Nguyên Tố Đại Lục

Chương 301: Chương 301: Trúng kế




''Tiểu tử đáng chết, người chỉ là một tên nhóc cũng dám cười nhạo chúng ta?'' Mạnh Nhu ánh mắt khẽ đổi, khóe miệng cười lạnh lớn tiếng chất vấn Dạ Trần.

''Không thể để cho hắn ta nói tiếp, không đời ta xong rồi!'' Mạnh Nhu thầm nghĩ.

''Ta...!!”'

''Mọi người đã thấy rồi đó?''

Ngay khi Dạ Trần định lên tiếng, Mạnh Nhu liền vội quay người lại nhìn xà chúng nhân một cách đầy thâm ý lên tiếng.

''Hử, có chuyện gì chúng ta không biết sao?'' Xà chúng nhân hai mắt không hiểu nhìn nhau thầm hỏi.

''Soạt..!!” Đối diện, Mạnh Nhu thấy có hiệu quả liền phắt người lại một lần, lần này tay đưa lên chỉ thẳng Dạ Trần mà trầm giọng thốt ra: ''Đây là khuôn mặt thật của đám nhân tộc xảo trá. Chỉ cần các người đầu hàng, ta dám chắc, chúng diệt trừ xong ta, sẽ quay lại tiễn các ngươi một đoạn đường trên cửu tuyền luôn!'' Mạnh Như ánh mắt khinh bỉ nhìn những huynh đệ bao lâu năm theo mình lăn lội.

''Các ngươi thật là làm cho ta phải thất vọng!” Không chờ bọn họ trả lời, Mạnh Nhu liền ngửa đầu lên trời khẽ cảm thán, ánh mắt đượm buồn y thể hiện ra đó trực tiếp đánh vào tâm trí mê mang của xà chúng nhân nơi đây.

''Thôi bỏ đi..!!'' Thấy tộc nhân trước mắt ngươi nhìn ta, ta nhìn người, Mạnh Nhu đoán chắc nội tâm của bọn họ đã bị dao động liền quyết định làm một cú dứt điểm: ''Thôi, bỏ đi. Nếu cái tính mạng quèn của ta có thể đổi cho các huynh đệ một con đường sống, ta... cam tâm nguyện chết!'' Mạnh Nhu thẳng thừng bước lên phía trước, khuôn mặt cao ngạo mang theo tôn nghiêm cả đời khẽ nhắm chặt đôi mắt đã ươn ướt khóe mi lại.

''Mạnh thủ lĩnh...!!” Đám xà nhân ở phía sau bỗng chốc thấy được, bóng hình đơn độc bước lên phía trước kia sao mà đột nhiên cao cả đến vậy, cảm xúc trong lòng đột nhiên dâng trào vội hét lớn lên: ''Không được, vì tôn nghiêm của xà nhân tộc, chúng ta không thể để cho nhân tộc ma giả làm càn được!''

''Mạnh thủ lĩnh, người mau ra lệnh đi, chúng ta cũng nguyện chết nghe theo!'' Đám xà nhân cùng nhau bước lên, khuôn mặt ai nấy bặm trợn đã mặc kệ đi tất cả những gì lo âu sắp xảy đến với bản thân mà đồng thanh hét lên.

''ẦM..!!'' Xà tộc trận doanh khí thế bạo phát như hồng, trực tiếp quấn bay sát khí ẩn hiện đâu đây.

''Xong rồi!'' Dạ Trần cảm nhận, tâm không khỏi giật thót.

Giờ đây, hắn có hoa ngôn xảo biện như thế nào đi nữa cũng là vô ích. Trước mắt kia thế nhưng chính là sức mạnh của đồng tộc à, một khi họ đã chung một lòng, trời cao có sập xuống cũng không biến đổi được mối liên kết ngầm đã thức tỉnh trở lên chặt trẽ ấy!

''Hừ..!!'' Mạnh Nhu thấy vậy thầm cười lạnh trong lòng, ánh mắt thì vô cùng khinh rẻ liếc nhìn Dạ Trần.

''Muốn đấu với ta, ha ha ha.... một trăm năm nữa ngươi cũng không xứng đâu!''

''Soạt...!!'' Bàn tay đối phương khẽ động liền giơ cao lên, Mạnh Nhu lấy sức gân cổ gầm thét: ''Đây mới là xà nhân tộc mà ta từng biết, ta tự hào về các người!''

''Các huynh đệ, kẻ thù ở ngay trước mắt, hôm nay cho dù có phải chết. chúng ta cũng phải kéo theo tên cầm song kiếm chết tiệt đã hủy hoại uy danh của tộc ta và đã ra tay tàn nhẫn, không chút kiêng nể với tộc nhân vô tội trong Tộc... Giết!'' Mạnh Nhu ánh mắt đỏ au cầm đầu xông lên.

''GIẾT..!!'' Xà chúng nhân thấy vậy lửa nóng trong thâm tâm liền được đốt cháy lên một lần nữa, họ không quản gì mà liếc nhìn nhau, khuôn mặt xà nhân nào cũng trở lên cứng ngắc lạ thường, ánh mắt thì khẽ giật, miệng há mở mà không tự chủ được điên cuồng cười to, chiến đao trong tay thì vô thức siết chặt lại, rất nhanh hàng loạt thân ảnh cùng động mà cứ như trâu điên xổng chuồng vậy, rầm rập một mạch thẳng tiến không sợ hãi chi đâm đầu về phía trước.

''Ha ha ha...!!'' Xà tiếng cười vang vọng cả đất trời, thanh âm truyền ra trực tiếp lấn át tiếng rít gào của tuyết đang rơi.

