*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm nhận khí thế sắc bén từ Thiên lão, một trong ba vị Nguyên Lão cấp bậc cao nhất trong Hội đang nhắm vào bản thân, đám người trưởng lão hội đi ra ai nấy cười khổ không thôi!
Họ thật sự cũng không muốn làm như vậy à nhưng trên đầu tồn tại một tôn đại nhân trực thuộc thế lực điều khiển bản thân ngay từ khi lên chức trưởng lão cho đến nay, uy nghiêm, danh vọng đều đã xây dựng đầy đủ trong lòng mỗi người. Giờ đây lại tận mắt nhìn thấy đối phương gặp nguy trong khi uy danh của y dựng lên vẫn còn đó, thành ra họ sợ đối phương may mắn còn sống quay ra trả đũa cho nên không thể không lao ra ứng cứu!
Dù sao họ tiếp xúc với Thiên lão cũng không nhiều. Tự nhiên đám người này sợ Diệt Vô Ưu, người mà ngày ngày họ được gặp mặt hơn là Nguyên Lão có khi cả năm hay cả đời cũng chả liếc qua nhau một lần nào, chứ đừng nói chi đến việc được gặp mặt trực diện nói chuyện với nhau!
''Thiên lão tha thứ cho tại hạ thất lễ. Sau chuyện này tại hạ sẽ tự giác đến nhận tội!''
''Tại hạ Không Ngọc, sau chuyện này cũng sẽ đến nhận tội, mong Thiên lão bớt giận!''
''Tại hạ Hoành Phi cam tâm chịu phạt!''
''Tại hạ Ngọc Phong....''
''Tại hạ Kinh Tiếu....''
''....Toàn thể mười một thành viên trưởng lão hội cam nguyện chịu phạt!''
Đám người đi ứng cứu Diệt Vô Ưu và ba người Diệt Chính không ngừng thay phiên nhau lên tiếng nhận lỗi chịu phạt, làm hết một lượt đám người nghiêm mặt cùng nhau đồng thanh hô to, âm vang hữu lực truyền ra khiến cho đám Diệt Ma Giả bên dưới phải trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau mà không dám tin những gì đang xảy ra!
Đây là đám trưởng lão mắt cao hơn đầu, thường ngày tỏ ra nghiêm trang, một thân hạo nhiên chính khí, uy áp tỏa ra bức lui kẻ đối diện trong tâm, miệng thì hay nói lớn, tay thì chỉ trỏ tứ tung, sai bọn họ như sai người hầu trong nhà đây sao? So với hình tượng mặt dày không chịu thiệt lúc này thật là cách xa nhau một trời một vực!
Đám người gào thét trong lòng còn ở phía đối diện, trên cao.
Nhìn đám người tách nhau ra rồi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy bốn thân ảnh bị đánh cho vô lực hoàn thủ kia để rồi họ đồng tâm đồng sức nói ra lời thỉnh cầu với bản thân, Thiên lão có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền lắc nhẹ đầu nói: ''Biết tội thì tốt, còn đến gặp ta thì miễn đi!''
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đã đám người đi ra lên tiếng chịu tội thay cho đám người Diệt Chính, Thiên lão cũng không làm quá để tránh vô tình ép họ vào con đường cùng, từ đó sinh ra những chuyện phiền nhiễu làm ảnh hưởng đến bản thân và những người xung quanh!
''Đa tạ Thiên lão rộng lượng tha thứ...!''
Lời của Thiên lão vừa nói ra chẳng khác gì miễn tử tinh bài, họ khỏi phải cần lo lắng sống chết hay phải chịu nỗi đau thể xác mai sau, đây không phải là trong họa có phúc sao? Lần này thoát ra còn có khi được hội trưởng ban thưởng hậu hĩnh vì việc bọn họ đã xả thân giúp đỡ đối phương nữa, càng nghĩ đám người càng vui mừng, ai nấy cũng vội khom người ríu rít lên tiếng.
''Đi thôi!''
Làm xong mọi chuyện, thân ảnh đầu tóc bạc trắng đứng đầu cũng là đại trưởng lão của Diệt Ma Hội âm thầm ra hiệu cho đám người sau lưng dẫn người rời đi kẻo tránh Thiên lão nhất thời lại đổi ý thành ra công cốc một chuyến.
Đám người ở đằng sau thấy ám hiệu phía trước ẩn hiện liền hiểu ý đồ, họ khẽ gật đầu đáp lại liền chầm chậm xoay người rời đi!
''Ai cho các người đi!” Chưa đi được hai bước, thanh âm nghi hoặc của Thiên lão đã truyền lại.
''Hử?'' Đám người nghe vậy không khỏi sững sờ.
Đại trưởng lão phản ứng nhanh nhất, đối phương vội đi ra ôm quyền, khuôn mặt có chút hồ nghi lên tiếng hỏi: ''Thiên lão, không phải người đã tha cho chúng ta rời đi sao?''
''Đúng vậy à!”
Trước ánh mắt mong chờ của chúng nhân, Thiên lão một lần nữa lắc đầu nhẹ giọng nhắc nhở: '' Ta chỉ nói, các người đừng đi gặp ta thôi. Chứ ta đâu có nói, tha tội cho các người đã mắc phải đâu?''
''Biết tội chịu đứng ra nhận đó là chuyện tốt, ta có lời khen. Nhưng mắc tội thì vẫn phải chịu phạt như thường!'' Đám người định lên tiếng nói gì đó, Thiên lão liền nói tiếp, khí thế trên người phát ra lúc này không tầm thường chút nào.
