Nguyên Tố Đại Lục

Chương 292: Chương 292: Mạnh tay lên cho ta




''Nhà chứa..!!” Hai chữ này vang vảng trong đầu Huyền Tam.

''Chuồng heo, kỹ viện... ngươi độc miệng lắm, Dạ Trần!''

Huyền Tam mắt lạnh nhìn đối phương.

Xem ra, y mới chỉ tầm mười tuổi thôi nhưng... không thể vì lẽ thế cùng tướng mạo có chút không hợp mắt mà coi thường được.

Kì tài với người thường tất phải có điểm khác nhau. Nếu như họ giống y chang nhau, đều có thể dùng bằng mắt thường phán xét thì còn nói chuyện làm gì nữa!

''Ta muốn mua hết cả cái cửa tiệm này, kể cả ngươi cũng tính vào bên trong luôn!'' Huyền Tam ngón tay chỉ thẳng mặt Dạ Trần, hắn cười lạnh một tiếng rồi gằn giọng nói ra.

Khí thế của thiếu gia Đại tộc áp đảo toàn trường!

Một đệ tử Băng gia cách đó không xa thấy vậy liền biến sắc vội lên tiếng: ''Huyền thiếu, chuyện này...!''

''Soạt!'' Huyền Tam quay phắt người lại nghiêm giọng thốt ra: ''Ngươi im!''

''Hức!'' Đối phương thất kinh vội ngậm miệng lại lui xuống.

Hắn cũng chỉ là đệ tử bình thường được phái đến đây để trong coi cửa tiệm nhỏ của Băng gia mà thôi. Lúc này đây, cho dù hắn có bị đối phương tức giận ra tay giết chết đi nữa thì bên trên kia cũng sẽ không có ai đứng ra đòi lại công đạo cho hắn cả.

Tránh voi chả xấu mặt nào, tốt nhất vẫn là nhẫn nhục chịu đựng, không chấp nhặt trẻ con mà lùi xuống cho lành!

''Được thôi!'' Ngoài mong đợi của mọi người, Dạ Trần gật mạnh đầu đáp lại.

''...'' Huyền Tam không khỏi kinh ngạc nhìn lại.

''Tốt tốt, xem ra lời đồn Băng gia bạc đãi ngươi là có thật rồi. Nói, muốn bao nhiêu tiền, bản thiếu đây chi tất!'' Huyền Tam cười tươi vỗ mạnh ngực nói ra.

Huyền gia hắn, gia đại nghiệp đại, trước mắt cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ cộng thêm Dạ Trần mấy cân thịt lạc thêm chút lạng mỡ, vài căn xương sườn mà thôi, tính ra không đáng bao nhiêu cả, chín trâu mất một sợi lông... không đáng để sót xa!

''Thiếu gia!” Đệ tử Băng gia ở bên kia thấy vậy không khỏi gấp muốn chết vội dò hỏi tâm ý của người chấp nhận bày ra chuyện này.

''Soạt!'' Dạ Trần đưa tay ra nhắc nhở đối phương không nên hoảng, vì mọi chuyện ở đây đã có hắn lo!

''Được, để ta tính cho ngươi hết bao nhiêu tiền!'' Dạ Trần mắt nhìn Huyền Tam dõng dạc nói lớn.

''Đóng cửa lại!'' Trước khi tính toán, Dạ Trần quay người lại ra lệnh cho đám đệ tử Băng gia vẫn còn thấp thỏm khép nép đứng ở một bên kia.

''Rõ!'' Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng mang trên người thân phận bề tôi, họ vẫn nhanh chóng nhận mệnh rồi mau chóng tản ra đi làm việc.

''Này... các ngươi định làm gì?'' Huyền Tam nhìn thấy đám đệ tử Băng gia vô cùng hăng hái lướt qua bản thân để đi đến trước cửa ra vào rồi nhanh tay đóng chặt cửa lại thì không khỏi hốt hoảng vội lên tiếng dò xét!

''Mang sổ sách ra đây!'' Thanh âm ra lệnh của Dạ Trần một lần nữa được vang lên.

''Rõ!'' Đệ tử Băng gia nghe thấy vậy thì vội chạy vào bên trong mang ra một quyền sổ ghi chép thật dày.

''Dạ Trần, ngươi đừng hòng bày kế hãm hại ta, ngươi biết xem sổ sách sao?'' Huyền Tam mắt liếc vô cùng khinh thường thân ảnh đang cầm quyển sổ to ngang bằng cả cái thân nhỏ bé của đối phương kia mà vẫn còn cố gắng mở ra xem, rốt cuộc bên trong viết chữ gì!

''Thiếu gia... hay là để ta đọc cho người nghe!'' Đệ tử Băng gia ở bên cạnh có chút lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình đang cắn răng vận sức cầm quyền sách to ngang bản thân mà chỉ cứ sợ đối phương sẽ bị nó đè ngã xuống mất. Đến khi đó, không chỉ Dạ Trần thôi không, mà cả Đại tộc Băng gia cũng sẽ trở thành trò cười cho cả Thánh thành nhắm vào để thư giãn đầu óc mỗi khi căng thẳng!

''Có chuyện gì sao?''

Đột nhiên, một thân ảnh từ bên trong đi ra, đối phương nam y thanh mượt khiến cho bản thân càng trở lên tuấn tú một cách rạng rỡ. Chỉ là lúc này, khuôn mặt kia lại có chút nhăn lại khi đánh giá tình hình ở trước mắt, sao mà lại đem đến cho bản thân y một loại cảm giác đáng để ngờ vực!

