Nguyên Tố Đại Lục

Chương 153: Chương 153: Anh hùng giương kiếm




Đám người xung quanh thấy vậy cười khổ không thôi.

Lục Ba thiếu gia cũng thật biết khôi hài. Đã trở thành ma giả thì gọi lang y đến thì có tác dụng gì. Lang y cũng chỉ có thể chữa trị cho những người không có ma lực trong người mà thôi. Muốn chữa trị cho ma giả ít nhất cũng phải gọi Sơ cấp Luyện Đan Sư đến chứ.

''He he he...''

Nhìn Tuyên Nghi tức giận đến thất thố như vậy, Lục Ba cười thầm.

''Được rồi! Ta im miệng là được chứ gì!''

Hắn thản nhiên hất tóc vô lo vô nghĩ nói.

Nhìn vào khuôn mặt đắc ý của đối phương, sâu trong ánh mắt Tuyên Nghi hiện lên sát khí dày đặc.

Hắn đường đường là thiếu gia của Đại gia tộc quyền lớn ngút trời ở Giới thành. Thường ngày hắn đi đến đâu, người khác đều phải nể sợ cúi thấp đầu đến đó, cung kính mà lên tiếng chào hỏi hắn một câu. Không ngờ hôm nay, vừa mới xuất quan đã gặp phải tên ất ơ phía trước, không sợ trời đất là gì, đứng ở đó buông lời trêu ghẹo hắn, coi hắn giống như những thiếu nữ ở thanh lâu.

Nếu như không phải thân phận đối phương cũng ngang bằng hắn là thiếu gia của một Đại gia tộc ở Giới thành, thì hắn đã sớm tiến lên rút lưỡi đối phương ra, xem nó dài bao nhiêu rồi.

Lục Ba thấy đối phương tức giận có chút e dè nói: ''Ta có vài viên Sơ cấp Đan ở trong người. Ngươi muốn dùng không? Thanh mai trúc mã của ta... Không không, nhầm nhầm. Hảo huynh đệ mới đúng!''

Nói xong, hắn liền ném một viên gì đó tròn tròn cho người đứng ở đối diện.

Chụp!

Tuyên Nghi theo bản năng bắt lấy.

Đôi mắt hắn lén liếc nhìn vật trong tay, mí mắt liền giật liên hồi.

''Mẹ kiếp! Đan dược Sơ cấp trị thương. Đã vậy còn là phế đan.'' Tuyên Nghi thầm mắng.

''Đan tốt nhất của ta đó. Đối với bằng hữu, ta luôn rất rộng lượng!''

Thanh âm hào hứng của đối phương truyền đến.

RẮC!

Tuyên Nghi cắn chặt răng, bàn tay khẽ dùng sức. Viên đan dược đục ngầu trong tay nháy mắt thành vụn phấn.

''Lục Ba đừng ở đó mà quan tâm người khác! Ngươi lo cho bản thân mình lúc này thì tốt hơn đó.''

Tuyên Nghi liếc xéo đối phương, cười lạnh một tiếng, tràn đầy ẩn ý lên tiếng.

Nghe câu nói của đối phương, Lục Ba trở lên nghiêm túc ánh mắt cũng theo đó trở lên sắc bén. Hắn khẽ liếc đối phương khoé miệng nhếch lên đáp trả: ''Chuyện của đời ta, không cần một người có bệnh trong người lo lắng hộ cho. Nghi Nhi à!''

''Ngươi vừa nói gì? Nhắc lại thử xem!'' Tuyên Nghi sát khí hiện rõ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào đối phương bật thốt.

''Hừm!''

Hai bên thâm tình nhìn nhau, không ai chịu thua kém ai.

Khí thế vô hình từ trên thân hai người phát ra làm mọi người xung quanh không tự chủ lùi ra sau một bước.

BỤP!

Ở xa, Dạ Trần gấp lại quyển sách trong tay. Khói cũng từ đó nổi lên.

''Vù...'' Một ngọn gió vô danh đi ngang qua, ánh lửa phập phồng liền xuất hiện đốt cháy quyển sách trong tay Dạ Trần.

''Có chuyện gì vui sao?''

Dạ Trần hướng đến phía trước cười nói.

Quyên sách đỏ rực trong tay bị hắn tung lên không trung, chớp mắt biến thành tro tàn bay theo làn gió mới.

''Dạ Trần!''

Bốn đội viên của hắn vui mừng quay lại gọi hắn.

''Ngươi từ trạng thái vong ngã thoát ra rồi sao?'' Ngũ Kiếm có chút hiếu kì lên tiếng hỏi.

Hắn cũng không nghĩ đến, đối phương một khi tập trung lại nhập thần đến mức như vậy. Hầu như chỉ còn hắn với vật trong tay cùng với khoảng không gian đen trắng tĩnh mịch mà thôi. Ngoại vật đối với đối phương như không còn tồn tại, làm hắn Ngũ Kiếm một kiếm tu chăm chú mỗi khi vào cuộc cũng phải ước ao muốn đạt được cảnh giới giống như vậy.

''Đọc xong rồi!''

Dạ Trần cười trả lời.

''Đọc xong rồi thì tốt. Mau đến đây, chúng ta có bằng hữu cũ đến thăm.'' Linh Lung không quan tâm hắn làm gì, nàng vội lên tiếng nhắc nhở chuyện vui đang diễn ra.

Dạ Trần gật nhẹ đầu tiến lên.

Đi qua Lân Diễm, hắn thầm đánh cho nàng một ánh mắt yên tâm, rồi liếc nhìn thân ảnh phía trước bọn họ.

