GÀO!
VÙ!
ROẸT!
ĐÙNG!
ẦM..!!
Nhiều thanh âm rít gào cùng một lúc nổi lên, tạo lên thanh thế to lớn chấn nhiếp tâm can mọi người. Ngoại thành Giới thành Thiên Phương một mảnh vang dội.
Từ trong thành cũng có thể nhìn thấy đủ các loại màu sắc đỏ, tím, vàng, nâu, xanh... từ dưới mặt đất bay lên trời cao. Có giao long uốn lượn toàn thân rực lửa há to miệng máu, có lôi điện chi uy chớp giật một màu tím ngắt hay những cây trường thương sắc nhọn làm từ băng... cứ thế vô tình lao lên, ngắm thẳng vào những chấm đen kia.
''A a a...''
Chỉ có tiếng kêu thảm thiết truyền lại mà thôi.
Mọi người ở dưới ngơ ngác nhìn lên trên, ngay cả chính những người ra tay cũng như vậy.
Trong ánh mắt họ hiện lên hình ảnh ngàn người phi thân lên cao, phút chốc chẳng khác gì những trái bóng nổ tung một góc trời. Người thì bị vô số băng thương xuyên thủng lỗ chỗ, người thì bị lôi điện đánh trúng làm tê dại... dàn ma pháp dải đều ra không gian chẳng khác gì bàn đinh khổng lồ từ dưới áp thẳng lên trên, hất tung đám người trợn tròn mắt đang không ngừng kinh hãi kia.
''Chạy mau... Mau chạy xuống dưới...''
''Tha mạng....''
''Đám chết tiệt... kia!''
Những tiếng hốt hoảng từ trên thiên không không ngừng vọng lại.
ẦM!
CÁCH... XOẠC... PHỤT...!!
Nhưng đáp lại họ là những tiếng nổ tung ngay bên tai, máu tươi nóng hổi không biết ở đâu quật rát khuôn mặt tràn ngập sự hối hận của họ. Hình ảnh đồng bạn bị loạn ma pháp đánh trúng trực tiếp phân thây toái cốt không ngừng hiện lên trong những đôi mắt run rẩy kia.
''Xong...'' Một thân ảnh mặt trắng bệch, đồng tử đã co rút bật thốt.
''Chíu...''
Một ánh sáng đỏ rực chiếu vào đôi mắt vô thần của hắn. Cảm giác ấm áp lan toả ra toàn thân làm đối phương mừng rỡ, hi vọng nhỏ nhoi trong đầu không ngừng sáng lên. Thân ảnh lơ lửng trên không vội mở bừng mắt nhìn lại, rốt cuộc là thần thánh phương nào ra tay cứu mình.
''Cứu...'' Hắn vừa mở miệng, đôi mắt đã trợn trừng lên như muốn rớt ra ngoài.
PHẬP!
Giao long một táp đã nuốt trọn lấy hắn.
ẦM!
Toàn thân giao long trở lên đỏ rực chớp mắt liền nổ tung, một thân ảnh tàn tạ theo đó bay ra. Nhưng... chờ đón hắn là nghi ngút ma pháp đang lao tới. Không chỉ hắn mà số phận những người lao lên cướp ngọc giản giống hắn cũng như vậy, chịu xong một loạt ma pháp, chưa kịp thở thào một hơi thì lại phải chịu một loạt ma pháp nữa đánh tới...
Nhìn lên thiên không không còn một chấm đen, chỉ còn ma pháp nổ tung đủ loại màu sắc rực rỡ như ngày vui bắn pháo chúc mừng.
''...''
Toàn trường liền lâm vào tĩnh lặng.
PHÙ..!!
Những tiếng thở gấp không ngừng vang lên.
''Tí tách, tí tách...''
''Bịch bịch...''
Trời đổ cơn mưa màu đỏ cùng vô số ngọc giản đã nhuộm một màu huyết sắc đẹp đẽ rơi xuống mặt đất.
Trước đài cao không quá trăm bước chân, khuôn mặt đám người dính đầy máu tươi, từng giọt huyết sắc lăn dài xuống cằm.