''Ồ..!!'' Huyền Tam ngồi ở đối diện cách đó không xa, mắt thấy Thiên Y đi ra, đối phương liền kinh ngạc đến nỗi miệng đã há to ra hết mức có thể nhưng vẫn mãi không thể thốt ra được lời nào.

Một lúc lâu sau, Huyền Tam mới nói ra được một câu: ''Huynh đệ tốt!”

''Vù!'' Nói xong, thân ảnh y liền như cơn cuồng phong bão tố tiến thẳng về phía trước.

''Không được lại đây!'' Thiên Y thấy vậy liền giật mình sợ hãi hét lên.

Nàng không biết bây giờ nên phải làm sao để ngăn cản thứ đáng sợ đang tiến đến kia!

''Vút..!!'' Không cần Thiên Y phải làm gì hết, một chiếc ghế đã phóng như bay đâm thẳng vào thân ảnh điên cuồng không có chút giác ngộ, khi ở bên kia vẫn còn có một người điên không kém, luôn âm thầm theo dõi khoảng khắc người con gái kia bước ra ngoài.

''BỐP..!!''

''ẦM..!!''

Chiếc ghế đập mạnh vào thân thể Huyền Tam khiến cho y và chiếc ghế phải bật ngửa ra sau rồi người và vật mỗi kẻ một nơi, cách xa nhau thật xa.

''Đau đau đau...!!'' Huyền Tam lăn dài trên sàn, hai tay vội ôm lấy bả eo bên phải mà vẫn không quên mở miệng hét lớn.

''Mau đến đây!'' Thiên Y đang không biết phải làm sao thì thanh âm của Dạ Trần truyền đến.

Hướng ánh mắt đến nơi phát ra thanh âm, Thiên Y liền thấy Dạ Trần ở bên kia thì không khỏi vui mừng vội chạy đến thật nhanh.

''Người bên kia... là ai?'' Thiên Y từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần vội dò hỏi danh tính của kẻ mới tấn công bản thân.

''Cầm thú!'' Dạ Trần chọn câu từ ngắn gọn nhưng lại thích hợp đáp.

''Hử!'' Lần đầu tiên được nghe cái tên kì lạ như vậy, Thiên Y không khỏi ngỡ ngàng: ''Cầm Thú, cái tên thật là thú vị, hi hi.... Nhưng mà nghĩ ra được cái tên như này, vậy thì cha mẹ của Cầm Thú nhất định không phải kẻ tầm thường đâu!''

''Dạ Trần, ngươi đánh người ta rồi... phải cẩn thận đối phương trả thù đó!'' Thiên Y lo lắng vội lên tiếng nhắc nhở Dạ Trần.

''Biết trước, ta đã ra muộn hơn rồi!'' Thiên Y buồn thiu cảm thấy bản thân thật là xui xẻo, chỉ mang đến cái họa cho người khác mà thôi.

''Không cần phải buồn đâu. Tên kia lưu manh lắm, hắn không sớm thì muộn cũng sẽ nhảy vồ như sói đói đến tìm tỷ thôi!'' Thấy thần sắc Thiên Y chợt tối đi, bàn tay thì nắm chặt góc áo không ngừng vo lại, Dạ Trần liền hiểu ra tâm tư của đối phương lúc này không khỏi cười nói.

''Dạ Trần, ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ, kẻ hèn nhát chỉ biết đánh lén, ngươi mau câm miệng thối của ngươi lại!'' Huyền Tam gắng sức đứng dậy, hắn mắng to kẻ vừa mới ra tay đập mình một ghế sau lưng, hơn nữa còn là ghế gỗ nguyên chất, vừa thô lại vừa cứng!

''Hi hi hi...!!'' Thiên Y thấy đối phương phải không ngừng uốn éo thân mập thì không khỏi cảm thấy buồn cười và hả dạ trong lòng.

Ai bảo đối phương dám dọa nàng, đáng đời lắm!

''Hừ, vậy thì khỏi cần mua bán gì nữa, NGƯỜI ĐÂU!'' Dạ Trần tỏ ra tức giận lớn tiếng hét lên.

''CÓ..!!'' Đám người ở bên cạnh vô cùng hiểu chuyện phối hợp.

''Trói Huyền gia Tam thiếu lại. Tội vu khống người khác lại còn dám ra tay hành hung ở Bảo Khí Tiệm của Băng gia, đủ để chúng ta lấy luật giang hồ ra trừng trị hắn rồi!''

''Có chuyện gì, bản thiếu gia ta gánh!''

''BỤP!''

Dạ Trần đập mạnh Quang Ảnh Cầu lên mặt bàn nói: ''Quang Ảnh Cầu sẽ được kích hoạt và lưu lại hình ảnh những gì nơi đây đã xảy ra!''

''Rõ!” Đệ tử Băng gia nghe và thấy vậy thì không khỏi hào hứng hô lên.

''Rầm rập, rầm rập..!!''Mười mấy thân ảnh cao lớn đổ dồn đến chỗ Huyền Tam, họ lấy ra cuộn dây thừng tốt nhất ở trong tiệm để quấn lấy hai tay, hai chân đối phương lại.

''Dạ Trần... ngươi dám!'' Huyền Tam ra sức vùng vẫy kháng cự nhưng đối phương chẳng khác gì cá nằm trên thớt, căn bản không làm ra được tác dụng gì quá lớn lao, nhận ra điều này, Huyền gia Tam thiếu thẹn quá hóa giận buông lời uy hiếp kẻ đầu sỏ.

''Á... còn nói được?''

''Các người ăn không đủ cơm sao? Sức trai tráng đâu? Mạnh tay lên cho ta!''

Thấy đám người ra sức vẫn còn yếu lắm, Dạ Trần tỏ ra căm phẫn như người bị hại hét lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.