Nguyên Tố Đại Lục

Chương 158: Chương 158: Thần bí nhân




Dạ Trần quay đầu lại nhìn đối phương mỉm cười nói: ''Ta không phải có Thiên Hạ Vô Song - Linh Lung cô nương ở đằng sau trợ giúp sao?''

Linh Lung nghe hắn khen mà lòng nở hoa.

Nàng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lộ ra từ mũ choàng nhìn quần hùng tranh ngọc trước mắt như cỏ rác.

Nàng cao ngạo nhìn Dạ Trần khẽ nói: ''Cái đó còn phải nói sao! Ngươi cứ lên cho ta. Còn lại mọi chuyện, Linh Lung ta sẽ tự giải quyết.''

''Tốt.'' Dạ Trần cười thầm, không quên ra dáng nghiêm túc đáp lại nàng ta.

Linh Lung đúng là Linh Lung. Chỉ cần vui lên là quên hết mọi chuyện.

''Hi vọng ngươi vẫn còn cười được!''

Thanh âm như từ trong cửu u truyền đến.

Dạ Trần đôi mắt mở to, toàn thân khẽ run lên.

''Xeng...''

Kiếm trong tay theo phản xạ chém ngang sang nơi phát ra âm thanh lạnh lẽo đó. Nhưng nơi đó không hề có một bóng người.

''Tinh...'' Ánh kiếm sáng quắc loé lên làm chói đôi mắt Dạ Trần.

''Hừ.'' Dạ Trần nhíu lại đôi mắt vội tránh đi ánh sáng trắng đó.

''Vù...''

Một lưỡi kiếm sắc bén từ trong không gian biến ảo nhắm thẳng vào cái cổ trắng nõn phía trước mà ra lực.

KENG!

Tiếng sắt thép va chạm vang lên.

Linh Lung như một vị thần giáng lâm, nàng tay cầm quang kiếm chắn trước người Dạ Trần giúp hắn thoát khỏi chiêu kiếm đoạt mạng từ trong không gian kích phát đi ra.

''Xoẹt xoẹt...'' Nhưng tia lửa đỏ li ti không ngừng bắn lên.

Một vàng một bạc, hai màu sắc đại diện cho hai thanh kiếm không ngừng đọ sức với nhau.

''Tà ma ngoại đạo.''

Linh Lung ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không gian phía trước cười khẩy nói.

''Ngươi cũng vậy thôi!''

Thanh âm lạnh như băng phát ra nhưng xung quanh hai người họ không hề có một thân ảnh nào cả.

''Dấu đầu hở đuôi, trò này cũng hòng qua mắt ta.'' Linh Lung liếc mắt khinh thường.

Nàng khẽ bật người lên cao, Dạ Trần theo đó phi ra vung kiếm chém vào khoảng không phía trước.

KENG!

Ánh lửa một lần nữa loé lên, khoảng không gian trước mắt khẽ dao động như có bóng hình mờ ảo nào đó.

''Siết...'' Dạ Trần nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt không ngừng đảo quanh khu vực xung quanh mình.

Xém chút nữa là hắn đã trúng chiêu. Mặc dù không chết được nhưng cũng lộ ra một vài con át chủ bài, hắn còn chưa muốn như vậy. Ma Đồ còn chưa thấy đâu, nếu để cho đám lang sói xung quanh biết được từ đó làm ra đề phòng. Khi vào bên trong, khó tránh thoát được cảnh gian khổ chiến khi bị người ta nhìn thấu chiêu thức từ trước, từ đó làm ra chuẩn bị đối phó mình.

Mà hắn cũng không ngờ đến kẻ vừa mới ra tay lại có thủ đoạn như vậy. Thoát ẩn thoát hiện giống như không còn tồn tại trên thế gian vậy.

''Không gian hệ sao?'' Dạ Trần nhíu mày thầm nói.

Cũng chỉ có hệ nguyên tố huyền ảo này làm cho người ta khó lòng đề phòng mà thôi.

''Hai người các ngươi cũng khá lắm!''

Thanh âm thần bí lại một lần nữa vang lên.

''Muốn đi! Không dễ vậy đâu. Để mạng lại cho ta.''

Linh Lung thét lên.

Nàng từ trên cao phi thân xuống, quang kiếm trong tay vung quá đầu chém mạnh xuống mặt đất.

ẦM!

