muốn ngươi, hãy ngoan ngoãn chịu trói đi!''
Thiên Y nào để cho hắn ta được như ý nguyện, nàng hai kiếm trong tay chém ra, tạo thành hai đạo kiếm ảnh nhanh như chớp lướt về phía trước đánh tan đội ngũ xà nhân đang cản đường để xuất lực đi lên bắt lấy kẻ cần chú trọng kia.
''Xoẹt.....!!'' Kiếm quang lướt qua, xà nhân như tuyết bị hất bay lên trời cao: ''A a a...'' Những thanh âm thảm thiết không ngừng vang lên.
''Cơ hội tốt!'' Mạnh Quyên ở một bên chớp lấy thời cơ lao tới.
Y tụ ma lực tung ra một quyền tràn ngập sát ý cùng khí thế mạnh mẽ nhằm lúc Thiên Y đang tập trung tầm mắt vào Mạnh Nhu để lộ ra sơ hở rồi nhờ vào đó mà tung ra hết sức nhằm nhất kích tất sát đối phương để tránh đêm dài lắm mộng.
Trước mắt, Thiên Y bạch đoạn tách rời hóa thân thành binh đánh tan những xà nhân cầm đao sáng loáng đi lên, với sự sắc bén của Tuyệt Kiếm vốn có, lớp phòng hộ ma lực của trung cấp yêu giả đối với nó chẳng khác gì mảnh vải hình mai rùa mỏng cả, dễ dàng đâm xuyên qua đánh thủng cả thân thể được cho là mạnh mẽ của yêu tộc.
''Hừm!'' Thiên Y đôi mắt thấy vậy không khỏi nhíu lại.
Một chiêu chỉ có thể xử lí ba bốn địch nhân thì quá chậm rồi. Cảm thấy quá mất thời gian, Thiên Y tay khẽ động, mảnh kiếm bạch đoạn liền quay về ghép thành thân kiếm hoàn chỉnh.
''ẦM..!!'' Thiên Y bạo phát ma lực rồi chuyển nguồn sức mạnh vừa có được thành áp lực tỏa ra xung quanh khiến cho những xà nhân đỏ mắt đang nhắm vào bản thân phải dè chừng không dám dễ dàng lại gần.
''Kịch...!!'' Xà nhân không động, tình hình khả quan hơn bao giờ hết, Thiên Y khóe miệng mỉm cười, bàn chân ra sức khiến cho mảng tuyết bên dưới phải lún xuống một khoảng lớn.
Ngay khi đối phương định bật người lao lên, muốn một đường thẳng tiến tiếp cận Mạnh Nhu thì ở sau lưng một nguồn sát khí lạnh lẽo xuất hiện đang lấy tốc độ cực nhanh đánh đến. Nếu như để yên, nội thương không đến nhưng sẽ mất đi ưu thế vốn có, để rồi bản thân tự xa vào hiểm cảnh do chủ quan khinh địch.
Tên Mạnh Nhu kia có nói trận pháp gì đó thế nhưng vẫn chưa thấy đùng đâu!
''Soạt!'' Thiên Y kinh ngạc nhưng không ảnh hưởng đến phản ứng của bản thân. Nàng không chút do dự nghiêng thân, tay trái vội đưa ra, cổ tay xoay chuyển thay đổi hướng đi của Vô Sắc mũi kiếm đâm thẳng vào luồng sức mạnh đang hiển hiện rõ ràng.
''Keng!'' Thanh âm vang dội truyền ra.
Nguyên liệu luyện khí đấu với da thịt, máu nhất định sẽ chảy nhưng nắm đấm sức yêu được bao phủ bởi nguồn ma lực hừng hực như muốn thiêu đốt không gian của Mạnh Quyên vậy mà lại cản được đường đi của Tuyệt Kiếm Vô Sắc còn khiến cho thân kiếm phải rung động nhẹ: ''Lạch cạch..!!''
''Gừ..!!'' Cảm nhận áp lực và sức nặng truyền lại như núi cao áp xuống, dù cho được tăng thêm ma lực, Mạnh Quyên cũng phải cắn chặt răng hừ ra tiếng mà đối đáp.
Đối diện, Thiên Y ánh mắt không đổi, Vô Sắc bị chặn đứng cũng nằm trong dự liệu trước đó của nàng, dù sao bản thân không vận ma lực quán trú lên thân kiếm thì đối phương cũng chẳng khác gì người khổng lồ có sức lớn nhưng lại chìm vào giấc ngủ say mà vô lực phản kháng.
Thiên Y liếc nhìn thân ảnh dám đi ra đối cứng với bản thân thì không khỏi có chút tiếc nuối nói ra: ''Ngươi không tệ đâu, bất quá lại dùng ngoại lực phụ trợ. Mà... cũng đúng thôi, ta hơn ngươi hẳn một đại cảnh giới, đó là rãnh trời, ngươi há có thể vượt qua khi chỉ dựa vào chút tiểu xảo không đáng đặt lên mặt bàn này!'' Thiên Y có chút thất vọng lắc nhẹ đầu.
''ẦM..!!'' Ma lực trong người theo đó toàn bộ chuyển sang Vô Sắc.
''Cách..!” Thiên Y tay nắm chuôi kiếm khẽ nhích, Vô Sắc liền ra sức đưa thân lên trực tiếp phá tan bình chướng ma lực đang cản lại nó.
