Nguyên Tố Đại Lục

Chương 245: Chương 245: Rời đi




''Sao lại... không còn ai ở đây nữa rồi?''

Đến lại chỗ cũ, nơi Linh Lung đơn độc khẩu chiến với trưởng lão xà nhân tộc đã không còn một bóng ảnh nào, Dạ Trần không khỏi kinh ngạc vội quan sát xung quanh thực hư ra sao.

Kì lạ, hắn mới đi được có một lúc, sao bên này lại trống trơn hết rồi? Một vị trưởng lão xà nhân tộc lại thêm một đám xà chúng nhân đằng sau hò hét, Linh Lung muốn giải quyết trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, chưa kể đến thực lực hai bên cách biệt, cho dù Linh Lung có chạy trốn đi nữa thì ít nhất ở đây cũng phải có một hai thân ảnh xà nhân chậm chân hay ở lại dọn dẹp chiến trường chứ?

''Thiên Chủ, quanh nơi này vẫn còn vương vấn hai luồng khí tức khá mạnh chưa tan biến. Xem ra lúc người rời đi, đã có thêm một người nữa đến đây góp vui!'' Thiên Y cảm nhận không gian ba động trong tự nhiên, mặc dù nhiều thứ đã bị tuyết che đi hết nhưng nàng vẫn nhận ra được vài điều thú vị vẫn còn sót lại.

Là một cao cấp ma giả được thiên địa chi lực ba lần rèn luyện qua cơ thể, các giác quan đều được tăng lên một tầm cao mới tự nhiên sự nhạy bén nhận biết tình hình ở xung quanh của nàng ta tốt hơn một trung cấp ma giả như Dạ Trần rất nhiều. Hơn nữa có tinh thần lực phụ trợ dò xét từng chi tiết nhỏ nhặt muốn không biết cũng khó, với lại có vẻ như trước khi rời đi đối phương cũng không xóa đi sự hiện hữu của bản thân!

''Không đúng nha, đâu chỉ có một người thôi... phải là rất nhiều mới đúng... thật không ngờ xung quanh đây lại náo nhiệt như vậy!'' Đôi mắt lướt qua bức tranh chỉ tuyết với tuyết rơi ở trước mắt một vòng, nhiều luồng khí tức khác lạ đồng thời hiện lên trôi nổi trong không gian vô vọng, Thiên Y kinh ngạc, có chút nuối tiếc bản thân đã lỡ mất một cuộc vui trong khi bản thân lại vướng vào chuyện không đâu!

Quay sang nhìn thân ảnh thấp hơn mình một cái đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó vô cùng chăm chú, nét mặt thì biến đổi không ngừng, Thiên Y không đành lòng tưởng y đang lo lắng cho chuyện xảy ra ở đây liền nhẹ giọng an ủi: ''Thiên Chủ, người có thể yên tâm. Quanh đây không hề có dấu vết chiến đấu do ma lực hay Thuật Pháp để lại, xem ra họ có vẻ chỉ đến rồi vui vẻ rời đi. Bằng hữu của người thân phận lại thần bí, người đến kia nhất định có quan hệ với cô ta!''

Nghe Thiên Y nói, Dạ Trần không tự chủ gật đầu.

Hai người mạnh, một là trưởng lão xà nhân tộc, người thứ hai hắn đoán không sai có lẽ là quân tiếp viện của Linh Lung đi? Có vẻ như những gì hắn suy đoán trước kia về nàng ta không hề sai. Linh Lung sao? Trong số các thế lực hắn biết không hề có gia tộc cường đại nào mang họ Linh, có vẻ như hắn vẫn cần phải bỏ thêm một chút thời gian đi giải đáp khúc mắc không hiểu thấu này rồi!

''Nếu như Linh Lung cô nương đã không sao, vậy chuyện bên này chúng ta cũng không cần quan tâm nữa!'' Mang theo tâm tình vui vẻ suy xét mọi thứ, Dạ Trần lấy ra một quả cầu nhỏ quay sang nhìn Thiên Y.

''Có chuyện gì cần thuộc hạ đi làm sao?'' Thấy Dạ Trần tầm mắt xoay chuyện nhắm vào bản thân, biểu cảm phức tạp y thể hiện ra có vẻ như là có chuyện gì đó khó khăn không thể giải quyết được, là một thuộc hạ tận tâm tận lực Thiên Y vội lên tiếng dò hỏi.

''...'' Dạ Trần suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện đang muốn nói vẫn là để sau hẵng nói thì tốt hơn, vì trước mắt có chuyện quan trọng hai người bắt buộc phải giải quyết đã!

''Thiên Y, thu lại đoạn kiếm đi!'' Nhìn về phương hướng Huyết Thiên đang ở, Dạ Trần không khỏi chờ mong chuyện sắp xảy ra. Dù sao cũng là hai viên Bạo Đạn cấp bốn cùng nổ tung, uy lực gộp lại cho dù là cao cấp mạnh nhất đạt hơn 9000 ma lực cũng phải tránh lui, với lại khoảng cách đôi bên ngắn như vậy, hắn không tin y có thể tránh được!