Mặt đất chỗ bị nàng chém lún xuống một gang tay, khói bụi cũng theo đó nổi lên bay mù mịt một góc trời.

''Khụ khụ...'' Những tiếng ho khan không ngừng vang lên.

''Ma thú từ trên trời rơi xuống sao?'' Một thanh âm nghi hoặc mang theo sự khó chịu phát ra.

''Chỗ đó!'' Linh Lung ánh mắt nhạy bén bắt lại khoảng không dao động trong màn khói bụi.

Nàng hai tay nắm chặt quang kiếm uy mãnh xông lên.

''Hừ!'' Thanh âm hừ lạnh vang lên.

Hắn không ngờ đối phương lại lợi dụng đám bụi bẩn làm người ta chán ghét để tìm ra vị trí của hắn.

''Là ngươi!''

Thân ảnh mờ ảo cảm nhận được nguy hiểm vội quay người lại chém ra một kiếm.

''Keng keng...'' Kiếm chiêu không ngừng phát ra.

Hắn và đối phương không ngừng chém ra những đường kiếm chí mạng chỉ muốn một kiếm đoạt mạng đối phương.

Dạ Trần cắn chặt răng, xoay người một vòng bắn thẳng vào khoảng không phía trước.

''Bạo Liệt Kiếm.''

Một đạo hoả kiếm rực lửa từ trong không gian lao ra.

Cạch..

Mũi kiếm trong tay Dạ Trần đâm thẳng vào hoả kiếm trước mắt.

UỲNH..!!

Ánh lửa nổi lên, hoả kiếm bạo tạc đánh bay Dạ Trần ra sau.

''Xoẹt...''

Linh Lung cũng không chậm trễ, nàng một kiếm dứt khoát chém vào khoảng không mờ ảo trước mắt để lại một vệt máu tươi thật dài.

''Hừ!'' Tiếng rên rỉ khẽ thốt lên từ vị trí nàng ra kiếm.

Một thân ảnh mặc hắc y từ trong không gian hiện ra.

''Khụ khụ...'' Hắn tay trái vội ôm ngực, miệng không ngừng ho ra máu tươi.

Trước ngực hắn xuất hiện một vết thương thật dài đang không ngừng rên rỉ chảy ra máu tươi.

''Chết đi!''

Dạ Trần biến thành một luồng hắc khí tiếp cận đến sau lưng đối phương. Hắn không nhân nhượng một kiếm chém ra.

''Đừng... hòng...'' Máu tươi sôi trào thoát ra từ miệng, thân ảnh mặc hắc y gầm thét.

Hắn mạnh mẽ xoay người, kiếm trong tay cũng theo đó xoay tròn như một cơn lốc nhỏ.

''Bịch...'' Dạ Trần cảm thấy không ổn vội lùi ra sau.

Đối diện hắn, trong tay Linh Lung đã xuất hiện một khối quang cầu đang không ngừng lớn lên.

Nàng ta nhìn Dạ Trần mỉm cười.

Dạ Trần hiểu ý cũng mỉm cười đáp lại.

''Hắc Bạch Phi Long...''

Hư ảnh phi long trắng đen nhanh chóng hiện lên bao trùm lấy hắn.

Thân ảnh mặc hắc ý vừa đáp xuống, còn chưa kịp thở ra một hơi.

''Cực Quang Cầu.'' Linh Lung thốt lên.

Quang cầu bán kính mười thước rộng lớn được nàng nâng lên cao ném mạnh về phía đối phương.

''Cái gì?'' Liếc nhìn hư ảnh tròn tròn sáng trưng lao đến, thân ảnh mặc hắc y kinh hãi bật thốt.

Hắn vội đưa tay ra đón lấy.

ẦM!

''A a a...''

Quang cầu vừa tiếp xúc vào da thịt đối phương, khói đã bốc lên nghi ngút làm cho thân ảnh mặc hắc y trợn tròn con mắt hét lên thảm thiết.

''Hự...'' Hắn căn răng chịu đựng không để cho quang cầu đánh trúng thân thể đang chịu tổn thương.

''Ngươi hình như đã quên. Ta còn ở sau lưng ngươi thì phải.''

Thanh âm Dạ Trần ở đằng sau truyền vào tai hắn.

Thân ảnh mặc hắc y nghe mà hoảng hốt, gân xanh hiện lên dữ dằn.

