''Khỏi cần tìm ta, bổn thủ lĩnh ở đây!'' Thanh âm lạnh rên của Mạnh Nhu truyền lại.
Dạ Trần vội xoay người sang một bên, đôi mắt liền thấy thân ảnh cao lớn đứng giữa ở đất trời, đối phương tay nắm chặt chuôi đao vác trên vai, khóe miệng cười âm tà, ánh mắt thì hiện sát khí dày đặc.
Không thể sai được, kẻ cầm đầu mọi chuyện đang xảy ra đã tìm đến Dạ Trần rồi!
''Ta phải giết ngươi!'' Mạnh Nhu thân động tiến lên phía trước lạnh lùng nói ra.
''Phập...'' Tay y khẽ buông xuống, đại đao trong tay liền cắm mạnh xuống mặt tuyết, thân đao tỏa ra một luồng sức mạnh nặng nề khiến cho Dạ Trần phải nghiêm túc đánh giá.
Mặc dù nói là vậy nhưng Mạnh Như hắn lúc này còn chưa muốn giết đối phương đâu!
Hắn hiểu được một điều vô cùng quan trọng là kẻ cầm song kiếm đang chém giết ở bên kia rất nghe lời thân ảnh ở trước mắt. Nhờ đó, nếu như hắn bắt được đối phương rồi đem ra uy hiếp người ta thì thế cục đang thất bại có thể chuyển biến ngay. Vì hắn cũng biết rõ một điều, những xà nhân điên cuồng do nghe lời hắn kia, bất quá chỉ là kiến hôi đi lên cầm chân kẻ cầm song kiếm kia mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi các tộc nhân đáng quý mang lại đó, chỉ cần hắn tóm được thân ảnh trước mắt... vậy thì thế chủ động sẽ một lần nữa nằm trong tay hắn và Ma Kha đằng xa cũng sẽ phải chết trong tay kẻ cầm song kiếm kia... chứ không phải là hắn, xà nhân tộc Mạnh Nhu!
''Ngươi muốn bắt ta?'' Dạ Trần nhìn mặt đoán ý liền nhận ra ý đồ thật sự của đối phương.
Xem ra xà nhân ở trước mắt kích động xà chúng nhân không phải là để tập hợp lại lực lượng cùng Thiên Y quyết một trận song hùng mà là nhắm vào hắn, để rồi chớp lấy thời cơ hai bên tách biệt ra bắt lấy hắn, rồi đem Dạ Trần hắn ra uy hiếp Thiên Y phải dừng tay và nếu như hắn đoán không sai, đối phương sẽ ra lệnh cho Thiên Y phải quay ra giết sạch nhân chứng toàn trường đang có mặt ở đây, có thể thấy đó sẽ là một công đôi việc ''thần không biết, quỷ không hay'' Khi đó, cho dù đối phương có trở về xà nhân tộc cũng không lo sợ bị bên trên trách phạt xuống!
''Buông tay chịu trói, nếu không đừng trách ta mạnh tay!'' Mạnh Nhu lết đao đi lên trầm giọng nói ra.
Đôi mắt của đối phương hiển hiện huyết quang trong điểm đen, xem ra là không phải nói đùa rồi.
''Sao ngươi lại tự tin như vậy? Không lẽ vừa rồi ngươi không thấy được, tộc nhân của ngươi chết thảm dưới tay ta ra sao?'' Dạ Trần muốn dùng lời nói kích động tâm đối phương, để nhờ vào đó tìm ra sơ hở xuất đại chiêu nhanh chóng kết thúc trận quyết chiến này.
''Ha ha ha...!!'' Mạnh Nhu cười.
''...'' Dạ Trần có chút kinh ngạc.
Ngay lúc đó, Mạnh Nhu thần sắc nghiêm lại, thân thể khẽ động như cây thương được phóng lên, chớp mắt xuất hiện trước mặt Dạ Trần.
''Mẹ kiếp!'' Dạ Trần thầm mắng, bản thân vậy mà sơ suất bị đối phương chơi ngược lại một vố.
''Vút...!'' Không cho Dạ Trần suy nghĩ cũng như thời gian phản ứng, Mạnh Nhu sóng đao xé gió quất mạnh đến.
''Kiếm đến!'' Dạ Trần hai chân ra sức vội bật người lùi lại, tay đưa ra trong gió nhưng lại quên mất Vô Sắc không nằm trong nhẫn không gian của hắn nữa rồi.
Thói quen khó bỏ khiến cho Dạ Trần ở trên không không kịp làm ra phản ứng mà ăn trọn một đao ngang thân của Mạnh Nhu: ''BỐP..!'' Thanh âm trầm thấp vang lên, Dạ Trần tay trái đưa lên đỡ trực tiếp bị sóng đao mang theo sức nặng tựa ngàn cân đập gãy: ''Rắc..!''
''Hự...!'' Cảm giác cực kì khó chịu truyền lại, Dạ Trần ánh mắt khẽ trợn lên.
''Ha ha..!'' Đối diện, Mạnh Nhu mỉm cười, tay trái đưa ra thúc mạnh vào bụng đối phương: ''BỤP!'' Nắm đấm ấn sâu vào, lưng đối phương vội khom lại.
''Ặc..!” Dạ Trần trúng chiêu miệng há lớn kêu rên, khuôn mặt thì nhăn nhó không thôi.
