*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày trước Vương La đứng trước mặt hắn, chỉ cần Mạnh Nha hắn xuất ra một đao liền có thể đánh lui đối phương. Hôm nay thì tốt rồi, đối phương một thương đánh tới bức lui hắn, mũi thương sắc nhọn còn sắp chạm vào da thịt cũng xuyên thủng tự tin bấy lâu nay được vun trồng trong nội tâm kiêu ngạo!
''Ngươi... được lắm, Vương La!'' Đôi mắt của Mạnh Nha bị tơ máu chiếm lấy, hắn gằn giọng nói với thân ảnh đã chỉ cần một tay cầm thương đọ sức với hắn thôi!
''Trên đời này không gì là không thể!'' Không để ý đến sự bất mãn của đối phương, Vương La lắc đầu khẽ đáp lại.
''Yêu tộc lấy thực lực vi tôn, ngươi hiểu điều ta muốn nói chứ?'' Hắn nghiêm lại thần sắc nói tiếp.
Ở yêu tộc, địa vị. tiếng nói, quyền lực, đều sử dụng thực lực của bản thân mà đoạt lấy. Kẻ yếu phải nghe lời kẻ mạnh, cho dù ngươi là con cháu của hoàng tộc Chí Tôn Yêu Thú đi nữa mà thực lực không đủ cũng chỉ là sâu kiến, rác rưởi trong mắt kẻ khác không hơn không kém!
Đâu chỉ là yêu tộc thôi không mà hầu như các tộc khác trên Nguyên Tố Đại Lục cũng đều như vậy!
Mục đích cũng chỉ là vì duy trì Tộc có thể tồn tại trên đời. Nếu như để cho các kẻ yếu kém nắm quyền, không phải sẽ trở thành một mối họa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể ầm ầm dậy sóng quét tan một mảnh sinh linh xung quanh kẻ đó hay sao?
''Không nghĩ đến, thủ lĩnh Vương La lại mạnh đến như vậy!''
''Xem ra còn mạnh hơn Mạnh Nha kiêu ngạo kia không ít!''
Những xà nhân đứng ở một bên không ngừng bàn tán, dù cho biết rõ một điều bản thân đang ở tình cảnh nguy hiểm ngàn cân treo cái đầu xà.
''Xem ra chúng ta có cơ may thoát kiếp này rồi!'' Có nữ xà nhân khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hớn hở nói.
''Chuyện này không phải là do tên yếu kém Mạnh Nha kia gây ra sao?'' Đã có người mạnh hơn đối phương xuất hiện, tộc nhân Xà tộc tự nhiên không nể nang gì mà lớn tiếng mắng nhiếc.
''May mắn có thủ lĩnh Vương La, nếu không tất cả chúng ta lần này phải chết thật rồi!''
''Quay về chúng ta nhất định phải báo cho trưởng lão biết, để trừng phạt tên Mạnh Nha thối tha kia!”
''Hôm qua ta còn ngủ với hắn ta đây. Nghĩ lại cảm thấy thật kinh tởm!''
''Ngươi thật là xui xẻo... ha ha ha..!!”
Lắng nghe những thanh âm thường ngày nịnh hót bản thân hay bao nhiêu, giờ đây lại đổi giọng thành cay nghiệt quay ra chửi mắng mình không thương tiếc, Mạnh Nha hít thật sâu một hơi liền thở ra một làn khói trắng thật dài.
Hắn gục đầu to xuống, khuôn mặt tối sầm đi.
Cách đó không xa.
Lân Diễm khẽ nhíu đôi mắt lại âm thầm đánh giá, Dạ Trần ở sau lưng nàng thì mỉm cười một cách đầy thâm ý còn Linh Lung khoanh tay đứng một bên chẳng quan tâm chi!
''Ngươi hiểu là tốt rồi!”
Vương La thấy vậy tự cho là hiểu thấu tâm tư đối phương lúc này mà buông lỏng trường thương trong tay xuống và thở ra một hơi nhẹ nhõm vội nói: ''Để ta...!''
Ngay lúc huyết thương trở lên vô lực, Vương La tìm từ ngữ thích hợp để nói. ''TING!'' Mạnh Nha đôi mắt ẩn hiện huyết quang, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
''BẶP!'' Vương La tiến lại gần vỗ nhẹ vai Mạnh Nha un ủi.
Hắn biết rõ đối phương cao ngạo đã ăn sâu vào tâm, giờ lại thua trong tay người hắn coi là yếu kém... tất nhiên sẽ không phục và sinh ra dị tâm không nên có. Cho nên hắn không thể không tự mình tiến đến giải khai khúc mắc trong lòng y. Dù sao hai người cũng là Tộc nhân Xà Nhân Tộc, không lí nào lại vì chút chuyện thắng thua nhất thời mà quay ra tranh đầu để ngoại nhân được lợi!
''Chúng ta cũng coi như là huynh đệ cùng...'' Vương La còn chưa kịp nói hết lời, một thanh âm ăn sâu vào trong da thịt khẽ truyền ra: ''Phập!”
