Nguyên Tố Đại Lục

Chương 155: Chương 155: Một vạn ngọc giản nhuộm đỏ bằng máu (1)




Mọi người hướng ánh nhìn lên đài cao.

Từng loạt thân ảnh không ngừng xuất hiện.

Đi đầu đúng là Hội trưởng Diệt Ma Hội Diệt Vô Ưu, đi sau hắn là một loạt thân ảnh mặc hắc sắc áo bào đại diện cho thân phận trưởng lão Diệt Ma Hội. Trong số đó cũng có thân ảnh Dạ Trần quen thuộc, đứng ngay sau hội trưởng một thân ảnh ngạo nghễ trên thân phát ra khí tức mạnh mẽ đang đánh ánh mắt với hắn, không ai khác chính là Sử trưởng lão Sử Khương.

Cách đó không xa, một mỹ nữ quốc sắc thiên hương, mặc xiêm y bó sát ôm trọn đường cong quyến rũ, áp sát đôi hồng đào no đủ làm cho đám ánh hùng dưới đài si như say. Dạ Trần cũng không quên người này, Tuệ Hàn Uyên nữ nhân đã từng ra tay cản lại Tuyên Úc ở ngay thời khắc cuối cùng.

Thầm liếc nhìn xuống một mảnh ngọc kì trắng ngần được lộ ra, Dạ Trần hai mắt đăm đăm thầm ''ực'' một tiếng thật nhỏ.

Nàng ta không những có đôi gò bồng đảo căng tròn mà đôi chân cũng thon dài trắng trẻo, kết hợp với dung nhan đến ''hoa cũng phải nhường, trăng cũng phải e thẹn'', tam sinh hoàn mỹ thật là tuyệt phối. Giờ hắn mới ngộ ra tại sao trên đời lại có câu nói ''mỹ nhân là nấm mồ của anh hùng'', ''Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân''. Nếu như trường hợp này đặt lên trên người hắn, thì hắn sẽ chọn ai đây? Mỹ nhân hay là giang sơn?

Dạ Trần không khỏi suy nghĩ.

''Dạ huynh ngươi lại nghĩ gì vậy?''

Tứ Du liếc nhìn đối phương đang lâm vào trầm tư liền hiếu kì nhỏ nhẹ tiến đến, thầm nói vào tai hắn.

''Nếu như là Tứ Du ngươi. Ngươi sẽ chọn giang sơn hay mỹ nhân?''

Dạ Trần theo bản năng ''người hỏi ta trả lời'' bật thốt.

''Suỵt!''

Tứ Du nghe hắn nói mà biến sắc, vội lấy tay bịt miệng đối phương lại. Cũng không quên phát ra thanh âm nhắc nhở im lặng.

Dạ Trần biết mình lỡ lời không dám làm ra phản kháng, đôi mắt run run liếc nhìn xung quanh.

''May mấy người kia còn đang chăm chú lắng nghe đám người Diệt Ma Hội trên đài giải thích!'' Dạ Trần thở ra một hơi, thầm hô may mắn.

Ánh mắt hắn không tự chủ hướng về thân ảnh bên cạnh mình, ý hỏi ''Ngươi chọn bên nào?'' hiện lên trong đôi mắt sáng một cách rõ ràng.

''Hừ'' Tứ Du hừ lạnh một tiếng thầm liếc xéo đối phương.

Tên này cũng thật là to gan, bản thân sợ hãi mà vẫn dám làm liều.

''Tứ Du ngươi chọn bên nào?''

Thấy đối phương mãi không lên tiếng trả lời, Dạ Trần liền gấp như kiến bò trên chảo nóng vội khẽ hỏi.

''Hừ!''

Nghe đối phương phàn nàn bên tai, Tứ Du cảm thấy khó chịu ánh mắt loé hung quang khẽ liếc nhìn hắn.

''...'' Dạ Trần chớp chớp đôi mắt linh động đáp lại.

''Cái này là có ý gì? Ta không làm sai chuyện gì à!'' Dạ Trần tự hỏi bản thân.

''Ta chọn cả hai.''

Tứ Du không chút tình nguyện nhỏ giọng đáp lại.

Dạ Trần nghe mà bĩu môi khinh thường.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

''Ngươi đây là có ý gì?'' Tứ Du đỏ mặt, tay như chớp bắt lấy tai đối phương vặn trước một vòng rồi mới hỏi.

