Nguyên Tố Đại Lục

Chương 201: Chương 201: Đạo hữu chưa giác ngộ sao?




ẦM!

Đột nhiên, Ma Đồ rung chuyển dữ dội, mặt tuyết không ngừng nứt vỡ lộ ra lớp băng vạn năm bên dưới đang không ngừng bốc hơi.

XOẸT!

Từ xa, một đạo quang mang xuyên thấu bầu trời âm u, phá tan sự yên tĩnh vốn cố của nơi đây.

''Chuyện quái gì vậy?'' Thanh âm kinh hãi truyền khắp Ma Đồ.

Tất cả các ma giả bước vào nơi này đều dõi mắt nhìn đạo quang mang ngang nhiên xuất hiện tỏa ra luồng uy áp bễ nghễ thiên hạ bắt chúng sinh phải khom mình quỳ gối.

''VÙ..!!''

Trước một hang động được tạo nên bằng băng, từng thân ảnh từ trong đó phi thân ra ngoài dõi đôi mắt không thấu nhìn về nơi xa.

''Cảm giác này... thật quen thuộc!'' Dạ Trần nhíu chặt đôi mắt, không ngừng lục lọi lại kí ức của mình.

''Luồng ma lực này thật khủng khiếp... đã vượt xa Cao cấp rồi!'' Ở bên cạnh, Tứ Du cảm nhận sức mạnh phát ra từ đạo quang mang như cột chống trời hiên ngang đứng giữa vùng băng tuyết lạnh giá kia không khỏi thất kinh thầm hô.

''...'' Dạ Trần và Tứ Du không khỏi liếc mắt nhìn nhau, hai đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.

''Trước những đôi mắt ''thấu tình đạt lí'' của cường giả Diệt Ma Hội... sẽ không có cá siêu to lọt lưới đi?'' Dạ Trần quay sang cười một cách khó coi nói với đối phương lỗi lo trong lòng lúc này.

Nếu như trong này thật sự có Siêu giai đang tung hoành thì bọn họ còn đánh cái rắm à! Ngủ một giấc chờ kết thúc rồi ra về cho nó khỏe!

Đối mặt với Cao cấp đã thảm không thôi, lần nào cũng bị họ đánh cho không nhận ra mình là ai trong gương. Khỏi cần phải nghĩ khi đối mắt với Siêu cấp sẽ thành ra như thế nào, có khi bị đối phương phất tay một cái liền trở về với đất mẹ cũng nên!

''Chuyện này..!?'' Tứ Du cũng không biết nên trả lời đối phương ra làm sao cho phải.

Đứng trước mặt Siêu cấp Ma giả, họ đích thực không có phần thắng. Đã biết như vậy còn dám làm liều thì không phải là liều nữa rồi... mà là tự đi tìm đường chết!

Đạt đến Siêu cấp, ma lực sẽ không chuyển hóa thành nguyên tố chi lực, thứ sức mạnh được trộn lẫn với một phần nguyên tố ít ỏi nữa mà là chuyển hóa thành nguyên tố thiên địa, là mười phần nguyên tố thật sự.

Trước nguyên tố, mọi sức mạnh còn lại đều không đáng nhắc tới. Vì chỉ có nguyên tố mới có thể kích hoạt Thuật Pháp mà thôi. Nguyên tố càng nhiều Thuật Pháp phát ra càng mạnh, hơn nữa khi cảm nhận nguyên tố đủ sâu sẽ thức tỉnh một loại sức mạnh mang tên Nguyên Tố Chi Sắc, thứ sức mạnh nghiền nát mọi Cao cấp Ma giả, áp đảo Siêu cấp nguyên tố thập phần kia.

Mà tất cả những điều này chỉ khi đạt tới Siêu cấp Ma giả mới có thể học được.

Nói Cao cấp là khởi đầu bước chân vào con đường ma giả, thì Siêu cấp chính là thành tựu mà ma giả đạt được khi bước chân trên con đường không lối về này.

Thành tựu đó làm cho Siêu cấp Ma giả khác biệt so với Cao cấp Ma giả, trở thành tồn tại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cho nên khi bước chân vào Siêu cấp, ma giả sẽ được phong ''Thánh'', ý chỉ sự khác biệt giữa nhân và thần ''vứt bỏ phàm thai hóa siêu nhập thánh, dưới Thánh mọi thứ đều là cỏ rác'' mà Cao cấp... đẳng cấp chỉ dưới Siêu cấp một bậc mà thôi, không bao giờ đạt được cho dù có cố gắng đến chết đi nữa.

''Tứ Du ngươi thật là cả tin quá đi!''

''Ta cũng chỉ là đoán bừa mà thôi, sự tình đã được xác thực đâu, đúng không?''

''Với lại, cho dù có Siêu cấp lẻn vào đi nữa... tất cả chúng ta cũng không phải là không có cách giải quyết chướng ngại lớn này nha!''

Thấy đối phương lâm vào cảnh khó khăn, Dạ Trần không đành lòng liền nói thật.

''Tất cả... chúng ta?'' Tứ Du không nghe lọt tai những gì đối phương nói trước đó, hắn chỉ là có chút nghi hoặc với cách dùng từ của tên chết tiệt trước mắt mà thôi.

