''Hình như... còn có một yêu thiêu thân nữa thì phải?'' Như nhớ ra chuyện gì đó mà bản thân đã lỡ quên mất trước đó, Linh Lung liền sực tỉnh khuôn mặt dễ thương bỗng chốc trở lên khó coi vô cùng.
Nàng không sợ phiền phức tìm đến thật nhưng lại sợ phiền phức cứ cách một khoảng thời gian lại xuất hiện. Khi đó, nàng chỉ muốn xuất quyền đánh bay đối phương đi thật xa cho rảnh nợ!
''Các ngươi đến hết một thể luôn đi!'' Linh Lung nghiến chặt răng cả nghĩ.
Mặc dù trong lòng không hề muốn nhưng mọi chuyện phiền phức cứ thích tìm đến, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mở rộng tấm lòng đón nhận không cả lại mang tiếng phụ tâm ý của người ta mất. Với lại, cũng thật là may mắn, hai người bên cạnh dù cho có chuyện xấu đến đâu đi nữa xảy ra cũng có thể nhanh chóng tiếp thu tình hình một cách lạc quan, nàng cũng đỡ đi được phần nào, trong tâm cũng cảm thấy ngưỡng mộ tinh thần phấn đấu không ngừng nghỉ của hai người!
Chỉ là nghĩ đến đây, Linh Lung liền nhíu chặt đôi mày lại, đôi mắt thầm liếc hai người ''một kẻ vô tư, một người vô tâm nhìn đời'' ở ngay trước mắt.
Nghĩ thật kĩ lại, mọi chuyện không phải đều từ đối phương mà ra hết sao? Nàng Linh Lung thật sự là oan uổng, chuyên được vạ lây tìm đến thân đã đành, lại còn bị phũ ngay từ ngày đầu ''chân ráo chân ướt'' ĐƯỢC phép tham gia vào Dạ Lân Linh!
''Cuộc đời thật là bất công, tại sao người phải gánh chịu lại là ta chứ?'' Càng nghĩ sâu xa, thần sắc của Linh Lung càng trở lên tiêu điều như chiếc lá cuối cùng lung lay trước làn gió nhẹ.
''...'' Dạ Trần đôi mắt chớp chớp, thần tình có chút ngỡ ngàng ngắm nhìn khuôn mặt Linh Lung xuống sắc không níu kéo được vì đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì đó trong đầu mà hắn coi như là vậy!
Trong suy nghĩ của Dạ Trần, Linh Lung thì suy nghĩ được chuyện gì ra hồn chứ? Mặc dù đối phương thông minh nhanh nhẹn và phản ứng cực nhanh là có thật!
''Linh Lung, sao sắc mặt của ngươi trở nên khó coi như vậy?'' Bỏ mặc chuyện đang bàn sang một bên với lại đám Xà Nhân Tộc vẫn còn đang kinh nghi bất định, Dạ Trần tầm mắt xoay chuyển nhìn vào thân ảnh không được ổn cho lắm.
''Ngươi không sao chứ?'' Dạ Trần vội tiến đến trước mặt Linh Lung, đôi mắt hắc bạch phân minh ẩn hiện không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới đối phương một lần.
Trong mắt hắn, Xà Nhân Tộc, cái quỷ gì đang xảy ra, chuyện quan trọng gì đó không đáng một đồng ma kim so với những người ở bên cạnh. Chỉ cần bọn họ có thể sống tốt hơn, cho dù phải bỏ mặc tuyệt thế cơ duyên, Dạ Trần hắn cũng bằng lòng.
Ở một bên, Lân Diễm cũng nghi hoặc nhìn sang hai người lại đang giở trò quái quỷ gì.
Cảm thấy không có gì đáng xem, nàng liền tiến lên phía trước, đối diện thẳng mặt với những thân ảnh đang hoảng loạn vì những lời Dạ Trần vừa nói.
''Chuyện này để cho ta giải quyết vậy!'' Thanh âm của Lân Diễm truyền vào tai Dạ Trần.
''ỪM!'' Dạ Trần nào dám không nghe liền vội gật đầu đồng ý.
''Cũng tiện thu lại cái ánh mắt ngó nghiêng kia đi!''
''...'' Dạ Trần nghe thấy thanh âm truyền lại một lần nữa, ánh mắt liền rung động kịch liệt, kí ức kiếm kề ngang cổ ùa về như mặt nước sục sôi bị lửa nóng âm thầm đánh động mặt sau.
''Ực!'' Dạ Trần run run nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này thần sắc của y không khác xà chúng nhân là bao vội mở ra miệng nhỏ thầm thốt: ''Tất nhiên rồi!''
Trước mắt Lân Diễm, xà nhân tộc có mặt ở đây đều hành động giống y chang nhau.
Họ mở to ra đôi mắt kinh ngạc, âm thầm quan sát những thân ảnh cao lớn phát ra khí tức mạnh mẽ để hỏi dò ý kiến ẩn trong những đôi mắt lấp lánh ánh sáng bất định kia.
''Ba người các ngươi nguyện ý buông tha cho chúng ta rời đi?'' Vương La tâm tình bất định nhất, hắn nhìn chằm chằm vào Lân Diễm run giọng hỏi.
Lúc này tình hình giữa hai bên giống như hai người đang chiến đấu sống chết vì danh dự, đột nhiên lại có người tình nguyện đứng ra giảng hòa. Chuyện đột xuất như vậy, lại có ích cho bọn họ, không mang lợi ích gì cho bên kia, suy đi nghĩ lại đều không hợp thói thường, không khỏi làm cho hắn phải sợ hãi bên trong ẩn giấu sát cơ họ nhìn không ra.
