Nguyên Tố Đại Lục

Chương 159: Chương 159: Ba mươi hai




''May mắn. Mặc dù đám người Lân Diễm tản ra nhưng cũng cách chúng ta không quá xa!''

Linh Lung liếc nhìn trưởng hỗn chiến có chút vui mừng lên tiếng.

Dạ Trần ở bên cạnh âm thầm gật đầu.

Ba người Lân Diễm, Tứ Du và Ngũ Kiếm mặc dù thích hành động đơn lẻ nhưng họ cũng chú ý đến an toàn của những thành viên khác trong đội. Hầu như ba người đều đạt thành một ý kiến chung là lấy nhóm hai người Dạ Trần làm vị trí trung tâm còn họ tản ra xoay theo vòng tròn cách nhóm trung tâm không quá ba mươi thước. Nếu như ai đó trong đội xảy ra biến cố thì với khoảng cách này, họ cũng có thể kịp thời tiếp ứng.

''ẦM!!''

''A a a...''

''Tên khốn này là ma thú hoá hình sao?'' Phía bên phải Dạ Trần, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng được vang lên.

Đám ma giả ở phía bên đó không ngừng bị đánh bay lên không trung, bụi đất đã bay mù mịt một phương trời.

Lân Diễm tay cầm đại kiếm đã được buộc vải trắng không một chút kiêng dè lao vào đám người phía trước.

Nàng mỗi đường kiếm đưa ra ít nhất cũng phải có hai người bị đánh bay.

Uy lực thần binh quá mạnh, vũ khí của đám người kia trước Thiên Phạt Kiếm như hàng phế phẩm bị nàng đánh gãy hết, không bị cong cũng đã gãy làm đôi.

''Là Hổ Dạ của Dạ Lân Linh!''

''Mẹ kiếp. Hắn ta là kẻ chém đầu Cuồng Sư đó!'' Có người nhận ra Lân Diễm liền trợn mắt lên, thầm mắng tục một câu.

Khuôn mặt hắn hiện rõ đường nét khi kinh hãi.

''Khốn! Kiếm của hắn làm bằng gì vậy? Pháp bảo của ta trước thanh đại kiếm kia, chẳng khác gì củ chuối!''

Có người cách đó không xa nhìn thanh kiếm đã gãy làm đôi trong tay, tức đến đỏ mặt tía tai hét to.

Bọn hắn cũng không khá giả gì à! Mỗi năm chỉ kiếm được một chút ma kim mà thôi. Cũng phải gom góp đến hai hoặc ba năm mới đủ ma kim để mua một thanh pháp bảo cấp thấp cho bằng bạn bằng bè. Không nghĩ đến, ngày trước hắn tiếc của, luôn gìn giữ pháp bảo chẳng khác nào nữ nhi thủ thân như ngọc. Hôm nay biết rõ là nguy hiểm kề kề mới cắn răng mang ra dùng, vậy mà trước sau không quá mười hơi thở đã bị người ta hung hăng chém gãy. Không... phải là đập gãy mới đúng.

Đối phương thật là biết cách làm cho ''nhân thần công phẫn, thiên lí khó dung''.

''Hổ Dạ ta và ngươi không đội trời chung.'' Hắn hai mắt như muốn rớt ra ngoài nhìn Lân Diễm phía trước bật thốt.

Không chỉ hắn mà những người bên cạnh hắn cũng vậy. Ai cũng mặt đen như đáy nồi, không sợ sống chết lấy đà lao lên phía trước hét to:

''Ta phải giết ngươi.''

''Làm thịt Hổ Dạ!''

''Mọi người... vì pháp bảo... vì công sức tích góp bao nhiêu năm của chúng ta. BÁO THÙ..!!''

''Phiền phức!'' Liếc nhìn đám người bị lửa giận công tâm làm mất đi lí trí, Lân Diễm khinh thường ra tiếng.

''Xoẹt...'' Nàng một kiếm đưa ra.

ẦM!!

Mặt đất dưới chân đám người lao lên nổ tung thành một mảnh, ai nấy cũng như diều đứt cánh theo làn gió nhẹ bay ra xa... Sống chết không rõ!

''Ôi trời ơi!'' Dạ Trần ở đằng xa nhìn mà chỉ biết ôm trán, thốt lên lời cảm thán từ tận cõi lòng.

''Sau chuyện này, Dạ Lân Linh sẽ có bao nhiêu kẻ địch đây?'' Hắn không khỏi nghĩ.

Cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đi tìm hắn đòi một câu ''công đạo'' nữa.

''Ha ha ha...'' Linh Lung ở sau hắn ngược lại ôm bụng cười to.

Phía đối diện hai người cũng không khả quan cho lắm.

Tứ Du một thân Phong chi lực cuồn cuộn, trong lòng bàn tay hắn xuất những lưỡi đao gió sắc bén không ngừng nhắm vào những thân ảnh đã giết đến đỏ cả mắt, không ngừng vung kiếm muốn đoạt tính mạng của hắn.

''Phập phập phập...'' Những thanh âm vật sắc nhọn đâm vào vật mềm mại liên tục phát ra.

Lấy Tứ Du làm trung tâm, đám người xung quanh chỉ biết trợn mắt nhìn hắn, thân thể thì không ngừng bắn ra huyết tinh tạo lên màn mưa máu đỏ rực một góc trời.

