''Ngày trước, Dạ thiếu lừa Huyền Tam ngu ngốc kia một vố, treo hắn ở trên cổng thành cả một đêm dài, khiến cho Huyền gia biết được sinh giận nhưng không làm gì được Băng gia đành trút lửa giận lên người chúng ta.''
''Tối nay lại thế, ta nhớ đúng là giờ này nha, hai người kia lại gặp mặt nhau, với tính cách có thù tất báo của Đại gia tộc... sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi. Ta nghĩ chúng ta mau về nhà đóng chặt cửa lại à, không kẻo muộn mất!''
Đám người ở bên ngoài không ngừng nghị luận quá khứ bi đát nằm cũng trúng chiêu, giờ đây cảnh tượng năm nào lại như in xuất hiện ở trước mắt khiến cho ai nấy cũng phải rùng mình hoảng sợ vội lùi bước chuồn đi.
''A a a...!'' Thanh âm thảm thiết như heo bị cắt tiết từ bên trong Bảo Khí Tiệm truyền ra.
''...'' Đám người một mặt run rẩy nhìn nhau, không quá hai tức, những thanh âm ''vèo vèo...'' vang lên liền không thấy một bóng người nào hóng chuyện ở chỗ cũ.
Ở bên trong kia, Huyền Tam giận run người nhìn đám đệ tử Băng gia ở bên cạnh đang một mặt hưng phấn trấn lột bản thân không một chút thương tiếc.
''Đó là tang vật, các ngươi phải chia nhau giữ cho kĩ!'' Dạ Trần ở xa một mặt nghiền ngẫm nhưng cũng không quên nhắc nhở đám người nay đã khác xưa.
''He he he.... thiếu gia yên tâm, chúng thuộc hạ sẽ không làm người phải thất vọng!'' Một đệ tử Băng gia vội đứng ra đại diện, đối phương mỉm cười đầy thâm ý trả lời, ánh mắt lén nhìn Dạ Trần thì tràn ngập sự sùng bái.
Nếu như không phải người trước mắt bị trưởng lão hội trong tộc chèn ép, để cho sau này Băng gia Nhị thiếu Băng Ngọc thuận lợi tại vị thì bọn họ và nhiều người khác trong tộc nữa đã sớm nguyện tỏ lòng trung thành với đối phương.
Dạ thiếu danh tiếng trong lòng đệ tử tầng dưới chót Băng gia tốt lắm, không... phải là cực thịnh mới đúng!
Đi theo Dạ thiếu bên người, không lo cái ăn cái mặc, không lo bị người khác ức hiếp thế nhưng đã là một khái niệm chung trong đầu bọn họ mỗi khi nghĩ đến đối phương. Vì Dạ thiếu không những thông minh lại còn có tính cách hỏa bạo, người như vậy sẽ không đứng nhìn người ở bên cạnh bản thân chịu sự sỉ nhục đâu. Đã vậy danh xứng với thực, lắm chiêu nhiều kế, âm hiểm gian trá, không gì không biết, đi theo đối phương chỉ có khái niệm đè đầu cưỡi cổ kẻ khác ra mà đánh, nào có khái niệm bị kẻ khác nắm tóc uy hiếp đấm cho túi bụi!
Được đi theo người như vậy, ai mà không thích cơ chứ? Không như Băng Ngọc kia, ngoại trừ được cái tốt số ra thì đối phương chẳng còn cái gì khác. Lúc nào cũng là một mặt cao ngạo, không thì ghét bỏ nhìn vào bọn họ, người như vậy tâm cho dù muốn thích thì đại não cũng không cho phép.
Với lại điều quan trọng nhất là Dạ thiếu còn nhỏ, đúng là lúc vô cùng thích hợp để cho bọn họ thể hiện tâm can của mình. Ấy vậy mà ngoảnh lại, tất cả đã là phù du hóa không... thật là tiếc thay cho chính bọn họ cũng như cho số phận đã an bài của đối phương!
''ỪM..!!'' Dạ Trần gật đầu đáp lại.
''Nhớ, để lại cái quần cho hắn!'' Dạ Trần cũng không quên nhắc nhở đối phương làm cho khéo, không cả nỡ tay làm cho Huyền gia thẹn thì toi cả đám.
''R-rõ!'' Đệ tử Băng gia mím chặt môi vô cùng cố gắng thốt ra.
Ở đằng sau đối phương, Huyền Tam lưng dựa cột, thân thể bị dây thường siết chặt làm cho không thể cử động theo ý muốn nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tinh thất bất khuất của đối phương. Vì thân là thiếu gia của đại tộc, sau lưng có thế lực lớn bảo hộ nên cho dù có thách đi nữa... Dạ Trần cũng không dám làm gì hắn đâu.
Mang theo tư thái kèo trên nhìn Dạ Trần điều lệnh khiển đệ, Huyền Tam cười lạnh không thôi, vẻ mặt hất cằm từ trên cao nhìn xuống đó của hắn khiến cho đám đệ tử Băng gia ở xung quanh bất mãn nhưng không dám nói gì.
''Các người ra sức chút à, ta còn chưa cảm thấy thoái mái đâu!'' Huyền Tam vẻ mặt điếm thúi, y đảo khách làm chủ mở miệng thúc dục những cánh tay đang chạm lên cơ thể của bản thân phải mạnh nữa lên.
''Đúng rồi, siết chặt vô, cho ta đã chút nào... nhanh.. nhanh lên...'' Huyền Tam vẻ mặt phởn hiện rõ ra hoàn toàn.
''Yếu quá, mạnh nữa lên... ai ui, các ngươi tay nghề thật kém, ta có chút ghét bỏ rồi đó!'' Thanh âm hưởng thụ mà bén nhọn không ngừng được truyền ra.
