Nguyên Tố Đại Lục

Chương 229: Chương 229: Lại ra yêu thiêu thân!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu!'' Thiên Y giơ lên bàn tay trôi nổi hư ảnh xích bạc trầm giọng nói.

Ánh mắt nàng ta chứa đầy ẩn ý liếc nhìn hướng hai thân ảnh xà nhân tộc vừa mới chạy thoát!

''Hừ!'' Thiên Y nghiến răng ra sức.

''Cạch!'' Năm ngón tay liền nắm chặt lại với nhau, hư ảnh xích bạc đang không ngừng xoay quanh trong lòng bàn tay như tấm gương bị áp lực cực đại ép vỡ, tan thành những mảnh vụn lấp lánh tinh quang bay qua tầm mắt sắc lạnh nhưng cũng chứa đầy sự mong chờ lần gặp tiếp theo của Thiên Y!

''Bạch Ảnh Song Kiếm!'' Hai luồng ma lực một đen một trắng hình thành lên hư ảnh hai thân kiếm sắc bén đan chéo vào với nhau lướt qua những thân ảnh đang di chuyển cực nhanh trên mặt tuyết kia.

''Mau tách ra!'' Mạnh Nha cảm nhận được uy lực của chiêu thức sắp đến, đôi mắt liền co lại vội nghiêm giọng ra lệnh cho đám xà nhân khí thế bừng bừng ở xung quanh hắn tách sang hai bên tránh kẻo thực lực yếu kém dính vạ lây.

Dù sao uy lực của chiêu thức kia cũng là do trung cấp ma giả đánh ra à. Mà ở bên trong bọn họ, sơ cấp yêu giả lại chiếm đa số, những tộc nhân đó há có thể cản được một chiêu uy lực của kẻ cao hơn hẳn một đẳng cấp kia. Chưa kể đến, hầu hết những Tộc nhân đi theo hắn huyết mạch đều thuộc dạng yếu kém, chiến lực phát ra được cũng không đáng là bao!

Nếu như không phải đám ngu ngốc này cũng là một nguồn lực lượng khá quan trọng đối với địa vị trong Tộc của hắn. Mạnh Nha hắn há lại quan tâm sống chết của bọn chúng ra sao!

''Xem ta đánh nát Thuật Pháp của ngươi!'' Mạnh Nha thần sắc trở lên hung dữ, hắn co lại thân rắn của mình rồi lấy đà bật thật mạnh lao lên phía trước.

''Vù!'' Ngay khi hai bên tiếp xúc trực tiếp, song đao trong lòng bàn tay thô ráp huy động, lưỡi đao được một lớp ma lực phụ trợ mạnh mẽ chém vào song ảnh kiếm trước mắt.

''Kịch!'' Những tia lửa đốm từ điểm tiếp xúc bắn ra không ngừng.

''Hừ!'' Mạnh Nha ánh mắt nổi lên huyết quang cực thịnh, cơ bắp trên người cũng trở lên căng cứng dị thường.

''A a a...'' Hắn ta mở ra miệng lớn gầm lên một tiếng, ''ẦM!'' Toàn thân ma lực bạo phát như núi lửa phun trào áp đảo khí thế sắc bén do Bạch Ảnh Song Kiếm mang đến.

''Ha ha...!!'' Mạnh Nha thấy vậy liền đắc ý cười lạnh.

''Cạch!'' Song đao trong tay hắn như được tiếp thêm sức mạnh đẩy lùi song ảnh kiếm về sau, trên đường lui cũng tạo ra những vết rạn thật dài trên thân kiếm mỹ miều.

Dạ Trần đứng từ xa, mắt thấy ma pháp của mình bị đối phương đánh lui, hắn liền giơ bàn tay nhỏ bé lên rồi ra sức nắm thật chặt lại: ''Bạo!''

Trước con mắt dần trợn lên của Mạnh Nha khi nhìn vào hai thanh kiếm ở ngay trước mắt đột nhiên phát sáng không ngừng, chiếu sáng cả cơ thể cường tráng ở đối diện!

''ĐÙNG!'' Một tiếng nổ lớn vang lên.

Khí lực mạnh mẽ phát ra từ vụ nổ cùng với những tia sáng trắng đen sắc nhọn được sản sinh từ thân song kiếm nuốt trọn thân ảnh Mạnh Nha vào bên trong.

''Gào!'' Thanh âm rống giận cũng ngay sau đó được truyền ra.

''Nhân loại gian trá, dám ra tay ám toán!'' Đám xà tộc nhân ở phía sau thấy Mạnh Nha bị bạo pháp thức cho không rõ sống chết liền hoảng sợ thối lui nhưng cũng không quên lên án kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này!

''Có gan quang mang chính đại đánh với chúng ta một trận!'' Có nhân không sợ chết đứng ra gân cổ hét lớn.

''Hừ!'' Dạ Trần nghe thấy liền bĩu môi coi thường.

''Trời lạnh, não rắn các ngươi bị đông cứng rồi sao? Lũ thất phu này!''

''Binh bất yếm trá... các ngươi có hiểu không?'' Hắn trợn mắt lên, mở miệng hét thật lớn cho chúng nhân ở đây nghe.