Một mùi huyết tinh nồng nặc hiện lên.
Không ai cúi người nhặt lấy huyết giản để vào bên trong ma trận, mà chỉ có những thanh âm sắc bén không ngừng kéo dài mà thôi.
''Xoeng...''
Ánh sáng sắc lạnh phản chiếu đôi mắt tràn ngập quyết tâm của mỗi thân ảnh tập trung lại đây.
Dạ Trần tay cầm kiếm, ánh mắt trở lên sắc bén liếc nhìn những thân ảnh đang lạnh lùng nhìn huyết giản dưới chân mình.
''Ha ha ha... Ta thích nhất là hỗn chiến. Thật là làm cho người ta hào hứng!''
Một lão giả tóc bạc trắng trên đài cao liếc mắt nhìn xuống tình hình dưới đài cười tươi nói.
Đám người bên cạnh không đáp lại nhưng đôi mắt vô tình đã nói lên tất cả.
Thân ảnh xinh đẹp đứng ở một góc, đôi mắt có chút lo lắng nhìn đám người Dạ Trần ở nơi xa.
''Hi vọng ngươi không sao!'' Tuệ Hàn Uyên thầm nói.
''Một chút nữa hỗn chiến sẽ xảy ra. Hàn Uyên ngươi nhân cơ hội đó, dẫn đội ngũ vào trước đi.''
Diệt Vô Ưu quay lại ra lệnh cho người con gái xinh đẹp trước mắt.
Hắn mặc dù không muốn chuyện vô ích này xảy ra. Nhưng hết cách, chỉ có thể hi sinh một số người mà thôi.
''Rõ.'' Tuệ Hàn Uyên lấy lại tinh thần vội khom mình đáp lại.
Lần này Ma Đồ mở ra, nhờ một số người âm thầm nâng đỡ nàng mà nàng may mắn có được cơ hội hiếm hoi lập công cho Diệt Ma Hội. Chỉ cần nàng thành công đạt được mục tiêu Hội đặt ra lần này. Tương lai, nàng nhất định có được một ghế trong dàn trưởng lão hội.
Mặc dù vậy, nàng cũng không quên lời người kia căn dặn. Ánh mắt không khỏi lo lắng liếc nhìn phương xa.
GIẾT..!!
Một tiếng thét điên cuồng truyền lại.
''ẦM..!!'' Vô số thanh âm vang dội lại một lần nữa hiện lên.
Đám người như kẻ điên cầm lấy vũ khí trong tay chém giết người bên cạnh.
XOẸT!
Dạ Trần một kiếm chém chết thân ảnh xông về phía hắn.
''Chiếm lấy ngọc giản. Tình hình không được tốt lắm, không cần phải đi cùng nhau. Có cơ hội xông vào ma trận luôn!''
''Không phải chờ ai.''
Dạ Trần vội nói với bốn người bên cạnh.
''Rõ.''
Bốn người không dám chậm trễ đồng thanh đáp lại.
''Cầm trước ngọc giản này!'' Dạ Trần đưa cho Linh Lung một ngọc giản rơi xuống đúng cạnh mình.
Không biết là may mắn hay là xui xẻo?
Có một đám người thế nhưng đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
''Thật là dính!''
Linh Lung cầm lấy vật đối phương đưa, có chút ghét bỏ nói.
''Ngươi cho ý hỗ trợ cho mọi người!''
Dạ Trần thần tình nghiêm trọng nhìn nàng ta nói.
''Yên tâm. Ta sẽ không để bất kì ai xảy ra chuyện!''
Linh Lung cười một tiếng, tự tin đáp lại.
''Ta lên trước.'' Ngũ Kiếm cạnh bên ánh mắt loé tinh quang, khẽ hô.
Hắn như mãnh hổ lao lên phía trước.
''Vụt...'' Hắn một kém chém ra bức lui bốn thân ảnh đang ầm thầm tiến lại gần chỗ bọn hắn.