''Bịch bịch...'' Một loạt người vô lực ngã xuống mặt đất cứng rắn.

''Vù...'' Cát bụi không ngừng bay lên.

''Hít hà!''

Đám người chiến đấu cách đó không xa thầm liếc mắt về bên này liền giật mình hoảng hốt, họ thầm hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần.

Ở nơi này, chỉ cần bất cẩn một chút là đã bước một chân vào quan tài rồi.

''Hừ!''

Tứ Du khẽ quay đầu liếc mắt nhìn bóng ảnh đang cận kề mình liền lên tiếng khinh thị,

Hắn phản ứng thật nhanh, xoay người một vòng lòng bàn tay hướng ra sau.

''Xoẹt...!!''

Phong chi lực cuộn trào tạo thành vòng xoáy từ lòng bàn tay phóng ra, đánh tan bóng ảnh đã giơ lên thanh đao ngắn, lưỡi đao loé lên tinh quang sắc lạnh.

''Ư...''

Một thân ảnh hư không xuất hiện cách Tứ Du không quá hai bước chân.

''Ngươi...''

Đối phương khoé miệng chảy máu, đôi mắt đã bị tơ máu chiếm lấy nhìn hằm hằm vào người vừa mới ra tay đánh mình gằn giọng thốt lên.

Tứ Du cười, nhìn đối phương khẽ đáp: ''Ngươi không lẽ không biết... Ta cũng có Ám hệ nguyên tố sao?''

Lòng bàn tay hắn đưa ra, một nguồn ma lực đen xì mau chóng xuất hiện.

''...'' Đối phương ánh mắt run run nhìn nguồn ma lực chỉ toàn một màu đen đang không ngừng lớn mạnh kia.

Là một sát thủ, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ đối phương. Một luồng khí lạnh đang không ngừng chiếm lấy cơ thể hắn, làm hắn có tâm mà không có lực di chuyển.

''Ám Chi Tích!'' Đối diện, Tứ Du bật thốt.

Hắn chẳng khác gì ma ảnh, ám chi lực chớp mắt bao phủ toàn thân biến hắn thành hư ảnh bóng đen ngay sau đó... chỉ một cái nháy mắt mà thôi, Tứ Du liền xuất hiện trước mặt đối phương, để lại một tàn ảnh đang phai tàn ở vị trí cũ.

''Nhanh quá!'' Đối phương kinh hãi thét lên.

Cả đời hắn chưa bao giờ chứng kiến một người nào đó có thể sử dụng Ám hệ nguyên tố thuần thục đến như vậy.

ẦM!

Không cho đối phương thời gian phản ứng, lòng bàn tay Tứ Du đã đập mạnh vào ngực tên sát thủ định ám hại mình.

''Phụt...''

Ám chi lực thẩm thấu vào cơ thể đối phương, từ đầu bên này xuyên thoắt qua đầu bên kia. ''Vù...'' Rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.

''Ọc...'' Đối phương miệng há to tràn ra máu tươi, đôi mắt trợn trắng, thân thể vô lực ngã ra phía sau. Nhưng khoé miệng hắn lại khẽ nhếch lên như kế hoạch đã thành công.

ẦM!

Ngay khi thân thể hắn chạm đất, ánh kiếm sáng quắc liền loé lên.

''Xoẹt...'' Một thân ảnh bị chém làm đôi... ngay sau lưng Tứ Du.

''Ngươi đến rồi sao?''

Tứ Du không chút lo lắng cười nói.

Người đến mỉm cười đáp lại, tung ngọc giản vẫn còn dính chút máu tươi trong tay lên.

''Đã lấy được ngọc giản, còn ngươi?'' Ngũ Kiếm nhìn hắn khẽ hỏi.

Tứ Du cười một tiếng, một ngọc giản sáng một màu xanh đã xuất hiện trong tay hắn.

Thấy đồ vật trong tay đối phương, Ngũ Kiếm liền gật đầu. ''Đến chỗ đám người Dạ Trần?'' Hắn lên tiếng hỏi ý kiến người được cho là thông minh nhất trong đội ngũ.

Tứ Du suy nghĩ một lúc liền gật đầu chấp nhận.

Chỉ là ánh mắt hắn lại có chút lo lắng nhìn năm cột sáng ma trận đằng xa.

''Cùng lắm là giết đi vào!'' Ngũ Kiếm biết những gì Tứ Du đang lo lắng trong lòng, hắn liền cười to nói.

Bọn họ cũng đã sớm chú ý đến khu vực quan trọng nhất kia, nơi duy nhất giúp bọn họ tiến vào Ma Đồ.

''Đám người Đại gia tộc cũng không dễ đối phó. Hầu hết đều là những ma giả Tinh Anh, rất khó nhai!''

Tứ Du nhìn phương xa khẽ lên tiếng cảm thán.

''Đã vậy, điều ta lo lắng nhất là đám Cao cấp kia. Không biết tất cả có bao nhiêu tên?''

Nhìn khắp ngoại thành đã trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn, mùi huyết tinh nồng nặc xộc lên hẳn mũi, Tứ Du có chút khó chịu lên tiếng.

''Cũng không nhiều... chỉ tầm ba mươi hai tên mà thôi!''

Thanh âm phiền muội của Dạ Trần truyền lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.