Đối diện, Dạ Trần mắt thấy vậy nghiến răng ken két.
''He he...!!'' Huyền Tam mắt liếc thấy thế càng thêm ra sức hạ thấp giọng xuống:
''A, a, a... đúng rồi, thật là phê. Các ngươi thật là... biết điều... a hi hi hi...!''
''Hừ!'' Dạ Trần ánh mắt trở lên nguy hiểm, tay đã siết chặt thành quyền nhưng trong đầu lại hiểu rõ một điều, lúc này không làm gì được đối phương.
''Đã ngươi muốn chơi, ta liền chơi chết ngươi!''
Không biến đối phương thành cái xác là được, đó là giới hạn của hiện tại, Dạ Trần liền nhẫn tâm hạ bút cười lạnh nói ra: ''Quần cũng không để lại!''
''Cái gì!'' Nghe lời đối phương vừa nói, Huyền Tam vẻ mặt trêu ngươi liền biến mất, thay vào đó là cả giận, đỏ tía mặt hét toáng lên: ''Dạ Trần... ngươi...!!''
''Bịt mõm hắn lại!'' Dạ Trần ánh mắt khẽ trừng ra hiệu.
Rất nhanh liền có người đi lên, đối phương lấy ra tấm vải đút ngay vào cái miệng đang há to sẵn của Huyền gia Tam thiếu.
Thiên Y ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai bên mà đỏ mặt, xấu hổ không thôi.
Bây giờ nàng đã hiểu thế nào là thượng bất chính, hạ tắc loạn. Đối chiếu với tình hình ở trước mắt, không hề sai một chút nào!
''Thiên Y, tỷ chữ... có tốt không!'' Dạ Trần nhíu mày có chút đắn đo quay sang hỏi đối phương.
''Chữ..!?'' Thiên Y không khỏi kinh ngạc nhưng rất nhanh là mừng rỡ.
''Không chỉ tốt mà rất đẹp là đằng khác!'' Thiên Y hớn hở xen chút tự ngạo trả lời.
Đối phương hỏi vậy không cần nghĩ nhiều cũng hiểu là cần người viết chữ hộ rồi. Mà từ lúc hai người gặp mặt nhau cho đến nay, đều là Dạ Trần một bên không chút đắn đo ra tay giúp đỡ khiến cho nàng ái ngại không thôi. Bây giờ đã có cơ hội ra sức báo đáp lại, Thiên Y nàng tự nhiên không thể bỏ lỡ cho được. Với lại cũng không phải là bản thân nàng nói nhảm chỉ để qua loa trả lại ân tình đâu, đó là sự thật đó, chữ của nàng rất đẹp!
''Tốt lắm, người đâu, lấy giấy bút!'' Nhìn đối phương thần sắc tự tin, Dạ Trần an tâm gật đầu vội ra lệnh cho bên kia chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
''Thiếu gia, thứ người cần đây!'' Người đến cẩn thận đặt giấy bút xuống mặt bàn rồi khom người lui xuống.
''Tỷ ngồi xuống đây đi!'' Đồ đã có đủ, Dạ Trần liền rời ghế cho người thích hợp ngồi vào.
''Ừ!'' Thiên Y gật nhẹ đầu tiến đến, khuôn mặt lúc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thong thả nhưng trong lòng thì bấn loạn không thôi.
''Không cần lo lắng, tỷ chỉ cần viết theo lời của ta là được!'' Dạ Trần mắt thấy tay đối phương có chút không yên liền nhẹ giọng khuyên bảo.
''ỪM..!!'' Thiên Y gật mạnh đầu đáp lại, tay cũng đã cầm bút lên chuẩn bị.
''Để ta... xem nào...!!'' Dạ Trần thì đi lại xung quanh một vòng để tìm câu ý thích hợp.
Liếc qua Huyền Tam đang ''ưm, ưm...'' một lượt, Dạ Trần ánh mắt chớp hiện tinh quang liền cười nói: ''Hoàng hôn buông xuống, hắc vân che trời, Huyền gia Tam thiếu khôi ngô tuấn tú, mặt lạnh như sương ghé thăm Bảo Khí Các. Ai ngờ, đối phương ngoài lạnh trong nóng, thấy đám đệ tử chúng ta đáng thương liền tài đại khí thô muốn mua hết đồ trong tiệm với giá cả gấp ngàn lần để cho đám tiểu nhân chúng ta có cái ăn cái mặc, ôi... thật là một vĩ nhân, chính nhân quân tử, chúng ta cần phải noi theo!''
Dạ Trần từ tốn đọc, Thiên Y bút múa lượn như phượng vũ điệu ghi lại.
''Ưm ưm ưm....!!'' Ngược lại, Huyền Tam bên kia ánh mắt đã sớm trợn tròn căng đét muốn đối phương chú ý đến bản thân, chỉ là thanh âm của y phát ra có chút quái dị thành ra Dạ Trần chỉ liếc qua một cái rồi cười mỉm đầy ẩn ý rồi thôi.
Trong khi chờ Thiên Y viết lại lời của mình vừa nói, Dạ Trần nhìn một vị đệ tử Băng gia cách đó không xa khẽ nói: ''Đây là Huyết Cuồng Đan, tác dụng làm cho người uống phải trở lên điên dại và mất đi lý trí, ngươi cầm lấy trước. Chờ ta bên này làm xong, ngươi liền cho Huyền thiếu... UỐNG!''
Người đến tiếp nhận, Dạ Trần liền quay sang nói với một vị đệ tử khác: ''Còn ngươi.... đi kiếm một vị tiểu cô nương xinh như hoa như ngọc về đây!''