Trong khi mọi người đang nói chuyện, một thân ảnh đằng đằng sát khí đi tới.
''Đây không phải là cái gì Dạ Ma Linh gì đó sao?''
Thanh âm lạnh lùng, bên trong ẩn chứa sự châm chọc truyền lại.
Đám người Lân Diễm ở đối diện nghe mà nhíu mày nhìn lại đối phương.
''Hứ!'' Cho dù là Dạ Trần cách đó không xa, cũng lén dùng đôi mắt sắc như dao được che đi bởi quyển sách trong tay mà lén nhìn xem, tên nào lại to gan như vậy, dám ở trước mặt đội ngũ của họ buông lời cuồng ngôn.
Đám người Dạ Trần ở Giới thành cũng khá có tiếng tăm.
Mới ngày đầu đã giết một trong những thủ lĩnh ma thú ở Sơ Vực Cuồng Sư, được Diệt Ma Hội cho lên hẳn Kim cấp Diệt Ma Giả mà nhiều người phải bỏ ra nhiều năm mới đạt được. Sau đó không lâu lại đánh với Tuyên Nghi, thiếu gia của Đại gia tộc Tuyên gia, người cũng được coi là thế hệ thiên tài đương thời. Trong trận chiến hai bên không những đánh ngang tay, mà bên Dạ Trần còn chiếm chút ưu thế, đánh cho đối phương phải say sẩm mặt mày trong đó bao gồm cả Cao cấp Ma giả bên trong đến nỗi Thanh chủ Giới thành phải ra mặt buông lời kết thúc.
Tiếp đó không lâu, họ lại đánh với Tuyên Úc một Cao cấp Ma giả sắp tiến vào Siêu giai rất có tiếng tăm ở Giới thành tại ngay Diễn Võ Trường. Linh Lung và Ngũ Kiếm cũng ở nơi này đại phát thần uy làm nhiều người phải biến sắc, không ngừng lên tiếng ca thán tài năng của hai người từ tận đáy lòng.
Đội ngũ họ cũng theo đó tạo nên chút danh tiếng mặc dù không lớn bằng các Quân Đoàn hàng đầu, nhưng cũng đủ để cho người ta nhìn vào phải e dè không dám tiếp cận làm liều. Không nghĩ đến hôm nay lại có người đến ngay trước mặt họ gây hấn, điều này làm cho họ tò mò muốn biết đối phương là ai?
''A. Đây không phải là thủ hạ bại tướng của Dạ Lân Linh chúng ta sao!''
Linh Lung sao chịu được người ta khích đểu, nàng mở đôi mắt xinh đẹp thật to, miệng nhỏ xinh thốt lên kinh ngạc như muốn cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy được những gì nàng nói.
''Hửm! Kia không phải là Tuyên Nghi và đội ngũ Dạ Lân Linh sao?''
Có người ở đằng xa chú ý đến tình hình nơi họ vội lên tiếng nhắc nhở đám người bên cạnh.
''Đích thực. Không lẽ Tuyên Nghi đến là định rửa mối hận lúc trước ngay tại đây?''
Có người nghi hoặc thầm nói.
''Ngươi xem đám người đi theo sau lưng hắn ta. Dẫn đầu không phải là Tuyên Thương đội trưởng của Tuyên Chi Đội, đội ngũ Cao cấp của Tuyên gia sao? Nghe nói hắn đã đạt đến Cao cấp Ma giả rồi.''
''Ở Ma Vực, hắn đánh ra cũng không ít danh tiếng. Còn giết được hai đầu Cao cấp Ma thú mạnh mẽ nữa.''
Đám người xung quanh không khỏi kinh ngạc nhìn đội ngũ hùng hậu phía trước.
''Ai nấy cũng hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Dạ Lân Linh không có Cao cấp, lần này thảm rồi!''
Có người mỉm cười trên nỗi đau người khác, đôi mắt thì nhíu lại đánh giá tình cảnh phía trước.
''Sao, sao không nói gì rồi!''
Linh Lung được thế không buông tha người.