''Ư...'' Dạ Trần đau đến trợn mắt nhe răng, nhưng không dám kêu lên.

''Hì hì...'' Hắn vội cười làm hoà với đối phương.

Quân tử chịu thiệt trước mắt không đáng ngại. Chịu thiệt chính là tạo phúc, nên không sao hết.

''Hừ... Chăm chú lắng nghe đám người kia nói gì cho ta. Không vào bên trong chịu thiệt lại kêu trời oán đất.''

Tứ Du lên tiếng nhắc nhở đối phương.

Dạ Trần nào dám làm trái vội gật đầu như gà mổ thóc.

''Tạm tha cho ngươi!''

Thấy hắn như vậy nghe lời, Tứ Du mới chịu buông tay ra.

''Soạt...''

Dạ Trần vội sờ bên tai đã đỏ thành một mảnh mây vân. Một câu hỏi xuất hiện trong đầu làm hắn ngơ ngác: ''Ai mới là đội trưởng của đội đây?''

Càng nghĩ Dạ Trần càng cảm thấy ấm ức.

Người ta đội viên nghe lời đội trưởng răm rắp. Hắn bên này ai nấy cũng như cha thiên hạ, mẹ thiên nhiên ngược lại ức hiếp hắn, người đội trưởng đáng kính nể này.

Đúng là nhà người ta mà, chỉ biết ao ước.

''Sao không thấy bóng dáng Thiên Lão nhỉ?'' Thanh âm thắc mắc của Linh Lung vang lên.

Nhìn kĩ lại trên đài cao quả thật không có thân ảnh của Thiên Lão.

''Sư phụ luôn thần bí như vậy. Không cần quan tâm.''

Dạ Trần khẽ nói.

Chính hắn cũng một thời gian rồi chưa gặp sư phụ đây. Thực lực đi đôi với trách nhiệm, hắn hiểu điều này nên cũng không cảm thấy khó chịu gì.

''Mọi người có chút tin tức gì về bên trong Ma Đồ không?''

Dạ Trần lên tiếng hỏi.

Đây là lí do chính mà bọn họ chủ động đến sớm như vậy. Dù sao biết chút tin tức, khi vào bên trong cũng dễ hành sự. Dạ Lân Linh cũng bị không ít người nhắm đến à, không thể chủ quan được.

Dạ Trần không khỏi liếc mắt nhìn đám người phía trước.

''Đám người keo kiệt kia như đạt thành thoả thuận ngầm với nhau. Không hé nửa lời nào!''

Linh Lung có chút tức giận nói.

Ba người còn lại cũng thầm gật đầu.

Mấy người bọn họ cũng đã ẩn mình tìm chỗ tốt chăm chú lắng nghe tình hình từ trên miệng đám người buôn chuyện. Nhưng không có tin nào hữu dụng cả, không như cũng đều như bọn hắn không biết gì. Còn có một đám người thì câm như hến, không nói một câu nào từ lúc đặt chân đến đây.

''Nếu chuyện đã thành ra như vậy thì... bỏ đi, không cần quan tâm đến nữa. Vào bên trong, tuỳ cơ hành sự là được.''

Dạ Trần cũng không quá đặt tâm vào chuyện này, có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Cuối cùng cũng không phải dựa vào thực lực mà giải quyết sao. Chưa kể đám người ở đây đều là Diệt Ma Giả. Hằng ngày họ sống như đi trên lưỡi đao, sẩy chân là mất mạng. Tự nhiên miệng kín như bưng, khó lòng từ đó mà lấy được tin tức hữu dụng, trừ khi dùng biện pháp mạnh nhưng ở giữa chốn ''thanh thiên bạch nhật'' này, chắc không được rồi.

''Ừm!''

Thấy hắn ta như vậy thoái mái, mọi người cũng an tâm hơn.

''Mỗi người cầm lấy ba viên này!''

Dạ Trần liếc nhìn xung quanh, thầm đút vào tay mỗi người ba viên cầu nhỏ.

''Cái này...''

Thấy hắn như vậy cẩn thận, mọi người cũng không dám khoa trương thầm liếc nhìn vật trong tay.

''Đây là...!?"

Thấy rõ vật trong tay là gì, bốn người kinh hãi mở to mắt nhìn đối phương.

Chuyện này đối với họ chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh cả, làm chấn động nhân tâm.

Dạ Trần cười gằn nói: ''Một chút vật phòng thân. Bên trong khó nói chuyện gì sẽ xảy ra. Mọi người hãy thật cẩn thận.''