''Các ngươi khinh người quá đáng!'' Hắn thốt lên cảm xúc từ tận đáy lòng.

''Là ai... ra tay trước?'' Dạ Trần trong hư ảnh phi long hỏi lại.

Không chờ đối phương đáp lại, một thanh âm làm cho người người run lên phát ra: ''Hắc Bạch Chi Nộ.''

Hư ảnh phi long ngửa mặt lên trời há to miệng dữ tợn, nó thở mạnh một hơi về phía thân ảnh mặc hắc y, một luồng ánh sáng trắng đen to như thân cây cổ thụ cũng theo đó bắn ra.

ẦM..!!

Luồng ánh sáng trắng đen xuyên thẳng hư không lao thẳng về phía thân ảnh sợ toát mồ hôi lạnh kia.

''Cứu ta.''

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét.

''Điểm đến là dừng!'' Một thân ảnh có chút không tình nguyện xuất hiện lên tiếng khuyên can.

Dạ Trần có chút giật mình nhìn lại.

Chỉ thấy kẻ đó đứng trước Hắc Bạch Chi Nộ không một chút sợ hãi, nhẹ nhàng nâng lên cánh tay được cho là thon thả mà đón lấy.

ẦM!!

Luồng ánh sáng trắng đen lao thẳng vào lòng bàn tay đối phương, không như những gì Dạ Trần nghĩ ''tan nát''. Chiêu thức của hắn ngược lại bị đối phương khuếch tán ra không trung tạo thành những trùm sáng hoa mỹ.

''Thật là đẹp!'' Nhìn nguồn ma lực trắng đen xen kẽ toả ra ngay trước mắt, người vừa mới xuất hiện khẽ lên tiếng cảm thán.

''Cáo từ. Hẹn ngày gặp lại.'' Hắn nhìn Dạ Trần ở đối diện mỉm cười thân thiện nói.

Bộp..!!

Tay hắn đặt lên vai thân ảnh mặc hắc y. Quang cầu đối phương cật lực chống đỡ bị một nguồn sức mạnh thần bí không biết từ đâu đánh tan thành mảnh vụn.

''Đi thôi!''

Quang cầu biến mất hoàn toàn, hai thân ảnh thần bí cũng hư không tiêu thất như chưa từng xuất hiện.

''Người đâu?'' Linh Lung có chút ngơ ngác nhìn khoảng không chỉ còn lại hố sâu trước mắt.

Dạ Trần đi đến bên cạnh nàng khẽ nói: ''Đi rồi!''

''Chạy?'' Linh Lung chớp chớp mắt hỏi lại.

Nàng chỉ thấy quang cầu mình tạo ra đang chèn ép đối phương thì bị đánh tan đi. Còn tưởng rằng đối phương phản kích đây.

Dạ Trần có chút không tình nguyện đáp lại: ''Coi như vậy đi.''

Khuôn mặt ''vân đạm phong khinh'' của người vừa mới xuất hiện làm cho Dạ Trần tức đến ứa ruột gan. Chỉ muốn đánh cho đối phương vào phát cho hả giận.

''Tên sát thủ kia, cũng chạy mất luôn rồi!'' Linh Lung tiếc hận không thôi.

Tên mặc hắc ý đó vậy mà dám lén lút nhắm vào hai người họ. Không sợ nàng tức giận lên giết đến tận nhà hắn sao?

PHÙ!

Dạ Trần thở ra một hơi.

Đây cũng là điều làm hắn khó chịu nhất. Người đến giết mình cứ thể bị người ta đưa đi trước mắt mà không làm được gì.

''Dạ Trần ngươi có đoán được là ai phái hắn tới không? Hắn chỉ là nhắm vào ngọc giản của chúng ta?''

Linh Lung mang theo nghi hoặc lên tiếng hỏi người đang u sầu ở đối diện.

Dạ Trần lắc đầu khẽ nói: ''Bỏ qua chuyện này đi. Quan trọng hơn vẫn là tiến vào Ma Đồ!''

''Xem ra tình thế không được lạc quan cho lắm!'' Linh Lung gật nhẹ đầu, nàng liếc nhìn xung quanh khẽ lên tiếng cảm thán.

Cảnh tượng chém giết vẫn không ngừng diễn ra, một vạn ngọc giản đã sớm bị máu tươi của những người ở đây nhuộm thành một màu đỏ, vô cùng bắt mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.