''Thiên Tuyệt Luân, ngươi muốn sao? Khụ khụ.... Ta ở đây, muốn chém muốn giết... tùy ý ngươi. Ra tay đi!'' Diệt Chính từ trong cơn mê tỉnh lại, thấy bên mình bị chèn ép thê thảm, bất chấp thương thế trên người bạo phát, y gồng mình lên quát lớn.
''Đúng vậy. Thiên lão, chúng ta không phải trò chơi của người!''
''Người muốn giết cứ nói một câu, chúng ta không hối!''
''Cường giả không chịu bị vũ nhục, cùng lắm nhất quyết tử chiến thôi!''
Đám trưởng lão bên cạnh cảm thấy bản thân bị mang ra trêu đùa liền phẫn nộ không thôi!
Ai nấy ánh mắt trợn trừng lên, khóe mắt xuất hiện tơ máu, thần tình trở lên hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống thân ảnh đơn độc đứng ở trước mắt họ.
''Ta cũng không phải là dạng người không giảng đạo lí. Nếu như đồ đệ của ta phạm phải sai lầm, ta nhất định không dung thứ nhưng Diệt Chính... ngươi lại dám làm càn, ỷ thế hiếp người, bị sự ghen tỵ làm mù đôi mắt, ngươi không đáng tội sao còn tỏ ra như người bị hại như vậy?'' Đám người trước mắt thay đổi thật nhanh, chớp mắt từ thỏ con biến thành hổ dữ ăn thịt người không nhả xương, còn Diệt Chính tên kia tỏ ra một thân chính khí lẫm liệt liếm láp bỏ đi cái sai của bản thân để chuyển hết thù hận và ánh nhìn lên người đứng ra đòi công đạo, Thiên lão liền có chút tức giận trong lòng không khỏi cười lạnh trầm giọng nói ra.
''Thực lực vi tôn, kẻ yếu phải chấp nhận. Thiên Tuyệt Luân, ngươi sống mấy trăm năm, nói ra điều này không thấy buồn cười sao?'' Diệt Chính chết cũng không sợ, tự nhiên không còn sợ bất cứ thứ gì trên đời, hắn cười khẩy thẳng thắn đáp lại.
''Được, nói hay lắm!''
Thiên lão hừ lạnh một tiếng đáp lại y, ánh mắt thì chuyển sang đám người Diệt Ma Hội tức giận nói ra: ''Còn các ngươi, một đám sâu bọ cũng dám càn quấy trước mặt lão phu!''
''Không phải muốn nhất quyết tử chiến sao? Lão phu thành toàn cho các ngươi!''
Nghe những lời Thiên lão vừa nói ra, đám người thất kinh sinh ra hoảng loạn vội bùng phát ma lực trong cơ thể ra bảo hộ tính mang!
''Hừ, xuống dưới đi!''
''Soạt... Vù....!!'' Thiên lão tức giận cách không ra quyền.
''....'' Hư không đột nhiên trở lên im lặng đến đáng sợ.
ẦM!
Trước ánh mắt lo lắng của đám người Diệt Chính, một nguồn năng lượng khổng lồ đột hiện trước nắm đấm của Thiên lão rồi lao đến chỗ họ như một con ngựa điên vậy!
''Cạch cạch cạch...'' Không gian trước mắt như bị nguồn ma lực to lớn do Thiên lão phát ra chấn nát không gian tạo thành một luồng uy lực cực mạnh như sóng biển đập vào bờ làm rung động khu vực của đám người Diệt Chính đang đứng bên trên.
''Nhanh, chuyển hết ma lực sang phòng ngự!'' Thanh âm thất thanh của Đại trưởng lão vang lên.
''Rõ!''
Mười một người điên cuồng thúc dục ma lực trong người tạo thành một màn chắn trông vô cùng kiến cô ngăn lại nguồn sức mạnh to lớn như sóng thần đang đánh tới.
''Không thể nào? Thứ sức mạnh quái quỷ gì vậy?'' Diệt Chính bên trong thấy uy lực của đòn đánh bình thường do Thiên lão xuất ra đã có uy lực hủy diệt cả không gian liền như người điên hét lên.
''Biến mất cho ta!'' Thiên lão đáp lại sự phòng ngự của bọn họ bằng một động tác đưa bàn tay ra và nắm chặt lại.
Thiên địa như theo sự điều khiển của người mà hội tụ nguyên tố vào một điểm kích phá màn chắn của đối phương.
''Cạch..!!'' Màn chắn ma lực do đám người trưởng lão hội tạo ra đột nhiên xuất hiện vết rạn, đám người ở bên trong nhìn thấy không khỏi sợ hãi.
''CHOANG!'' Họ chưa hoảng được bao lâu, sức mạnh từ quyền pháp của Thiên lão phát ra liền tiến đến, nó kích tan màn chắn ma lực đã rạn nứt trước đó một cách dễ dàng để rồi uy lực bạo phát ra trực tiếp đánh mạnh lên thân thể của đám người đứng bên trong.
''Phụt...!!'' Máu tươi không ngừng phun ra nhuộm đỏ cả một góc trời.
''Vút..!!'' Từng thân ảnh bật ngửa ra sau, do dư lực còn sót lại trên người chưa tiêu tan đi hết, họ liền giống như lưu tinh lướt ngang trời đâm thẳng xuống mặt đất mà không thể làm ra phản kháng!
''Ầm ầm ầm...!!'' Liên tiếp là những thanh âm va chạm đến mặt đất cũng phải rung động nhẹ vang lên.
Dưới mặt đất trước Diệt Ma Hội, bụi bay mù mịt làm lạnh lòng chúng nhân đã được chứng kiến tất cả trước đó!