Dạ Trần nghiêm túc nhìn bốn thân ảnh quen thuộc trước mắt.

Mọi người nắm chặt tay, mặc dù không nói gì nhưng vẻ quyết tâm trên gương mặt đã nói rõ tất cả.

ẦM..!!

''Không gian dao động?''

Cảm nhận bên tai có động tĩnh khác thường, Dạ Trần ánh mắt loé tia sáng khẽ thốt lên.

Năm người không tự chủ ngước nhìn lên phía đài cao.

Một thân ảnh đạp không bay lên truyền vào trong mắt mọi người.

Hai tay hắn lấp lánh hào quang, không ngừng thúc dục ma lực trong cơ thể truyền xuống vòng tròn ma pháp đã được vẽ lên mặt đất lúc nào không hay.

''Mở!'' Thân ảnh đứng hiên ngang trên trời hét to.

ẦM!

Một nguồn kinh thiên ma lực phát ra xông thẳng lên trời xanh.

''Roẹt...''

Một cột sáng hư không xuất hiện, duy ngã độc tôn đứng giữa thiên địa nối liền với vòng tròn ma pháp huyền ảo dưới mặt đất.

''Không chỉ có một.'' Linh Lung ánh mắt đăm chiêu khẽ nói.

Nàng vừa dứt lời.

''Ầm, ầm, ầm, ầm!''

Liên tiếp là bốn tiếng động lớn truyền đến

Trước mắt bọn họ năm cột sáng được tạo lên từ nguồn ma lực khủng khiếp xuất hiện, đâm thẳng lên trời cao làm mây mù bị đánh tan ra từng mảng lớn.

Đứng từ xa cũng có thể cảm giác uy lực mạnh mẽ từ những cột sáng ma lực phát ra xung quanh.

''Không hổ là Hội trưởng Diệt Ma Hội. Một thân ma lực khủng bố... Người này không thể xem nhẹ!''

Một thân ảnh đứng giữa đám người mặc huyết bào nhìn lên trời cao khẽ nói.

Không chỉ hắn, vô số ánh mắt sáng rực giống như hắn không ngừng hướng lên trời cao. Có ngưỡng mộ, có ao ước, cũng có ghen tỵ... đủ mọi sắc thái trong đó.

Riêng Dạ Trần ánh mắt híp lại, không ai có thể hiểu hắn đang nghĩ gì lúc này.

''Đây là năm ma trận chuyển dịch không gian.''

''Ma Đồ Sơn Động là một khu vực thần bí, không xác định được nó toạ lạc ở đâu. Chỉ có thể dùng ma trận này chuyển dịch đến đó mà thôi.''

''Tất nhiên, ma trận cũng có giới hạn. Đạt hai ngàn người nó sẽ tự động đóng lại.''

''Mọi người có thể yên tâm, đây là ngọc giản được liên kết với ma trận. Chỉ cần một tháng trôi qua, ma trận sẽ một lần nữa khởi động. Ai giữ ngọc giản này bên người sẽ được ma trận tự động chuyển dịch về đây.''

''Lời ta chỉ có nhiêu đó. Mọi người tự xuy xét trước khi đi vào.''

Diệt Vô Ưu nhìn đám người đông như kiến ở dưới khẽ nói.

Thanh âm hắn như trời cao biển rộng truyền khắp ngoại thành.

''Ngọc giản?''

Dạ Trần cảm thấy không ổn.

''Đây là một vạn tấm ngọc giản. Ai đoạt được nó có thể tiến vào ma trận.''

Một thanh âm bình thản vang lên.

Nhưng đám người bên dưới lại không nhờ đó mà bình thản chút nào.

''Mọi người cẩn thận.''

Dạ Trần hét lên.

Vô số ngọc giản như mưa trút xuống mặt đất.

ẦM!

Vô số nguồn ma lực to nhỏ phát ra cùng một lúc tạo ta thanh thế ngút trời mây, thiên địa cũng vì đó biến sắc. Phong ba bão táp cũng vì thế nổi lên.

''Là của ta.''

''Là của ta!''

''LÀ CỦA TA...!!!''

Từng thân ảnh phấn khích đến đỏ cả mặt, miệng không ngừng hét to, bật người phi lên cao tranh đoạt tấm ngọc đang rơi xuống.

''Không được lao lên.'' Dạ Trần vội lên tiếng nhắc nhở hai người đang định lao lên bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.