*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
''Không thể nào!''
''Đây là... sức mạnh gì?''
Nhìn Thuật Pháp của bản thân từ từ tan biến rồi biến mất, ngay sau đó không gian trong Thanh Sắc Giới Nghiêm liền lấy lại được màu sắc vốn có trước đây, ba người Diệt Chính thành ra ngỡ ngàng, họ không dám tin những gì đang diễn ra ở trước mắt.
Đó hoàn toàn là cách làm hóa giải nguyên tố trong thiên địa, sử dụng một loại sức mạnh đặc thù nào đó làm tan rã đi kết tinh của ma lực do chính tay bọn họ đúc thành mà ra. Có thể xem như thần kỹ đoạt xảo thiên công do thần sáng tạo ra, chứ không phải Thuật Pháp do ma giả người trần mắt thịt như bọn họ nghĩ ra nữa rồi!
Đáng lẽ ra thứ này không nên tồn tại trên đời mới phải. Vì ma giả sống nhờ vào ma lực, bây giờ lại xuất hiện một người có thể xóa đi ma lực, chẳng khác nào khắc tinh của ma giả xuất thế lại còn là kẻ địch, họ phải sống sao đây? Trong khi sách hay cổ tịch do các vị tiền bối lưu lại cũng không hề nhắc đến thứ sức mạnh đáng sợ như Thiên lão vừa sử dụng, chứ đừng nói chi là cách phá giải ra làm sao!
''Tại sao lại thành ra thế này?'' Diệt Chính gào thét trong nội tâm.
Hai người Tam Ma, Lục Ma ở bên cạnh y khẽ nhắm lại đôi mắt, âm thầm chấp nhận số mệnh sắp tới.
''Xuống dưới đi!'' Một luồng ma lực bàng bạc đánh lên thân thể ba người.
Thế cục đã lụi tàn, Diệt Chính, Tam Ma, Lục Ma cũng không làm ra phản kháng vô ích, khóe miệng họ chảy ra máu tươi, thân thể cũng theo ngoại lực tác động lên người mà bị đánh lui ra sau rồi trở lên vô lực cam nguyện ngã xuống.
''Vù..!!'' Biết trước kết cục rơi xuống mặt đất là thế nào, Diệt Chính vẫn mặc cho thân thể tự ý điều khiển, còn bản thân thì cố gắng mở ra đôi mắt tràn ngập sự mệt mỏi và đau đớn để dõi nhìn lên thân ảnh Thiên lão đã ngày một cách xa như hiện thực khoảng cách giữa đôi bên là không thể nào san lập, đứng ngang hàng nhau!
''Ha ha ha..!!'' Diệt Chính cười thảm, trong lòng một mảnh thất vọng!
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp bản thân đã chuẩn bị kĩ càng lại bị áp đảo như thế này cả. Đối phương là siêu cấp, hắn cũng là siêu cấp, tại sao thực lực đôi bên lại cách xa nhau như vậy? Cứ nghĩ Diệt gia phát triển đến mức Tứ Đại Gia Tộc cũng phải kiêng dè liền có thể lật đổ bóng ma Thiên Tuyệt Luân đã buông xuống bầu trời Diệt gia bấy nhiêu năm dòng, cũng đã tưởng tượng lúc đó huy hoàng biết bao, người đời nhìn vào họ cũng phải sinh ra lòng ngưỡng mộ nhưng hắn không ngờ đến... thực tế lại phũ phàng đến như vậy. Vừa mới ngoi lên chưa được bao lâu liền bị đối phương mạnh mẽ trấn áp đánh xuống, bao nhiêu năm vất vả khổ cực cũng theo đó tiêu tan thành mây khói!
Tại sao lại như vậy? Hắn cũng chỉ muốn Diệt gia có tiếng nói riêng mà thôi. Ước nguyện nhỏ bé như vậy tại sao lại mãi không thành, trong khi trước đó bao nhiêu lần phải đối mặt với cửa tử đều có thể vươn mình vượt qua. Tại sao chứ? Tại sao lại không thành? Hắn Diệt Chính không phục đâu!
''Xong rồi, ba người Diệt lão thua rồi!''
''Không ngờ Thiên lão lại mạnh đến như vậy. Một lúc địch ba siêu cấp cường đại của Hội, đáng ghi vào sử sách. Mà lúc nãy ta còn tưởng thế giới ngừng động đây, nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ hãi!''
''Đâu chỉ mình ngươi, ta vẫn còn nổi da gà đây này. Sức mạnh đó, ta không muốn công nhận cũng khó à, cả đời này ta phục nhất là Thiên lão rồi!''
''Chuyện, nguyên lão mà lại!''
Đám người Diệt Ma Hội nhìn thấy chiến cục đã hạ màn thì không khỏi ra sức bàn tán, nhiều người nhớ lại thời khắc khoảng không vô sắc đột nhiên phủ xuống liền không rét mà run!
''Này... cứ để cho bọn họ như vậy ngã xuống sao?''
''Tan xương nát thịt như chơi à!''
Có người như nhận ra điều gì đó vô cùng quan trọng vội hét lên.
