Nguyên Tố Đại Lục

Chương 244: Chương 244: Cửu Vị Đoạt Không




''Chín đoạn kiếm thân chia ra làm chín vị trí khác biệt cùng khép lại một khoảng không cố định, ta gọi nó là Cửu Vị Đoạt Không, pháp thứ tứ trong Vô Thiên Pháp!''

''Chỉ tiếc Cửu Vị Đoạt Không không phân địch ta, đến cả ta bước vào khu vực bị ảnh hưởng cũng phải dừng chân lại, đến cả Thuật Pháp bước vào cũng là như thế, tiếc thật đó. Hi vọng lần sau gặp lại, ta và ngươi sẽ phân ra được sinh tử!''

Một huyết giả cực mạnh của Huyết Ma Tông bị trúng Thuật Pháp không thể di chuyển đang ở ngay trước mắt vậy mà bản thân lại không thể ra tay kết liễu được đối phương, Thiên Y không khỏi tiếc hận.

Lúc này đây chỉ có Siêu cấp ma giả hay ma pháp cấp bảy trở lên mới có thể đánh xuyên qua không gian của Cửu Vị Đoạt Không nhưng bên trong ma đồ, cao cấp đã là mạnh nhất thì lấy đâu ra được, nghĩ nhiều cũng chỉ là vô ích!

Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy thất vọng, ăn thì không ăn được bỏ qua thì lỡ mất cơ hội tốt. Vì đối phương ngay lúc này đây đã cực kì khó đối phương mà Huyết giả chỉ cần đủ lượng huyết tinh cung cấp thì sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, ngày sau gặp lại có thể là đối thủ của đối phương không đã là một vấn đề nan giải!

''Phù!'' Thiên Y mệt mỏi thở hắt ra một hơi.

Ngay khi nàng ta đang không biết phải làm sao, một thanh âm quen thuộc truyền đến: ''Vị tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mắt có thể để ta giúp đỡ tỷ một tay không?!''

''...'' Người mới đến nhắm vào bản thân, Thiên Y không khỏi kinh ngạc.

Nàng và Huyết Thiên là cao cấp ma giả, cảnh giới cao nhất trong ma đồ đang quyết đấu. Vậy mà vẫn có người dám lại gần, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Nhỡ hai người họ nhỡ tay hay thấy chướng mắt một chưởng đánh chết đối phương thì sao?

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra à!

''Thanh âm này..!!'' Rất nhanh, nàng liền nhận ra đối phương là ai, ma lực âm thầm thúc dục cũng được ngừng lại. May mắn người nói ra là Dạ Trần, nếu như phải người khác dám nói câu trêu đùa ban nãy nhất định sẽ bị Thiên Y một chưởng đánh bạo thành thịt vụn!

''Soạt!'' Thiên Y vội quay người quỳ một chân xuống mặt tuyết.

''Đứng lên đi!'' Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Dạ Trần liền nói.

Nhìn Thiên Y chậm rãi đứng lên, đôi mắt thì có chút ngại ngùng lén quan sát mình, Dạ Trần nhíu mày liền lên tiếng nhắc nhở: ''Bỏ bớt mấy nghi lễ rườm rà này đi... đừng làm cho người khác chú ý!'' Không thể không tìm thêm lí do gì đó cho đối phương đi xuống đỡ ngại ngùng.

''Rõ!'' Thiên Y gật nhẹ đầu đáp lại.

''Thiên chủ sao người lại đến đây?'' Đối phương không phải đang ở bên kia giải quyết xà nhân tộc sao, sao lại sang đây tìm nàng rồi?

Thiên Y không khỏi nghi hoặc.

''Không lẽ Thiên Chủ chán quá, sang đây tìm ta trò chuyện... không thể à!'' Càng nghĩ thì càng không hiểu, Thiên Y chỉ có thể chờ Dạ Trần lên tiếng giải thích!

''Có chút chuyện phiền phức xảy ra, lại nhìn không thấy ngươi đâu nên ta chạy sang đây tìm hiểu nguyên do đó!'' Mắt nhìn Huyết Thiên bất động trong màn ma lực bàng bạc, xung quanh y lại là chín đoạn kiếm tách rời phong tỏa tứ phương, Dạ Trần hai mắt tỏa sáng vội trả lời Thiên Y.

''Là lỗi của thuộc hạ!'' Hóa ra là bản thân gây ra chuyện, Thiên Y liền xấu hổ vội lên tiếng nhận lỗi.

Từ lúc bước vào ma đồ quái quỷ này, bản thân luôn gặp khó khăn cản đường lại không thể ra tay giải quyết thật nhanh gọn, trước đó lại còn để cho hai xà nhân tộc phải giết chạy thoát khỏi lòng bàn tay trong khi bản thân mạnh một cách áp đảo. Nàng thật sự là không còn mặt mũi đối diện với người trước mắt, giờ đây lại thêm một chuyện nữa, hình tượng hoàn hảo bản thân bấy lâu nay khổ cực xây dựng trong mắt đối phương có khi tan thành mây khói rồi cũng nên?