Hắn kiếm chiêu sắc bén làm cho đám người tiến đến sợ hãi không thôi.
''Là ngươi Ngũ Kiếm!'' Thân ảnh dẫn đầu híp mắt nhìn đối phương bật thốt.
''Đám phế vật. Cũng dám ngắm vào chúng ta!'' Ngũ Kiếm khinh thường nhìn đám người nói.
Không nghĩ đến mấy tên tầm thường này lại dám đánh chủ ý vào bọn hắn.
''Ngươi muốn chết!''
Đối phương vừa nói dứt lời, Ngũ Kiếm chớp mắt đã lại gần hắn, một kiếm đưa lên.
''Xoẹt'' Máu tươi từ cổ đối phương phun ra.
ẦM! Hắn trợn tròn mắt, tay ôm cổ không dám tin chuyện vừa xảy ra, cứ thứ vô lực ngã xuống mặt đất.
''Nhanh quá!'' Đồng bạn cạnh bên kinh hãi nói.
XENG!
Đáp lại hắn là một đạo kiếm khí sắc bén.
Đối phương sợ hãi vội đưa đao trong tay lên đỡ. Nhưng đao của hắn như tờ giấy mỏng bị kiếm khí cắt ngang, chém thẳng vào thân thể không cứng bằng đao trong tay của hắn.
Hình ảnh thân thể bị cắt đôi hiện lên.
Ngũ kiếm không vì đó dừng lại. Hắn như ma ảnh tiếp cận hai người còn lại, kiếm trong tay nhanh như chớp gặt hái sinh mạng.
''Ta đi đoạt ngọc giản. Xong sẽ tập hợp với mọi người!''
Giải quyết xong đám người, hắn hô to một câu rồi phi thân đi mất.
''Tên này thật là. Làm xấu mặt bổn cô nương.''
Linh Lung nhìn thân ảnh đối phương nháy mắt biến mất trong dòng người hỗn loạn có chút bất mãn kêu lên.
Nàng còn vừa hùng hổ tuyên bố bảo vệ cho mọi người đây.
''Vậy ta cũng đi trước.'' Tứ Du cũng lên tiếng.
Thân ảnh hắn như gió, thoát ẩn thoát hiện tiến lên phía trước.
''Bịch bịch bịch'' Ba thân ảnh chắn đường hắn như người bị thoát lực nằm rạp xuống mặt đất. Máu tươi trên thân họ không ngừng chảy ra, ướt đẫm một mảng lớn.
Lân Diễm nhìn mà cảm thấy hưng phấn, cái đuôi sau lưng không ngừng đung đưa.
''Đừng bảo là ngươi cũng muốn một mình hành động?''
Linh Lung nhìn đối phương có chút bất mãn lên tiếng hỏi.
''Chuyện này?'' Lân Diễm nhìn Dạ Trần có chút ngại ngùng nói.
Đối diện, Dạ Trần thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: ''Nàng thích làm gì thì làm, nhưng nhớ phải cẩn thận!''
Hắn không quên nhắc nhở nàng.
Cao cấp sẽ không vội ra tay, đám người Lân Diễm theo đó không có đối thủ, cho dù có cũng là đánh cái ngang tay. Nhưng lòng người hiểm ác, không nói trước được điều gì, cẩn thận vẫn là tốt hơn.
''Khi tìm được ngọc giản. Nàng nhớ tìm ta, nếu như tình hình không tốt thì hãy vào ma trận trước. Ta sẽ tự có cách!''
''Ừm.'' Lân Diễm gật đầu, nàng cầm theo đại kiếm trắng tinh hưng phấn bừng bừng lao vào biển người trước mắt.
PHÙ!
Thấy nàng ta như vậy, Dạ Trần thở dài một hơi.
Không có tính đồng đội chút nào. Ai cũng như vậy hết.
Hắn không khỏi nghĩ.
''Linh Lung yểm trợ cho ta.'' Dạ Trần bỏ qua suy nghĩ trong đầu, lạnh lùng nhìn đám người tranh đoạt ngọc giản phía trước nói.