''Trong mắt chúng ta, các người còn chưa đủ cân lượng đâu. Đánh cũng đã đánh đã rồi, ta cảm thấy có chút chán nản vì sự yếu ớt của các ngươi đã thể hiện... không có chút thú vị gì hết!'' Lân Diễm lắc đầu tỏ rõ vẻ thất vọng đối với đám xà nhân trước mắt.
Nàng còn tỏ rõ vẻ cao ngạo nhìn từ trên mà xuống.
''Ngươi...!?'' Nghe những lời khinh thị của tiểu hổ nữ dám ''đơn thân độc mã'' đứng trước mặt bọn họ buông lời khinh cuồng, nhiều xà nhân liền bốc hỏa trong lòng căm giận rít gào lên.
Đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn những thân ảnh dám phản ứng mạnh, Lân Diễm ma lực bạo phát lạnh giọng hỏi lại: ''Sao..!?''
''HÍC!'' Những xà nhân bị Lân Diễm nhắm vào, thân thể liền đánh giật một cái, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sợ hãi vội lùi lại ra sau.
''Các ngươi câm miệng cho ta!'' Vương La giận điên nhưng vẫn phải kìm nén quay đầu quát mắng thuộc hạ.
''Vương La, ngươi quá hèn yếu rồi!'' Mạnh Nha ở một bên không thích cách hành xử của đối phương liền lạnh giọng nói.
''Soạt!'' Vương La xoay phắt thân thể lại, hắn ánh mắt như muốn ăn thịt kẻ vừa mới nói ra gầm khẽ: ''Ngươi cũng câm miệng lại cho ta!''
''Hừ!'' Mạnh Nha đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh coi thường.
''Ta sẽ lên giết hết bọn chúng, ngươi cút đi!'' Hắn khinh thường ra tiếng siết chặt song đao lao lên phía trước.
''Đứng lại cho ta!” Mắt thấy đối phương đã quyết tử lao lên như điên như dại, Vương La tức giận hét lớn.
Một mình đối phương thích đi chết, hắn chẳng buồn quan tâm? Nhưng lúc này y mà chết trong tay ba người kia sẽ vô tình làm cho lửa giận từ những kẻ đó lan xuống những tộc nhân vô tội chỉ biết đứng nhìn ở một bên mất. Hắn không thể để cho điều đó xảy ra được, trong khi cơ hội rời đi đang ở ngay trong tầm tay rồi!
''ẦM!” Vương La bật người lao lên vội nói: ''Ngươi lui xuống cho ta!''
Bên trên là kẻ địch mạnh nhưng không thể tập trung đánh một trận ra trò, Mạnh Nha tức giận vô cùng một đao chém xuống: ''Ngươi cút sang một bên cho ta!''
''Thương!'' Vương La thấy đối phương dám xuất đao với mình liền hô lên một tiếng, theo đó một thanh trường thương toàn thân một màu huyết tính từ trong hư không xuất hiện được y nắm chặt lấy.
''Phá!'' Mũi thương phủ lên một tầng ma lực xanh biếc không chút kiêng kị đâm thẳng vào lưỡi đao mỏng đang chém tới.
''Choang!'' Đao chiêu bị đánh nát một cách dễ dàng làm cho Mạnh Nha ở đằng trước không khỏi kinh ngạc.
''Vù!'' Vương La tăng tốc tiếp cận Mạnh Nha đang xoay người đối diện với mình.
''Bấy lâu nay, ngươi ẩn dấu thực lực sao?'' Mạnh Nha có chút không tin nhìn vào thân ảnh, hắn đã tự cho rằng thực lực của đối phương yếu kém hơn bản thân hắn trước đó một khoảng lớn.
Vương La im lặng không đáp lại.
''Vụt!'' Hắn thần tình dứt khoát một thương quạt ngang mà đến.
''Đừng có mà kiêu ngạo!'' Biết bản thân đã bị lừa đối, Mạnh Nha đỏ mắt gầm lên.
''Xoẹt!'' Song đao hắn luân chuẩn, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt.
''Phá Tuyệt Song Sát!'' Mạnh Nha mạnh mẽ vươn mình, song đao uốn lượn trảm không vào thế.
''Keng!'' Huyết thương quét tới, lưỡi đao chém mạnh xuống chặn lại.
''Ngươi mạnh hơn thì thế nào?''
Mắt nhìn song đao chiếm được lợi thế, hỏa diễm lan chuyển đốt cháy thân thương rồi lan tỏa đến bàn tay Vương La, Mạnh Nha tự tin ngút trời ra thêm sức đẩy lùi đối phương ra sau.
''Ta không muốn giết ngươi... cút xuống dưới nhìn đi!'' Mạnh Nha trầm giọng nói.
''Hừ!'' Vương La bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của đối phương.
''SIẾT..!!'' Hắn cắn răng vận lực, cổ tay xoay chuyển ma lực liền phát ra đánh tan hỏa diễm trên thương, đầu mũi thương cũng theo thế thuận lợi nhích lên trên.
''Lách cách, lách cách...!!'' Đột nhiên cảm nhận được sức nặng từ huyết thương đem lại, song đao trong tay thì run rẩy dữ dội, Mạnh Nha hoảng hốt vô cùng, căm phẫn liếc nhìn đối phương bật thốt: ''Ngươi..!?''