Ánh đao chớp nhoáng sáng lên rồi vụt tắt, Vương La trợn tròn mắt nhìn vào thân ảnh đang mỉm cười ngay trước mắt mà không dám tin tưởng.
''Bịch!''
''BỤP!''
Huyết thương rơi rụng xuống mặt tuyết dày cùng với một cánh tay vẫn còn đang nắm chặt lấy nó.
''Phụt!'' Máu tươi nóng hổi từ đâu đó như mạch nước ngầm phun trào bắn tung tóe trên mặt tuyết, làm dính lây lên một phần gương mặt dữ tợn của Mạnh Nha.
''A a a...'' Những tiếng hét thanh thanh từ xa không ngừng vọng lại.
Nhiều thân ảnh ánh mắt sững sờ nhìn chuyện vừa mới xảy ra.
''Mạnh Nha... ngươi điên rồi!'' Vương La không dám tin nhưng vẫn phải cố chấp nhận sự thật đau lòng này.
Nhìn gương mặt đã trở lên méo mó kia, một phần hi vọng tan thành mây khói.
''Ngươi dám cướp đoạt mọi thứ của ta, ta phải giết ngươi!'' Mạnh Nha bỏ mặc mọi ánh mắt khinh thường đang nhìn vào mình mà vác song đao lên chém tới tấp vào người Vương La.
''Xoẹt xoẹt..!!'' Máu tươi không ngừng bắn lên, phủ kín gương mặt bất chấp tất cả của Mạnh Nha lúc này.
''A a a...'' Vương La gầm lên, ma lực điên cuồng bạo phát hết mức có thế.
''Soạt!'' Trước thân thể của hắn xuất hiện một lớp vảy bao phủ lấy toàn thân, nó như một lớp chiến giáp óng ánh mượt mà không thiếu đi phần cứng cáp ngăn cách mọi đao kiếm, kể cả pháp bảo xâm nhập.
''Xà Huyền Khải? Ngươi có thể triệu hồi được nó!'' Mạnh Nha nhìn lớp vảy rắn tạo thành một lớp chiến giáp trên thân thể đối phương liền thất kinh hô lên.
Thứ này chỉ có những xà nhân mạnh mẽ mới có thể triệu hoán ra mà thôi. Nó giống như một loại pháp bảo phòng ngự vậy, tùy theo đẳng cấp của chủ nhân của nó mà mạnh mẽ ra sao!
Giống như của Vương La - trung cấp yêu giả ở trước mắt. Nếu như thực lực không áp đảo được đối phương hay là không có pháp bảo cấp ba trở lên thì khó lòng thương tổn đến y được!
May mắn, thanh song đao trong tay hắn cũng là pháp bảo cấp ba nhưng điểm chí mạng là thực lực của hắn lại yếu hơn đối phương. Như vậy thì khó lòng thương tổn đến bản thể bên trong lớp giáp của y rồi!
''Ta một tay có thể đánh lui ngươi thì cũng có thể... một lần nữa dùng một tay kích chết ngươi!'' Nhìn gương mặt có chút thất thần, Vương La nổi lên sát tâm gằn giọng nói.
Đã đến mức này rồi, đối phương vẫn còn chấp mê bất ngộ, vì ghen tuông mà mất đi lí trí. Giờ đây, hắn cũng chỉ có thể ''trảm thảo trừ căn'' diệt một mối họa tiềm tàng cho Xà Nhân Tộc!
''Vụt!'' Cánh tay trái còn lại của y dứt khoát đưa ra.
''Cách!'' Huyết thương nằm dưới mặt tuyết liền lay động, tự ý bay vào trong lòng bàn tay của Vương La.
''Vương La ngươi đã là một tên tàn phế... không quay đầu bỏ chạy đi mà còn dám quay lại thách thức ta sao? Nực cười, nực cười..!'' Mạnh Nha trong lòng kiêng kị nhưng trên phần khí thế tỏa ra không hề thua kém đối phương một chút nào.
Vương La có Xà Huyền Khải thì sao? Bây giờ, y cũng chỉ là một tên tàn phế bị chính Mạnh Nha hắn không lâu trước đó chém cụt mà thôi. Thực lực thì đã không còn phát huy được một nửa, có gì mà hắn phải sợ hãi chứ? Ngược lại, kẻ phải run sợ phải là Vương La hắn ta mới đúng!
''ẦM!'' Mạnh Nha theo dòng suy nghĩ tất thắng mà khí thế trở lên mãnh liệt, Hỏa chi lực được hắn tập trung lại còn làm ấm đi cái lạnh nơi đây.
''Vù!'' Vương La cũng không kém cạnh, khí tức mạnh mẽ phát ra quét bay một vòng tuyết trắng, một dòng lưu thủy đan chuyển như ánh lửa xanh không ngừng xoay quanh bản thân y.
Trước bầu không khí dần trở lên căng thẳng tột độ, cùng với những ánh mắt chờ mong đã đến mức đỏ hoe lên.
''Ta đến góp vui... được chứ?''