Nguyên Tố Đại Lục

Chương 303: Chương 303: Đừng chém




''BỤP BỤP...!!'' Cách đó không xa Dạ Trần cũng bị dư uy ảnh hưởng, thân thể khó khăn làm ra cử động nên không thể né tránh, chỉ có thể cắn răng mỉm cười rồi chịu đựng tuyết như lẽ tràn tới đi ngang qua: ''Hì..!!''

''Soạt..!!'' Trước nụ cười rạng rỡ đó, tuyết dứt khoát đẩy ngã y và chôn lấp tất cả những khoảng trống ở kế bên.

Mắt thấy tuyết đã tràn ngập khắp mọi nơi, trước mắt đâu đâu cũng là một màu trắng, Thiên Y hoảng sợ hét lớn: ''Thiên Chủ, người ở đâu?''

Nàng không thể không sợ, nếu như trong thời gian ngắn không tìm được đối phương. Cho dù Dạ trần có may mắn không chết vì nội thương đi nữa thì cũng sẽ chết vì lạnh cóng.

Đặt vào trường hợp bình thường, chỉ cần hai ba chưởng pháp là có thể xới tung mảnh đất tuyết này lên để tìm người nhưng hiện tại người nằm ở bên trong là Thiên Chủ của nàng à, lỡ như quá tay khiến uy lực phát ra ảnh hưởng lên thân Dạ Trần, với sức mạnh của cao cấp ma giả đối với trung cấp... như vậy thà không tìm còn tốt hơn nhiều!

Thiên Y khuôn mặt trong mũ áo trở nên lạnh lùng, nàng quay người lại trút hết bực tức lên chúng xà còn đang ngơ ngác quan chiến ở xa: ''Các người còn đứng đó....!?'' Ánh mắt đối phương lộ rõ hàn mang thấu xương.

Ma Kha cùng đám xà nhân bên cạnh thấy vậy liền hãi hùng không thôi.

Bọn họ quên mất, bản thân vẫn còn đứng ở đây mà không chịu lên giúp gì cả!

''Mau đi tìm người!'' Ma Kha vội quay sang ra lệnh cho tộc nhân đi làm, kẻo đối phương nổi điên lên, quay ra xử hết bọn họ một lượt thì lại hỏng chuyện.

''Rõ..!!'' Tộc nhân xà tộc nào dám trái lời, ai cũng nhanh chóng chạy lên rồi vội chia ra đào bới khắp cả mặt tuyết xung quanh.

''Soạt..!!” Ma Kha cũng nhanh chóng đi lên giúp một tay.

''...'' Thiên Y đứng ở một bên, đôi mắt khẽ nhắm lại, tinh thần lực liền không ngừng tản ra đi tìm kiếm đối tượng đã bị lấp vùi trong tuyết.

Phạm vi tinh thần lực đã đạt tới khoảng cách năm trượng, bao trọn cả khu vực tuyết ảnh hưởng đến sau trận nổ vừa rồi của chính đối tượng tạo ra. Vậy mà trong thâm tâm Thiên Y vẫn là một mảnh đen tối, căn bản không thấy bóng dáng Dạ Trần ở nơi đâu.

''Chết tiệt... là Âm Dương Thể gây ra!'' Thiên Y cắn răng thầm hận.

Âm Dương Thể của Thiên Chủ có thể hòa hợp bản thân khí tức đối với môi trường, vạn vật khắc nhiệt ở xung quanh, để tránh khí tức bên ngoài ảnh hưởng đến cơ thể bên trong, nói cách khác... hai bên chẳng khác nào thiên nhân hợp nhất cả. Tinh thần lực của ma giả lại dựa vào khí tức đối phương phát ra mà tạo dựng nên hình ảnh và vị trí của vật cần tìm kiếm ở trong đầu, giờ khắc này hai bên khí tức cùng mảnh không gian trước mắt đã hợp thành một, khắp nơi đều giống như nhau cả, đều là những luồng khí tức lạnh giá trôi nổi trên không, nàng sao có thể tìm kiếm đối phương được đây?

Mà nhìn lại, Dạ Trần có vẻ không sao đó nhưng mọi thứ trên đời đều tồn tại biến số nhất định sẽ xảy ra. Giống như thể chất Âm Dương, nó chẳng khác gì con dao hai lưỡi cả, nó đánh lừa cảm nhận của ma giả tâm chủ quan, còn ở bên ngoài thì phải chịu sự tàn phá khốc liệt mà không hề hay biết đến. Với lại, thể chất chỉ được kích phát khi chủ nhân của nó còn sống, trong khi ma giả lại có giới hạn tinh thần chịu đựng riêng.

Trong thời gian ngắn, Dạ Trần sẽ không sao nhưng cứ để yên như vậy, nội thể có thể chịu được nhờ Âm Dương điều hòa nhưng ngoại thể sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn mòn, bởi tuyết đang không ngừng che lấp bản thân. Nó sẽ biến sự sống thành cái chết, khóa lại mọi nhận thức tác động, trong một khoảng khắc gần đến, ma giả sẽ cảm nhận được tinh thần sao đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng, muốn tự tay nhấc ra nhưng đã quá muộn. Bởi vì, thân đã sớm trở thành một khối băng điêu được thiên nhiên rèn luyện từ từ, trong khi đối phương trở thành đối tượng mà không hề hay biết gì cả!