Ai bảo hắn dám khinh thường đội ngũ của nàng. Nàng không mắng chết đối phương đã là nể tình cha mẹ hắn vất vả sinh ra hắn, để hắn đi làm khổ người ta.
Đối diện, Tuyên Nghi mặt lạnh băng, hừ lạnh một tiếng.
''Ngươi là Linh Lung?'' Thân ảnh mặc hắc ý sau lưng hắn nhìn nàng ta khẽ hỏi.
''Không sao là ta. Ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Tên mặt đen này!''
Linh Lung khinh thường không nhẹ đáp.
Đã đối phương đến gây chuyện, tự nhiên không cần khách khí để đối phương nghĩ mình yếu kém, kiêng dè người ta từ đó được đà lấn lướt.
''Không biết sống chết!''
Đối phương lạnh rên đáp lại.
Một luồng uy áp vô hình toả ra ép hướng đối phương.
''Ta nghĩ là các ngươi mới đúng, kẻ rảnh giỗi thích đi gây sự!''
Linh Lung trên thân thần quang phát ra, nàng không sợ hãi bước lên một bước, một mình độc chiến Tuyên gia.
''Ầm...'' Một nguồn ma lực mạnh mẽ xông thẳng lên trời hướng đến đám người Dạ Trần.
''Là Cao cấp sao?''
Đám người Linh Lung nhíu mày, cùng một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Nghe nói mỗi một Đại gia tộc được cử hai Cao cấp Ma giả tham gia Ma Đồ Sơn Động. Đây cũng là ý tứ của Diệt Ma Hội để cân bằng thế lực Giới thành khi tham gia, cũng tránh bên trong xảy ra tranh chấp khiến nhiều Cao cấp Ma giả phải mất mạng oan uổng trong đó, làm giảm thực lực của Giới thành. Họ làm vậy cũng là một phần muốn làm hài lòng những Diệt Ma Giả tự do không thế lực ngoài kia. Để cho họ thấy Diệt Ma Giả công bằng, tránh làm lạnh lòng bọn họ gây ra khó chịu bất tuân. Sau này cũng không vì thế mà Tâm không còn hướng tới Diệt Ma Hội của họ mà ra thật sức lực mình có.
''Bổn đội trưởng Tuyên Thương, các ngươi dám bôi xấu Tuyên gia ta. Còn không mau lên dập đầu nhận sai?''
Tuyên Thương cười lạnh nhìn đám người Linh Lung khinh thị nói.
''Bịch...''
Hắn vừa dứt lời, Linh Lung đã đến trước mặt hắn. Nàng ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương nói:
''Ngươi nói lại lần nữa!''
Đằng sau nàng, Lân Diễm, Tứ Du và Ngũ Kiếm đã sớm đi theo sau. Ai nấy cũng cười mỉm nhìn đám người Tuyên gia trước mắt.
Còn Dạ Trần thì ngồi dưới gốc cây từ xa chăm chú đọc sách, để mặc bọn họ thích làm gì thì làm. Nhưng sâu trong ánh mắt thì như ẩn như hiện, hiện lên hình bóng mọi người trong đó.
Tuyên Nghi và Tuyên Thương lạnh lùng nhìn lại đối phương.
Họ không nghĩ đến, mình mang đội ngũ đến mà đám người phía trước vẫn còn ngoan cố chống cự.
''Trước mặt Cao cấp Ma giả, các ngươi chỉ là sâu kiến!''
Tuyên Thương nhìn bốn thân ảnh tỏ ra nguy hiểm phía trước cười lạnh nói.
Đám người phía trước khí tức phát ra bất quá chỉ là Trung cấp Ma giả mà thôi. Kém hơn hắn hẳn một cảnh giới. Theo đó hắn tự nhiên tràn đầy tự tin đánh ngã bốn người chỉ trong vài chiêu. Mỗi người một quyền, một cước là đủ. Dù sao, hắn ngày ngày ở Ma Vực làm bạn với ma thú. Cao cấp bình thường cùng lượng ma lực với hắn tất không phải là đối thủ của hắn.