''Tất cả... có vẻ hơi nhiều à!'' Hắn thầm nghĩ.

''Đứng trước lợi ích... mọi người sẽ đồng lòng như tuyết đang rơi cùng về một hướng vậy!'' Dạ Trần cười nói.

''PHÙ!'' Hắn thổi mạnh một hơi về phía trước làm cho tuyết bay trước mắt bắn ngược lại nhưng chỉ được cái nháy mắt mà thôi... đối phương lại trở về quỹ đạo ban đầu.

''Theo ta thấy vị trí của đạo quang mang phá không kia nằm giữa trung tâm vùng băng tuyết không biết tên này thì phải?'' Mặc kệ đối phương làm trò, Tứ Du mắt sáng quan sát dị tượng trước mắt khẽ nói.

''Thì phải cái gì chứ? Đúng rồi mà!'' Đôi mắt của Dạ Trần chớp hiện lên quang mang, hắn cười mỉm nói với thân ảnh tỏ ra không chắc trước mắt.

''Ma Đồ!''

Hai người nhìn nhau cùng hô lên.

''Cả hai cùng chung một suy nghĩ thì không sai được rồi! Xem ra chúng ta lại phải vất vả một hồi rồi!''

Dạ Trần nhìn trời không khỏi cảm thán.

''...'' Liếc nhìn thân ảnh lắc lắc cái mông đi vào bên trong, Tứ Du cười khổ lắc đầu không thôi.

Đi cùng với đối phương lâu ngày có khi hắn nhiễm bệnh lạ không biết tên của đối phương cũng không chừng. Nhiều lúc điên điên khùng khùng nhiều lúc lại nghiêm túc, tinh tường làm người ta bất ngờ, cứ như trong người hắn tồn tại hai nhân cách vậy.

Từ đó hắn cũng đã hiểu ra một chuyện, tại sao hai người Lân Diễm và Linh Lung bề ngoài xinh đẹp, đáng yêu, dễ mến nhưng lại có tính cách lại khác lạ như vậy. Nhất định là lây nhiễm thói hư tật xấu từ tên đội trưởng đáng kính cũng đáng trách kia.

Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cổ nhân nói chí phải.

''Thanh huynh... ngươi sao rồi!'' Thanh âm hỏi han của Ngũ Kiếm vang lên.

''Nhờ có đan dược của Dạ huynh đệ mà vết thương đã nhanh chóng khép lại, thật là thần kì!'' Nhớ lại tình cảnh lúc đó chỉ nuốt xuống một viên đan dược nhìn có chút tầm thường mà thân thể sớm đã chết lặng như được hồi sinh, toàn thân căng tràn sức sống, tỉnh thần uể oải nháy mắt phấn chấn hẳn lên, hiệu quả rõ rệt như vậy làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

''Nếu như có Linh Lung ở đây thì tốt! Cô ta có ma pháp trị thương, thương thế của chúng ta cũng phải hồi phục được bảy tám phần!'' Nhớ lại Quang hệ chi lực như nắng âm xua tan vết thương đau nhói sau trận chiến khốc liệt, Ngũ Kiếm không khỏi có chút tiếc nuối thốt lên lời.

''Linh Lung, ngươi từng đấu với Ngũ huynh ở Diễn Võ Trường sao?'' Cố gắng nhớ lại thân ảnh đối phương, Thanh Bình khẽ nói.

''Ha ha ha...!!'' Nhớ lại hồi đó bị Linh Lung đánh cho thê thảm, mình lại còn là người khiêu chiến đối phương, Ngũ Kiếm có chút ngại ngùng cười trừ.

PHÙ!

Đối diện, Thanh Bình thở dài một hơi.

''Chúng ta đã làm hết sức... Thanh huynh không cần đau lòng!'' Nhìn đối phương lẳng lặng ngồi đó khuôn mặt đắng chát, Ngũ Kiếm liền lên tiếng an ủi.

Hắn sao lại không biết đối phương đang nghĩ gì chứ. Hắn cũng có sơ suốt trong việc này, không nghĩ đến đối thủ lại là Dị Ma Thú, làm liên lụy đến những người khác.

''Hai người còn sống dưới tay Dị Ma Thú đã là một điều đáng may mắn, có gì phải thất vọng chứ!'' Thanh âm nhắc nhở của Dạ Trần truyền đến.

''Dạ Ma?'' Liếc nhìn thân ảnh đang đi tới, Thanh Bình thầm nói.

Ngũ Kiếm nhìn đối phương một cái liền gật đầu.

''Ngay từ khi bước lên con đường ma giả... chúng ta đã không còn sự lựa chọn khác!''

''Thiên sinh lại không được hoàn mỹ, chúng ta phải tranh với nhân, tranh với ma, tranh với đời để hoàn thiện mảnh ghép thiếu sót đó! Đổ máu... đó là chuyện bình thường, không có hy sinh làm sao lại có sự hồi báo. Không lẽ Thanh Bình đạo hữu quanh năm dùng kiếm mà sống lại chưa giác ngộ điều này?''

Dạ Trần ngồi xuống bên cạnh đống lửa đang cháy hừng hực, hắn ánh mắt sắc bén nhìn vào thân ảnh đối diện lên tiếng chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.