Nhớ lại ngày trước, Thiên Chủ không ngại ra tay cứu giúp một tên ăn mày vô dụng đang bị người ta khinh rẻ chà đạp, lại hết lòng bồi dưỡng giúp y trở thành ma giả đứng trên vạn người, lại không ngại một lần nữa cho y một mái nhà, được ăn ngon mặc đẹp, một cuộc sống không còn lo nghĩ ngày mai sẽ ra sao, liệu có chết đói không, liệu có bị người ta đánh chết hay bị hắt hủi đến khi sinh mạng cạn kiệt. Để rồi tên ăn mày ngày nào đó không còn bị thế nhân nhìn bằng ánh mắt coi thường, không còn phải chịu khổ cực trong thế đạo chết tiệt cá lớn nuốt cá bé này!

''Này này này, ngươi làm sao vậy?'' Dạ Trần nhìn sang Thiên Y liền thấy đối phương hai mắt đã rưng rưng liền hoảng hốt vội lên tiếng hỏi han.

''Thuộc hạ không sao!'' Thiên Y quay phắt người sang một bên, không dám đối diện nhìn thẳng vào Dạ Trần.

''Trước tiên giải quyết tên này đã, có gì để sau hẵng nói!'' Thời gian không còn nhiều, Dạ Trần vội lấy ra hai quả cầu nhỏ được khắc đầy đường văn huyền ảo trên bề mặt.

''Thứ này không biết giết được hắn ta không nhỉ?'' Liếc nhìn bạo đạn trong tay, nhớ lại uy lực kinh khủng ngày trước được chứng kiến, Dạ Trần cười tà truyền vào ma lực rồi ném thẳng vào trong không gian bất động nơi Huyết Thiên đang mở mắt nhìn kĩ hắn ta.

Mặc dù không thể cử động thân thể nhưng ánh mắt thì vẫn có thể đó, tuệ nhãn của cao cấp sao mà tinh, nhận ra hai khối cầu nhỏ đang phi đến là vật gì, cho dù là ngày thường giết người không ghê tay, Huyết Thiên cũng phải run rẩy sâu trong nội tâm.

''Tên điên này!'' Nếu có thể mở miệng ra nói chuyện, Huyết Thiên nhất định sẽ chửi chết Dạ Trần.

''Là nó?'' Nhận ra đồ vật Dạ Trần vừa ném ra, Thiên Y không khỏi vui mừng nhưng nhiều hơn là lo lắng, liệu Bạo Đạn có thể giết được kẻ mạnh trước mắt?

''Mệnh do trời định, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên! Có thể sống sót... chính là do hắn ta may mắn, không trách chúng ta được, ngươi cũng đã làm hết sức rồi!'' Nhận ra lỗi lo trong lòng đối phương, Dạ Trần vội lên tiếng khuyên bảo.

''Cách xa một chút thì hãy thu lại mảnh kiếm!'' Dạ Trần cũng không quên nhắc nhở.

Nhỡ đối phương may mắn không sao thật, bọn họ lại không cách xa y một khoảng an toàn, với thực lực mạnh mẽ làm cho Thiên Y cũng phải kiêng kị, để cho đối phương thoát khốn đuổi kịp vậy thì nguy hiểm rồi!

''Là người của Huyết Ma Tông sao?'' Đến gần mới thấy hình tượng và cách ăn mặc của Huyết Thiên, Dạ Trần đưa ra suy đoán, mặc dù hắn đã biết trước được là chín phần chuẩn xác!

''Hắn ta tên Huyết Thiên, thuộc hạ đoán không lầm, hắn chính là một trong Tứ Tử Huyết của Huyết Ma Tông!'' Thiên Y gật đầu cũng nói ra thân phận của y.

Mỗi một thế hệ, Huyết Ma Tông đều lập ra Tứ Tử Huyết bao gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, bốn bị Huyết giả nổi bật nhất trong số đệ tử mới để đại diện cũng như thống lĩnh chúng nhân của Huyết Ma Tông đi tranh đoạt tài nguyên với các thế lực khác!

''Chúng ta với Huyết Ma Tông có duyên, sớm ngày sẽ gặp lại nhau thôi!'' Dạ Trần nói xong liền xoay người rời đi.

Bên phía Linh Lung vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, hắn và Thiên Y phải nhanh chóng đến giúp đỡ, kẻo nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì hỏng đại sự mất, đến khi đó thế lực thần bí sau lưng của Linh Lung đến hỏi tội hắn thì lại nhức đầu!

Thiên Y gật đầu cũng nhanh chóng đuổi theo Dạ Trần.

''Hi vọng ngươi còn sống, ta muốn đích thân đánh bại ngươi, Tứ Tử Huyết mạnh nhất - Huyết Thiên!'' Thiên Y liếc nhìn đối phương ở đằng sau thầm nói.

Nàng và Huyết Ma Tông có thù oán sâu đậm, chỉ có dùng chính thực lực của bản thân đánh bại Huyết Thiên, nàng mới cảm thấy trong lòng được thanh thản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.