Thiên Y càng nghĩ, tâm càng gấp không thôi!

Nếu như một lúc nữa mà không thấy, nàng đành làm liều vậy, hi vọng Thiên Chủ... may mắn. Còn nếu như không may thật, thì đám xà nhân trước mắt cũng phải đi theo làm bạn với người trên đường xuống hoàng tuyền, cũng coi như có bằng có hữu, không phải chịu sự cô đơn lẻ loi một mình!

''Hừ!'' Thiên Y ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn đám xà nhân đang hùng hục đào bới ở trước mắt.

''Hức..!!'' Nhiều xà nhân cảm nhận được sau lưng đang có ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào bản thân thì run sợ không thôi, năng suất tuyết được bay tứ tung cũng nhờ đó tăng lên gấp đôi có thừa: ''Ta cảm thấy không ổn, phải nhanh tay lên à!''

''Tên Mạnh Nhu chết tiệt, chết rồi vẫn ám chúng ta!''

''Biết trước điều này, ta đã cáo bệnh không đi cho lành....''

''Ma Thủ lĩnh cũng thật là... quá xui xẻo rồi!''

''Ta thấy thủ lĩnh thật là yếu đuối, hết bị hai huynh đệ nhà họ Mạnh đè đầu cưỡi cổ, lại bị nhân giả sai đi làm khổ lao!''

Nhiều thanh âm bất mãn và kêu khổ như muỗi kêu không ngừng được truyền ra.

Một bên đang chăm chỉ làm việc, Ma Kha nghe được đám xà tán phét khuôn mặt liền co giật không ngừng, trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ đi lên đánh cho đám tộc nhân dưới trướng một trận ra trò!

Thiên Y bên kia thì không ngừng đi qua đi lại đánh giá mặt tuyết bên dưới, được một lúc lâu, đối phương liền lắc đầu lên tiếng: ''Các người dừng tay đi!''

Từng thời khắc trôi qua không thấy tiến triển gì, Thiên Y sót ruột như đang ngồi trên đống lửa nóng vậy, mắt lạnh lại còn nhìn thấy đám xà nhân trước mắt nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau, đối phương liền ghen tỵ thành ra không đợi chờ nổi nữa liền hạ lệnh luôn.

''Vị đại nhân này, chúng..!!'' Thời qua trôi qua không được bao lâu đã phải dừng, Ma Kha cùng xà nhân ở xung quanh có chút thắc mắc cùng khó hiểu quay lại dò hỏi.

''TINH...!!'' Thiên Y không để tâm đến, Bạch Đoạn trong tay được giơ cao lên.

Cảm nhận khí thế truyền lại và dõi mắt nhìn lên thân kiếm tuyết trắng, xà tộc nhân liền sợ hãi nuốt ừng ực ngụm nước bọt, đôi mắt ai nấy cũng khẽ trợn lên, miệng không dám hỏi nhiều, chỉ vội động thân chạy xa mảnh đất thị phi dưới thân xa nhất có thể.

''ẦM..!!'' Khí thế dần tụ, mặt tuyết biến đổi, cuồng phong rít gào hẳn lên, Thiên Y khuôn mặt trắng hẳn đi nhưng đôi mắt kiên cường lộ rõ ra đó vẫn không rời khoảng không vô định trước mắt dù chỉ một li.

''Người vẫn chưa xuất hiện sao?'' Thiên Y cười thảm khẽ nói ra.

Nàng chờ rồi lại chờ, nhưng kết quả vẫn là như thế... có lẽ bản thân thật sự phải xuống tay rồi. Nhưng chiêu thức sắp xuất mang theo phong hiểm cực lớn, Thiên Chủ mà xảy ra chuyện, nàng phải làm sao đây?

''Thiên Y, ngươi trở lên ngốc như vậy từ bao giờ vậy?'' Sau lưng đối phương đột nhiên vang lên thanh âm cảm thán không thôi.

Thiên Y giật mình vội quay người lại nhưng... không thấy bóng dáng một ai cả!

''Soạt..!!'' Mặt tuyết dưới chân đối phương khẽ động.

Một cánh tay từ dưới mặt tuyết đột nhiên phá lớp chui lên, bàn tay vừa hiện ra đó còn bắt vội lấy cổ chân của Thiên Y khiến cho đối phương kinh hoảng không thôi.

''Ai đó?'' Thiên Y theo bản năng phản ứng lại nhưng cảm thấy chân vẫn còn nặng nề như có vật lạ đeo bám, đối phương tâm nữ nhi liền giật thót vội giơ cao Vô Sắc trong tay lên định chém.

''Ngươi mà chém xuống là giết Thiên Chủ của ngươi đó!'' Thanh âm hậm hực của Dạ Trần nhanh chóng truyền ra.

''Thiên Chủ sao?'' Thiên Y không khỏi kinh ngạc dõi đôi mắt không dám tin nhìn xuống.

''Sao người lại ở đây?'' Thanh âm không thể là giả được, Thiên Y có chút cuống cuồng vội dò hỏi.

''Hỏi cái gì mà lắm thế? Mau đỡ ta dậy à!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.