Trước mắt Mạnh Quyên, ma lực được hắn tụ lại như mảnh không gian bị người khác mạnh mẽ phá vỡ, tạo thành những đường mạng nhện gãy khúc nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
''Hự!'' Ma lực biến thành áp lực phản phệ, Mạnh Quyên đau đớn trợn tròn mắt miệng to phun ra một ngụm máu tươi: ''Phụt...!!”
Huyết vụ rải khắp không gian.
Vô Sắc đẩy lên mũi kiếm dễ dàng đâm sâu vào nắm đấm của Mạnh Quyên khiến cho y phải thất thanh hét lên: ''A a a...!!'' Tiếng hét thảm thấu trời xanh khiến cho xà nhân ở quanh lòng run bần bật, sợ hãi nhìn lại.
Chưa hết, mũi kiếm trời sinh đi cùng với thân kiếm sắc bén, nó đâm xuyên dọc qua cánh tay, trực diện mạnh mẽ phá hủy xương cốt cứng rắn và cắt đứt kinh mạch khiến cho Mạnh Quyên vừa nhức nhối vừa mất cảm giác, khó lòng một lần nữa phát lực né tránh.
Dạ Trần ở xa có chút không đành lòng nhìn tiếp, bên cạnh Ma kha ánh mắt rung động không thôi!
Hắn không ngờ rằng, thân ảnh có vẻ ít nói, người khác bảo gì nghe đấy, nhìn có vẻ không quan tâm sự đời kia khi ra tay lại tàn nhẫn đến vậy. Đối phương đường kiếm thẳng thừng vừa nãy ở trong mắt bọn họ, chẳng khác nào dao cùn mang ra bá đạo lọc xương xẻ thịt cánh tay phải của Mạnh Quyên cả, vô cùng đáng sợ, chấn nhiếp cả xà nhân tâm!
''Sột sọt...!!'' Xà nhân ở bên cạnh y không tự chủ sát gần lại với nhau. Ở bên kia, Mạnh Nhu ánh mắt nhảy loạn, thân rắn không ngừng luồn qua từng thân ảnh chắn ở phía đối diện.
A a a...!!
Mạnh Quyên một lần nữa kêu lên, ''Bộp...!!'' đối phương tay trái vội đưa lên ôm lấy cánh tay phải khi trên đỉnh bả vai giáp đã sớm bị áp lực phá vỡ tạo thành những vết nứt đường huyết vân như tấm gương bị bể, trong khi Thiên Y tay cầm kiếm vẫn còn chưa thu về.
''Soạt..!!'' Mạnh Quyên muốn lui về sau nhưng cảm giác mạng lại, cứ như ở xung quanh hắn có một nguồn sức mạnh thần bí đang trói chặt bản thân hắn vậy, khiến cho hắn làm cách nào cũng không thể cử động thoát ra được.
Nếu như Linh Lung có mặt ở đây thì sẽ thấy được ngay, khoảng không xung quanh đối phương xuất hiện rất nhiều đoạn xích vô hình từ dưới mặt tuyết ngoi lên trói chặt lấy cơ thể của xà nhân đang tỏ ra hoảng hốt ở trước mắt lại.
''Dám đối nghịch với Thiên Chủ của ta, đây là hậu quả ngươi đáng phải nhận!'' Thiên Y lạnh lùng nói ra.
Đối diện, Mạnh Quyên nghe thấy liền kinh hoảng nhưng trong tâm cũng được an ủi phần nào, vì lời đối phương vừa nói ra chứng tỏ một điều... chuyện đang xảy ra với hắn đây tiếp đó sẽ được kết thúc, nỗi đau thấu tấm can đang dằn vặt linh hồn hắn phải chịu cũng theo đó mà biến mất đi!
''Nhưng ngươi lại dám tiếp tục ra tay đánh chủ ý sang ta, tội... đáng chết vạn lần!'' Lời chưa hết Thiên Y liền nói tiếp, thanh âm phát ra thể hiện sự tức giận vô cùng đến nỗi như gằn giọng mà nói lên câu.
Nàng không thể không tức giận. Lần đầu xuống bếp nấu ăn, nhân sinh đâu phải lúc nào cũng có cơ hội hiếm có để cho Thiên Chủ thưởng thức tay nghề của nàng chứ, vậy mà tất cả đều bị phá hủy bởi cái kế hoạch ngu xuẩn của đám xà nhân trước mắt. Nàng chỉ hận lúc này không có thời gian để lột da rắn đám xà nhân chán ghét trước mắt ra mà thôi!
''Không được... không... không...!'' Mạnh Quyên giật mình hét toáng lên, hắn cảm nhận được, trong tay phải đang có một nguồn sức mạnh khủng khiếp muốn bùng phát ra ngoài.
''Hức!'' Mạnh Quyên ánh mắt rung động kịch liệt, đối phương vô cùng gắng sức nhìn lại, vậy mà có luồng ánh sáng từ trong tay hắn chiếu sáng ra ngoài, huyết khí thì ẩn hiện như có như không thoát ra từ những đường huyết vân trên da tay đang nứt vỡ tạo thành một luồng áp lực cực lớn khiến tay phải hắn khẽ phồng lên rồi dịu xuống.
Cảm giác này thật là đáng sợ!
''A..!!'' Mạnh Quyên hét lớn, thứ đó... đã tới giới hạn rồi!
''ẦM..!!'' Cánh tay phải của đối phương nổ tung thành vụn phấn màu đỏ.
Huyết vụ như mưa phùn bay khắp trong trời lạnh mưa tuyết, Thiên Y khuôn mặt dính đầy mưa máu chậm rãi thu kiếm về.