''Cái này..!?'' Nghe đối phương nói nhiều người không khỏi hoảng hốt.
Hai người Diệt Ma Thập có thể không lo tới nhưng Diệt lão thì không à!
Lão ta thế nhưng chính là cha của hội trưởng mà bọn họ lại là thành viên của Hội luôn mang theo trách nhiệm bên mình là khi Hội xảy ra chuyện phải đứng ra chung sức vì Hội giải quyết khó khăn để bù đắp lại những lần Hội vì họ ra mặt bảo vệ. Mà lúc này đây, nếu như họ dám trơ mắt đứng nhìn thảm cảnh diễn ra để rồi lão ta ngã chết thì quá không hợp đạo lí làm người rồi. Đến khi đó, hội trưởng bạo phát lửa giận xuống dưới, ai dám đứng ra gánh mà lỡ như không ai chịu đứng ra thì tất cả phải chịu tội cùng, mà tội trơ mắt đứng nhìn đội hữu chết mà bản thân có thể ra tay giúp đỡ mà không chịu làm thì không nhẹ đâu!
Ít nhất, người thường như họ là gánh không nổi!
Nhưng cho dù là như vậy, chuyện ở trước mắt, họ cũng không dám đứng ra quản, dù cho họ thêm cái mạng nữa, họ cũng không dám đứng ra nhúng chàm. Vì so ra Thiên lão cũng không kém một chút nào hội trưởng đại nhân đâu, có khi còn hơn nhiều đó. Bây giờ dám đứng ra cứu Diệt lão chẳng khác gì cố tình đắc tội Thiên lão, tội này xem ra cũng không kém hơn tội trước là bao!
''Làm sao đây?'' Tiến thoái lưỡng nan, đám người gấp sắp chết rồi, họ đánh ánh mắt lia lịa cho nhau nhằm tìm ra giải pháp tốt nhất lúc này.
''Hội trưởng đâu?'' Diệt lão thân ảnh đã ở trước mắt, có người kinh hoàng hét lên.
''Phụ thân..!!'' Không chờ ai đó ở đây đáp lại, một thanh âm thất kinh mang theo vội vã truyền đến.
''TINH!'' Rất nhanh một đạo quang mang chớp hiện, thân ảnh Diệt Vô Ưu đứng giữa trời cao quan sát mọi thứ đang diễn ra.
''Không được!” Mắt thấy Diệt Chính sắp chạm đất, Diệt Vô Ưu thầm kêu không ổn, hắn dùng hết tốc lực bình sinh vội lao đến cứu giá.
''Ngươi cũng xuống cùng cha ngươi đi!''
Đi chưa được nửa bước, thanh âm lạnh nhạt của Thiên lão truyền lại.
''Thiên lão mong...'' Diệt Vô Ưu còn định lên tiếng nói gì đó, Thiên lão đã phớt lờ không thèm nghe liền phất tay một tay hư không đánh tan ma lực trên người đối phương.
''Trở trời rồi!''
Đám người bên dưới thấy hội trưởng ngang trời xuất hiện thì vui mừng được thoát tử kiếp không thôi nhưng mắt nhìn đối phương chưa thể hiện được gì liền bị đánh bay xuống như chim trên trời gãy cánh liền thất kinh hoảng loạn kêu lên.
''Không ổn, không vận được ma lực!'' Diệt Vô Ưu ánh mắt khẽ nhảy, ma giả trên cao không sử dụng được ma lực, kết cục không cần nghĩ nhiều hắn cũng biết rõ!
Mà cảm giác trong người lúc này mang lại giống như xuất hiện thêm một nguồn sức mạnh kì lạ vậy. Nó chính là nguyên nhân chính làm cho bản thân hắn không thể nào sử dụng ma lực. Vì mỗi khi thúc dục ma lực trong người đều bị nguồn sức mạnh bàng bạc như sương mù trắng đó cản lại, không những thế còn bị bức lui đi. Mặc dù mỗi lúc nguồn sức mạnh đó càng yếu đi nhưng trong một khoảng thời gian ngắn hắn cũng khó lòng mà giải quyết được rắc rối này!
''Hội trưởng đại nhân, chúng ta giúp ngài!''
''Chia ra, đỡ lấy bọn họ!''
Một đám trưởng lão Hội không biết từ đâu bay đến rồi mau chóng tách ra đi ứng cứu bốn thân ảnh đang rơi tự do xuống mặt đất!
''Đám ruồi nhặng này!'' Thiên lão thấy vậy liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thiên lão cũng đã tính toán từ trước. Trong thân thể mỗi người đều đánh vào một đạo ma lực của bản thân, đến khi họ gần chạm vào mặt đất sẽ cho kích phát làm giảm lực va chạm. Kết quả nhận lại cùng lắm là gãy vài căn xương sườn, không thể đi lại mấy tháng, cũng không đến nỗi thịt nát xương tan như trong tưởng tượng, cũng coi như là báo thù rửa hận cho đệ tử rồi!
Vậy mà đám người này cứ thích sính anh hùng, hóa thân làm ruồi muỗi bay ra làm phiền, xem ra quan tài chưa hiện nhiều kẻ không sợ đây mà!