''Vút..!!'' Mạnh Nhu chưa kết thúc, đối phương xoay phắt người sang một bên, đuôi rắn phía sau liền được đà quất mạnh sang ngang đối diện, nhìn những lớp vảy rắn cứng chắc theo đường cong vút hiện lên rõ ràng trên làn da dày, nó sao mà nặng nề có lực, có khi lực lượng phát ra còn mạnh hơn sóng đao thô cứng kia gấp ba lần cũng nên!
''BỐP..!!” Thân ảnh Dạ Trần bị đánh bay ra xa không chút phản kháng nằm bệt trên mặt tuyết lạnh giá.
''Khục khục..!!'' Dạ Trần khuôn mặt sát tuyết, toàn thân khó chịu khiến cho đối phương không ngừng ho khan ra những mảnh nội tạng vỡ vụn trong người.
''Hừ hừ hừ...!!'' Mạnh Nhu mắt nhìn Dạ Trần cười khinh thường hết mức có thể.
Thực lực hắn không mạnh bằng Mạnh Quyên nhưng lực chiến đấu bạo phát ra, hắn chưa chắc thua kém đối phương đâu!
''Thiên Chủ...!!” Ở xa, Thiên Y ngỡ ngàng nhìn về phía bên kia.
Một thân ảnh thảm hại, đầu gục trong tuyết, thân thể vô lực không thể đứng lên hiện rõ trong ánh mắt của đối phương khiến cho tâm Vô Thiên Giả đau nhói không thôi, trong đầu dòng suy nghĩ không tự chủ nhớ về hình ảnh bản thân trong quá khứ tuyệt vọng, mà người đưa tay ra, mỉm cười kéo nàng ra khỏi bóng tối... để bản thân mỗi khi nhờ về đều tự hứa với bản tâm rằng, sẽ không để cho đối phương nhận bất kì tổn thương gì, vậy mà...!!
''Các người... đáng chết..!'' Dưới ngay tầm mắt của bản thân, Thiên Chủ của nàng lại bị người khác đánh trong khi bản thân không hay biết gì, Thiên Y xấu hổ muốn chết, lửa giận trong người bạo phát trực tiếp triệu hồi ''Bách Xích Bạc'' không tiếc tiêu hao ma lực đem chúng nó từ dưới mặt tuyết kéo lên, để rồi chúng như những cây trường thương bén nhọn đột nhiên xuất hiện xuyên thủng thân thể của những xà nhân còn sống ở xung quanh lên thật cao.
''Phập phập phập...!!”
''A a a...!!''
Mặt tuyết rung động, máu tươi từ thân xích chảy xuống nhuộm đỏ cả mảnh đại địa này.
Trong ánh mắt run sợ của Ma Kha, hàng chục thân ảnh xà nhân bị xọc xiên đóng thân trên không như cách thị uy của quân đội treo xác người trên giá để cho người khác nhìn vào phải khiếp sợ bọn họ vậy!
''Hừ!'' Một bên, Mạnh Nhu mắt thấy rõ nhưng tâm không thèm để ý đến.
Chỉ cần hắn nắm được tên tiểu tử ở trước mắt trong tay, Mạnh Nhu hắn liền thắng. Mà sự tức giận bùng phát ma lực của tên kia cũng đã chứng minh được một điều, tên tiểu tử này vô cùng quan trọng đối với ma đầu kia như thế nào!
''Ha ha ha...!'' Mạnh Nhu liếm môi cười khoái trí đi lên.
''Không được!'' Thiên Y hiếm khi hoảng hốt hét lên.
''Dừng tay cho ta...!!'' Quang mang bạc trắng xuyên phá thiên khung, Thiên Y hóa đạo tốc độ cực nhanh nhưng khoảng cách quá xa, căn bản đến không kịp.
''Chúng ta... không cho ngươi đi đâu!'' Trước mắt Thiên Y vậy mà xuất hiện một đám xà nhân toàn thân thương đứng ra chặn đường.
''Biến ngay...!!'' Thiên Y giận giữ, Bạch Đoạn tái hiện, thân kiếm tách rời, mảnh kiếm bắn ra xuyên thủng trán xà nhân dám cản bước đi của nàng.
''Soạt soạt...!!'' Từng thân ảnh đẫm máu ngã xuống, Thiên Y vội lao qua nhưng đáp lại sự vội vã đó, Mạnh Nhu liếc mắt cười khinh khỉnh: ''Cạch..!!''
''Hử!'' Thanh âm khẽ vang đột nhiên truyền vào tai, Mạnh Nhu không khỏi kinh ngạc dõi mắt liếc nhìn dưới thân.
''Cái này... là?!'' Ở dưới mặt tuyết xuất hiện một thứ tròn tròn đang bị thân hắn đè lên.
Mạnh Nhu nghi hoặc nhưng thời gian gấp rút, hắn liền bỏ qua.
Nhưng ngay khi Mạnh Nhu nhích thân, một luồng khí thế cuồng bạo dưới chân đột hiện, khoảng không như bị tách rời, vạn vật nén lại rồi tách ra từng làn sóng trùng kích mạnh mẽ.
''...'' Mạnh Nhu cảm nhận được luồng khí tức hủy diệt đó thì không khỏi hoảng hốt trợn ngược mắt lên.
''Xoẹt..!!'' Một luồng ánh sáng trắng cực đại chiếu sáng khuôn mặt y khiến Mạnh Nhu thần sắc căng cứng hơn bao giờ hết.
ẦM..!!
Khu vực xung quanh Mạnh Nhu một trượng trực tiếp bị đào lên, mặt tuyết bị nổ tung ra từng mảng, tuyết bay ngập trời không thấy rõ được tình cảnh ở bên trong ra sao.