''Hít hà!'' Nhìn về đám cuồng loạn như bão tuyết nổi giận muốn nhấn chìm đi tất cả, Dạ Trần hít thật sâu một hơi để giành lại sự tự tin vốn có nay đã mất, ''Xoẹt... vù...!!” Ma lực hai màu trắng đen như uy áp tồn vong trực hiện, nó mang theo khí thế mạnh mẽ nhắm thẳng về phía trước, đúng hơn là Mạnh Nhu!

''Cạch..!!”' Dạ Trần cắn chặt răng, ánh mắt nghiêm lại thầm nói: ''Thiên Y... giết hết!''

''Rõ!'' Thiên Y song kiếm đưa lên thầm đáp, thân ảnh nàng ma lực tái hiện, trực diện không nhiều lời hóa thành một đạo quang mang sắc bén nhữ lưỡi kiếm lướt thẳng về phía trước.

''Vút...!!''

''ẦM...!!''

Mặt tuyết bị đánh cho tơi tả, hàng chục thân ảnh xà nhân mang theo thương thế khiếp người bay lên rồi hạ xuống liền mất đi sinh cơ. Nhiều ánh mắt thất thần nhìn lại nhưng nó cứ thế tiếp diễn rồi lại tiếp diễn, Thiên Y tay cầm Bạch Đoạn đâm xuyên ngực một xà nhân đang lao lên, mắt nhìn liền thấy cạnh bên lại có một xà nhân khác giơ cao chiến đao, Thiên Y Vô Sắc trong tay ánh động kết hợp với Vô Thiên Khí Tức phát ra trực tiếp làm ảnh hưởng đến không gian khiến cho đối phương đột nhiên khựng lại.

Nhìn ánh mắt xà nhân đó đã tràn ngập hoảng sợ, Thiên Y không chút quan tâm vận ma lực lên thân kiếm rồi chém ra một đạo kiếm quang sắc lạnh xẻ thân ảnh đối phương ra làm hai nửa.

Huyết vụ bay đầy trời, ''Đây là cái giá của các ngươi phải trả, khi không nghe lời Thiên Chủ của ta!'' Thiên Y khuôn mặt dính đầy máu tanh, nàng ta mở ra khóe miệng, một thân đằng đằng sát khí không nói lại còn mang theo sự căm phẫn tột cùng bật thốt lên lời.

Hức..!!

Nhiều xà nhân tay cầm chiến đao ở xung quanh nghe thấy mà giật mình tỉnh lại sợ hãi.

''Chúng ta...!''

''Hừ!'' Thiên Y mặc kệ chớp lấy thời cơ, kiếm trong tay đưa lên, thần quang lóe sáng, vô số xích bạc liền xuất hiện, chúng từ trên bầu trời trực tiếp sà xuống quấn chặt lấy thân hình chúng xà đang mất cảnh giác rồi từng mắt xích co chặt lại, nhìn từ xa chẳng khác gì cuồng xà quấn thân ra sức thân xoắn nát con mồi đang mắc kẹt: ''Không...!!''

''Rắc... rắc...!!”

Thanh âm xương cốt gãy vỡ không ngừng vang lên, tiếng kêu cầu cứu liền im bặt lại.

''...'' Ma Kha ở xa mắt thấy những đống thịt vụn bầy nhầy mang theo huyết tinh loang lổ hiện trên mặt tuyết trắng liền đau lòng không thôi, đó dù sao cũng là tộc nhân cùng hắn sinh sống bao nhiêu năm à!

Giờ đây cảnh còn, xà nhân mất, khi quay về... hắn phải ăn nói làm sao với nữ vương bệ hạ đây!

''Bạch Ảnh Phá Điệp Sát..!!'' Trong khi đối phương còn đang thất thần, ánh sáng trắng đen ở một bên kia đã chớp lên, nó mang theo những lưỡi đảo mỏng tàn sát xà nhân trận doanh không một chút thương tiếc.

''Thứ này... là cái quái gì?'' Xà nhân gần đó mắt thấy hai đạo quang mang trắng đen lao đến liền kinh ngạc thầm nói.

''Tránh xa thứ đó ra...!!” Mạnh Nhu thấy thế vội hét lớn nhưng đã chậm một bước.

''Phập... xoẹt xoẹt xoẹt...!!'' Xà giáp tan nát, vụn bay ra, hai đạo quang mang trong mắt đối phương dễ dàng xuyên phá ma lực phòng ngự của xà nhân đối diện, chúng còn không ngừng cắt lên da thịt trắng bệch đó đến khi nào đối phương thân chảy máu đến chết mới ngừng.

Không chỉ có một xà nhân có kết cục như vậy, ánh sáng trắng đen mỏng như lưỡi dao đâu chỉ có hai đạo thôi không, chúng có đến hàng trăm đạo đang tung bay nhảy múa ngoài kia. Cứ hai hợp thành một, chúng tản ra khắp xà trận doanh điên cuồng chém giết, nhiều xà nhân tố chất mạnh mẽ cản được nhưng cũng bị Hắc Bạch Phá Điệp chém đoạn một cánh tay, xà nhân nào may mắn hơn thì trên thân chằng chịt vết thương lớn nhỏ nhưng cũng không khá hơn tình cảnh trước đó là bao!

Ở xa, Dạ Trần khuôn mặt xám trắng, y vội lấy ra một đống đan dược hồi ma lực ném trực tiếp vào miệng: ''Rốp rốp..!!'' Thanh âm nhai mạnh không ngừng truyền ra, thần sắc đối phương nhờ vào đó mà tốt hơn lúc trước được một ít.

''Ngươi ở đâu?'' Dạ Trần ánh mắt chăm chú tìm thân ảnh xà nhân mặt trắng, miệng hay tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.