''Ồ, đây không phải là Tuyên thiếu gia sao?''

Dạ Trần kinh ngạc bật thốt. Đôi mắt hắn mở to, lấp lánh vì sao sáng như gặp được chuyện hiếm thấy trên đời.

''Hừ!'' Tuyên Nghi hừ lạnh một tiếng đáp lại.

So với Lục Ba làm người chán ghét đằng kia, hắn càng căm hận tên vừa lên tiếng hơn.

Vì đối phương mà hắn mất sạch danh tiếng chục năm tích luỹ. Vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị bàn dân thiên hạ ngắm vào, lén lút chỉ trích không ngừng. Đối với một người quan tâm đến mặt mũi như hắn, chuyện này không thể dung thứ.

''Tuyên thiếu gia tìm chúng ta có chuyện gì sao?''

Thanh âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra truyền vào tai hắn.

''Đúng rồi. Ngạc gì đó thương thế đã tốt hơn chưa? Mong Tuyên thiếu gia gửi lời hỏi thăm của ta đến chỗ hắn!''

Dạ Trần vô cùng lo lắng dò hỏi đối phương.

''Hắn thương thế tốt hơn rồi! Dạ Ma huynh đệ khỏi cần hao tâm tốn sức lo lắng.''

Một thanh âm như gió xuân truyền đến làm người ta cảm thấy thoải mái.

Dạ Trần nghi hoặc liếc mắt nơi phát ra tiếng nói.

Một thanh niên tay cầm quạt thần tình vô hại nhìn mọi người trước mắt.

''Đại thiếu gia Kim gia Kim Mộng. Mọi người đừng để vẻ bề ngoài lục súc vô hại của hắn đánh lừa.''. Bạn đang đọc truyện tại # ТгumTru уen. мE #

Tứ Du thầm lên tiếng nhắc nhở mọi người bên cạnh.

Dạ Trần nghe vậy nhẹ gật đầu.

Truyền nhân của Đại gia tộc nào có kẻ tầm thường. Ngoài bản tính cao ngạo do uy thế gia tộc đem lại, nhìn về mặt thiên phú họ không hề kém cạnh ai. Xét về thực lực, họ được gia tộc chú trọng bồi dưỡng, được không biết bao nhiêu tài nguyên đập lên trên thân, cho dù là kẻ ngốc trời sinh được hấp thụ nhiều tài nguyên cũng trở thành kẻ mạnh, huống chỉ gì đám yêu ma mặt trắng miệng nói lời ngon ngọt kia lại không phải kẻ ngốc. Đánh giá về sự nỗ lực, họ chỉ cần cố một chút là đã hơn xa ma giả tự do không có thế lực chống lưng ngoài kia không biết bao nhiêu dặm. Cơ duyên cũng đâu phải là củ cái trắng, ai muốn có là có.

Nếu như vì thế mà sinh lòng ghen tỵ ''đám truyền nhân kia'' được gia tộc sau lưng cung cấp tài nguyên miễn phí mà sinh tâm ý khinh thường, thì người ăn trái đắng nhất định là bản thân mình, chứ không phải là ai khác.

Trên đời này có sự công bằng, nhưng công bằng là do chính tay chúng ta đoạt lấy, chứ không phải là đòi người khác sự công bằng. Chỉ khi chúng ta liều mạng nỗ lực thì mới có thể thu hẹp khoảng cách với đám truyền nhân mạnh mẽ kia, và đạp lên trên người bọn hắn bước lên đại đạo vĩnh hằng.

Tứ Du cảm thấy không đủ, có chút lo lắng nói tiếp: ''Người này một khi ra tay vô cùng tàn nhẫn. Hắn từng ra tay giết cả một gia tộc nhỏ mấy trăm mạng người chỉ vì lí do không đâu ''không thuận mắt nên cảm thấy chán ghét muốn giết cho thoải mái''. Mà hắn cũng có luyện một môn Bí Thuật song tu Thái Âm Bổ Dương, Lân Diễm và Linh Lung phải cẩn thận đề phòng hắn ta đấy, rất nhiều cô nương ở Giới thành bị hắn ta làm hại.''

''Hứ!''

Lân Diễm và Linh Lung nghe mà kinh ngạc, không khỏi nhướng mày nhìn đối phương.

''Hoá ra là đạo tặc giả trang công tử ca. Đáng chém!''

Nhìn thân ảnh phiêu dật như gió bay, tay cầm quạt phe phẩy, Dạ Trần cảm thấy ngứa mắt thầm đánh giá.

''Ừm.'' Đám người Lân Diễm không tự chủ gật đầu.

''Vào trong kia mà có cơ hội. Ta sẽ làm thịt hắn trừ hại cho dân.''

Linh Lung căm phẫn, nhỏ giọng nói.

''Đây là Dạ Lân Linh đội danh tiếng lẫy lừng trong miệng mọi người sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ!'' Kim Mộng liếc nhìn đám người Dạ Trần cười tươi nói.

Cảm giác mang lại giống như bằng hữu tốt bao năm xa cách mới gặp lại nhau vậy.

Dạ Trần cũng không làm giá ôm quyền cười nói: ''Hoá ra là Kim thiếu gia anh hùng giương kiếm lẫy lừng Giới thành, hôm nay may mắn được gặp mặt. Thật là phúc tu ba đời!''

Đám người Linh Lung ở bên cạnh nghe mà khoé miệng giật giật. Cảm giác mang lại thật là kì lạ, nhưng không rõ là kì lạ ở chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.