Mặc dù nghe tin Tuyên Ngạc và Tuyên Úc bại dưới tay mấy người trước mắt. Nhưng hắn khinh thường không thèm đê ý. Dù sao Tuyên Ngạc trong mắt hắn chỉ là phế vật mà thôi. Còn người đánh bại Tuyên Úc là lão già Thiên Tuyệt Luân mới đúng, mà không phải đám người trước mắt.
''Có mấy người cũng nói giống như ngươi nhưng kết quả... răng rơi đầy đất!''
Linh Lung mỉm cười thật tươi đáp lại đối phương. Đôi mắt nàng chân thành làm cho người nhìn cảm thấy, những gì nàng nói đều là sự thật.
''Một lũ phế vật cũng dám cuồng ngạo!''
Tuyên Thương bước lên phía trước, cao ngạo nhìn từ trên xuống dưới nói.
ẦM!
Sát khí thao thiên từ trên người hắn cũng theo đó thoát ra, tạo thành hư ảnh dã thú khát máu gào thét uy hiếp những người trước mắt làm họ không tự chủ lui lại một bước, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
''Sát khi thật kinh khủng. Kẻ này đã giết bao nhiều người mới được như vậy?''
Có người nhìn mà kinh hãi thầm hô.
''Hừ..!!''
Linh Lung phía trước như không chịu ảnh hưởng gì, nàng hừ lạnh một tiếng đáp lại. Quang chi lực từ trên thân nàng toả ra, bao phủ bốn người vào bên trong.
Cảm giác ấm áp từ tia sáng màu vàng đem lại làm mọi người an tâm hơn.
''Là hệ nguyên tố hiếm, Quang hệ sao?''
Tuyên Thương lạnh lùng nhìn hào quang vàng chói trước mắt thầm đánh giá.
Trên Nguyên Tố Đại Lục có năm hệ nguyên tố cực hiếm mà không đến một phần ma giả trên đời có thể thức tinh được là Quang hệ, Không gian hệ, Triệu Hồi hệ, Hỗn Độn hệ và Thời Gian hệ nguyên tố. Đặc biệt là Thời Gian hệ nguyên tố bên trong, hầu như đã không còn ai sử hữu nó trên đời. Cho dù là các Chí Tôn Ma Giả cũng không lĩnh ngộ được Thời Gian chi lực một phần nhỏ trong Thời Gian hệ là đủ hiểu nó huyền diệu và khó khăn lĩnh hội đến mức nào.
''Người ta không nói đúng sao? Các ngươi Tuyên gia chỉ có vậy?''
Một thân ảnh mặc thanh y, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời dễ làm người nhìn sinh lòng hảo cảm, treo trên miệng nụ cười tiến đến chỗ đám người nhìn người Tuyên gia khẽ nói.
Tuyên Nghi liếc nhìn người đến, có chút khó chịu lên tiếng: ''Lại là ngươi Lục Ba!''
''Đúng rồi là bằng hữu tốt của ngươi Lục Ba đây!''
''Đến đến cho bản thiếu gia ôm cái!''
Lục Ba mở rộng vòng tay hướng phía Tuyên Nghi người đang cắn chặt hàm răng, khuôn mặt vì tức giận mà ửng hồng.
''Sao vậy... Tức giận ta chuyện gì sao?'' Lục Ba nhìn đối phương có chút không hiểu thấu lên tiếng hỏi.
''Không lẽ ngươi bị bệnh rồi!'' Lục Ba như nghĩ đến điều gì đó vội hét lên.
''Mau... mau truyền lang y. Thiếu gia Tuyên gia bệnh rồi!''
''Mau lên à. Gấp rồi đó, không xảy ra án mạng bây giờ.''
Lục Ba biến sắc vội quay sang phía đám người đang tụm năm tụm ba lại với nhau hét to. Khuôn mặt hắn tràn ngập lo lắng không chút giả dối.
''Ngươi câm miệng lại cho ta!''