Từ trước đến nay vô địch khẩu chiến chỉ là danh còn chưa vang xa mà thôi. Dạ Trần hắn há lại sợ đám Xà tộc dài thân trước mắt dám to tiếng đòi công đạo.

''Ngươi... vô sỉ!'' Cả đám Xà Nhân Tộc bị Dạ Trần nói cho nghẹn đỏ mặt không biết nên đáp lại lời gì cho đúng.

''Vô sỉ cái gì? Ta có rất nhiều ''sỉ'' nha!'' Dạ Trần nhe răng ra cười tươi nói.

''Hừ hừ hừ...!'' Nhiều ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cười toe toét đáng chết đó mà không kìm chế được cơn giận trong lòng mà hít thở cũng trở lên khó khăn.

Nếu như có thể dùng ánh mắt giết người khác, thì Dạ Trần đã sớm chết trăm vạn lần rồi!

''Phù!'' Ở một bên, Linh Lung quan sát cả quá trình diễn ra với tính cách hoạt náo thường ngày cũng không khỏi thở dài ra một hơi, âm thầm thương tiếc cho Xà Nhân Tộc!

Dạ Trần thật là bỉ ổi à. Không đọ được sức liền cho bạo, ai là đối thủ của hắn thì thật là xui xẻo, cho dù tu thân ba kiếp cũng không thành chính quả được. Đã vậy, mắng còn mắng không lại, lại còn bị Dạ Trần phản kích mắng cho xối xả không đáp lại được!

''Vù'' Thân ảnh Mạnh Nha lao ra khỏi màn khói trắng.

Trên thân đối phương đã sớm chằng chịt vết xước dài ngắn, mặc dù chỉ được coi là vết thương nhỏ nhưng khí trời giá buốt, miệng vết thương cho dù có nhỏ như thế nào đi nữa cũng đủ làm cho Mạnh Nha cảm thấy đau buốt thấu tâm can.

Mạnh Nha cơ mặt co giật, ánh mắt tràn ngập sát khí và lửa giận liếc quanh liếc dọc tìm kiếm thân ảnh làm cho hắn ra nông nỗi này!

''Mạnh Nha đừng đánh nữa! Chúng ta rút lui đi!'' Một thanh âm nhắc nhở truyền vào tai đối phương.

''Vương La đầu óc ngươi có vấn đề rồi?''

''Chuyện đã thành ra thế này, cho dù chúng ta muốn rút lui, đối phương sẽ gật đầu đồng ý cho ngươi lui về sao?''

Dòng suy nghĩ bị người khác gián đoạn chất vấn, khắp người thì lại đang khó chịu không nguôi, Mạnh Nha sao cho đối phương sắc mặt tốt được, hắn liền tức giận quay phắt thân mình, mắt sắc nhìn vào thân ảnh vừa mới lên tiếng gằn giọng hỏi lại.

''Chuyện này...'' Xà Nhân Tộc tên Vương La mặc dù biết rõ là như vậy nhưng trong tâm vẫn muốn tồn tại một chút hi vọng nào đó có thể giúp cho bọn họ vượt qua cửa ''tử'' này.

Hắn cũng không muốn nhìn tộc nhân bị người ta giết chết chỉ vì một đống lí do không đâu là quá nhàm chán, muốn ra ngoài tìm chút thú vui, muốn săn giết ma giả nhân tộc bước vào đây của những người đã chết và mấy kẻ sợ hãi đang muốn thối lui điên cuồng trong đầu kia.

Giờ thì tốt rồi, thú vui thành thú săn luôn!

Ban đầu nhìn thấy ba nhân loại đứng đằng kia còn tưởng rằng họ giống như những ma giả trước đó bọn họ từng gặp được, thực lực ''bình thường'' giống như bao họ thôi. Từ đó có thể lấy số lượng áp đảo kiếm chút niềm vui thú, ai mà ngờ được rằng ''chưa ra tay thì không sao, ra tay rồi mới hết hồn'' ba người ai nấy cũng là tinh anh trong tinh anh, mạnh trong mạnh mà ra, là mãnh thú hình người chứ không phải là thỏ con đợi kẻ khác đến làm thịt!

''Xoẹt!''

''Hử!'' Dạ Trần mắt thấy ngoài xa đột nhiên có một tia sáng lóe lên rồi biến mất trong màn đêm, hắn liền nhanh chóng thay đổi suy nghĩ cười làm lành nói lớn: ''Ai nói chúng ta không đồng ý?''

''...'' Lân Diễm và Linh Lung ở bên cạnh luôn chăm chú quan sát tình hình, nghe thấy lời Dạ Trần vừa nói hai người liền kinh ngạc vội xoay người nhìn sang đối phương.

''Ngươi lại giở trò gì vậy?'' Linh Lung nhanh miệng nhỏ tiếng hỏi.

Tên này lại ra yêu thiêu thân gì nữa à! Mọi chuyện trước mắt thế nhưng đã đủ rối rồi, hắn lại còn thích pha thêm chuyện... chắc nàng kiệt sức mà chết sớm mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.