''Tốt nhất là nổ banh xác luôn cho đỡ thêm chuyện!'' Dạ Trần cười hì hì thầm nói.

Thiên Y chỉ biết cười trừ trước suy nghĩ của đối phương.

''Vụt!'' Nàng giơ tay lên ma lực liền vũ động quấn quanh cánh tay, ''Xoẹt!” Chuôi kiếm Bạch Đoạn một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay Thiên Y.

''Thu pháp, về đi!'' Thiên Y thầm nói, ánh mắt chớp hiện lên quang mang.

Dạ Trần thấy thế vội ngoảnh đầu nhìn lại.

''VÚT!'' Thanh âm xé gió truyền đến, ''Xoẹt!'' Trong màn đêm đột nhiên lóe lên tinh quang sáng lạng như những vì sao trên trời lấp lánh.

''Tuyệt kiếm Bạch Đoạn... kiếm tốt nha, không kém Vô Sắc là bao. Ngày đó tên kia thua mất kiếm, có lẽ cả đêm úp đầu trong chăn khóc ròng mất!'' Nhớ lại năm xưa, hắn và Thiên Y lấy được Bạch Đoạn kiếm một cách dễ dàng trong tay người đó, đối phương còn tỏ ra bất ngờ đến thất kinh rồi ngây dại, thân thể rõ ràng sinh cơ bừng bừng nhưng lại trở lên xơ xác như kẻ mất hồn vẫn còn in đậm sâu trong kí ức, Dạ Trần liền ôm bụng cười to: ''Ha ha ha.... đáng đời lắm... ai bảo ngươi dám khinh thường chúng ta!''

''Biết vậy ngày đó lột sạch quần áo của người đó xuống... ha ha ha.... nhất định sẽ là một cảnh đẹp nhân gian hiếm thấy được ghi vào sử xanh... ha ha ha....!!''

''Vù!''

''Cạch cạch cạch..!!'' Trong khi Dạ Trần còn đang mải mê trong kí ức của bản thân, Bạch Đoạn kiếm thân từng đoạn từng đoạn bay về, đoạn đầu gắn lên chuôi kiếm rất nhanh những đoạn sau nối liền kết hợp một cách hoàn mỹ tạo thành một thanh tuyệt kiếm hoàn chỉnh.

''TING!'' Bạch Đoạn ngân vang một tiếng liền biến mất trong tay Thiên Y.

Hai người còn chưa kịp nói gì.

ẦM...!

Một thanh âm như Thiên giận giữ giáng xuống thiên phạt oanh tạc cả một góc trời.

Ánh sáng phản chiếu làm cho Dạ Trần và Thiên Y phải vội nhắm chặt đôi mắt lại.

''Dùng ma lực phòng ngự!'' Dạ Trần không quản nhiều vội lên tiếng nhắc nhở.

''Xoẹt!'' Thiên Y không chậm trễ chút nào, ma lực mạnh mẽ của cao cấp ma giả mau chóng phóng xuất ra xung quanh tạo thành một quả cầu bạc trắng bảo vệ hai thân ảnh ở bên trong kia.

Tuyết từ xa mà đến không ngừng đánh lên màn sáng ma lực.

Ở trung tâm vụ nổ, cả một mảnh tuyết rộng lớn bị hất văng lên cả chục trượng, áp lực nén lại làm cho không gian bạo phát những làn sóng hủy diệt càn quét mọi thứ nó lướt qua, người duy nhất có mặt ở đây Huyết Thiên không hề thấy bóng dáng đâu nữa!

Dạ Trần nhíu mày chầm chậm mở ra đôi mắt, cảnh sắc hiện ra vẫn là như vậy, chỉ có màn đêm và tuyết rơi, ngoại trừ sự rung động mãnh liệt vừa nãy đã biến mất hầu như không có gì thay đổi cả.

''Nơi này không tiện ở lâu, mau chóng rời đi thôi!'' Quan sát xung quanh một lượt không thấy có điều gì bất thường càng làm cho Dạ Trần cảm thấy bất an hơn.

Nguy hiểm thường từ trong sự tĩnh lặng mà ra, khi tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không... ẩn sâu bên trong đó chính là đôi mắt lạnh lẽo như dã thú đang rình mồi chỉ trực chờ chúng ta mất cảnh giác mà đột ngột lao ra cho con mồi một đòn chí mạng, rồi dùng hàm răng sắc nhọn in sâu vào da thịt mịn mang để rồi ngấu nghiến lôi đi tìm một chỗ thật đẹp thưởng thức mỹ vị trời ban!

''Soạt!'' Thiên Y không nhiều lời liền phất tay một cái, hai người liền biến mất tại chỗ.

Ở xa, một đôi mắt huyết hồng nhìn hai người cứ thế rời đi.

''Chúng ta sẽ còn gặp lại... nhanh thôi!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.