''Các ngươi làm như vậy là sao?'' Cùng một tộc lại đứng ra ngăn cản nhau lên cứu tộc nhân trong tộc, điều này không khỏi làm cho bên bị ngăn chặn kích thích tính nóng trong người, mở to miệng ra quát lớn chất vấn.
''Đừng quên, trước khi đến đây, các ngươi và Mạnh Quyên uy hiếp chúng ta, đây lại là ý gì?'' Đối diện, đám xà nhân vừa đứng ra ngăn cản có chút khinh thường hỏi lại đối phương.
Trong số đó có một thân ảnh tay ôm ngực được hai xà nhân bên cạnh dìu đỡ, khí sắc của đối phương lúc này không được tốt cho lắm, khuôn mặt đã sớm là một mảnh trắng bệch như người bị bệnh, ánh mắt thì vô cùng giận giữ trợn lên hết cỡ như muốn ăn tươi nuốt sống đám xà nhân trước mắt cho hả giận!
''Hừ!'' Đám xà nhân đối diện mắt thấy nhưng tâm không sợ ngược lại còn cười lạnh uy hiếp: ''Nhân loại trước mắt đánh trọng thương hai vị hộ pháp, chúng ta chỉ tuân lệnh nữ vương bệ hạ đến bắt sống hai người kia về Tộc chịu phạt. Hừ.... giờ đây thì sao? Các ngươi lại dám đứng ra cản trở.... không, phải là tiếp tay cho giặc ám hại thủ lĩnh đại nhân mới phải. Thử hỏi, các ngươi đáng tội gì?''
Không thấy đối phương trả lời, Mạnh Nhu bước ra nói tiếp: ''Một khi quay về, chúng ta mà bẩm báo chuyện này lên trên. Tội phản Tộc, ha ha.... Các ngươi khó tránh khỏi cái chết!''
''Hóa ra là thế. Thể nào bọn họ lại có hành vi khác thường như vậy!''
''ỪM.... Phải cách xa mới được!''
Những xà nhân không biết nguyên nhân sâu xa ở xung quanh nghe thấy vậy liền có chút sợ hãi, ai nấy cũng vội cách xa đám xà nhân phía trước ra một khoảng cách có thể dùng mắt thường phân biệt được để phân chia rõ giới hạn kẻo tránh dính vạ lây!
''Chuyện này..!?''
Đâu chỉ bọn hắn mà ngay cả những xà nhân vừa đứng ra ngăn cản trước đó cũng phải chùn bước trước chậu nước bôi đen của Mạnh Nhu vừa hất ra.
Tội danh phản tộc à. Cái thứ này ở bất kì nơi đâu, dù cho đối phương đã là ma giả đạt đến cảnh giới cực hạn Chí Tôn vượt cả vòm trời cũng gánh không nổi!
''Ha ha...!'' Mạnh Nhu thấy tình thế nghiêng về phía bản thân tuyệt đối thì không khỏi mỉm cười đắc ý.
Bọn họ đích thực là nhận mệnh lệnh từ phía nữ vương ban xuống nhưng có làm hay không? Đó lại là một chuyện khác. Chưa kể, Xà nhân tộc cũng đâu phải chỉ có một mình nữ vương là có quyền sai khiến tộc nhân trong tộc đi làm việc này việc kia cho bản thân. Có thể hiểu đơn giản hơn, chỉ cần có cái gan đủ lớn, đầu của nữ vương... hừ, hắn cũng dám đứng ra, trực diện ở trước mặt đối phương gõ ''cốc'' một cái thật to, chứ đừng nói chi là ở sau lưng âm thầm bày kế hãm hại!
''Các ngươi.... giỏi lắm!'' Xà nhân tay ôm ngực có chút tức giận nhìn Mạnh Nhu, kẻ đang dùng ánh mắt coi thường như nhìn những kẻ ngu ngốc đang giở trò nhắm vào trận doanh xà tộc bên này.
''Hử!'' Mạnh Nhu đang ngang nhiên đi về phía trước khi không còn ai dám đứng ra cản đường thì đột nhiên nghe được thanh âm xỉa vả bản thân, y không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn lại xem, ai lúc này rồi còn dám mạnh miệng như vậy!
''Hóa ra là bại tướng Ma Kha. Ngươi vẫn như vậy, có một cái miệng khỏe!'' Mạnh Nhu còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ vừa mới không lâu trước đó bị Mạnh Quyên - thủ lĩnh của họ đánh cho thê thảm một trận, vì không biết nhận thức thời thế còn dám quay sang chất vấn bọn họ không giảng tình nghĩa cùng một Tộc bao nhiêu năm!
''Nữ vương bệ hạ mà biết chuyện này, người... sẽ không tha cho các ngươi đâu!'' Đối phương mặc kệ sự mỉa mai của Mạnh nhu vẫn còn đó, y cười gằn đầy thâm ý đáp lại.
Thực chất, nữ vương bệ hạ chỉ phái hắn và mười chín xà tộc nhân đang đứng ở xung quanh hắn đây, đến nơi này là để mời hai ma giả nhân loại kia về trong Tộc thương thảo chút chuyện. Đó cũng là lí do, họ không hề dẫn theo Cao cấp Yêu giả thành ra Cao cấp Nhân giả của đối phương ra tay, xà tộc bọn họ chỉ có thể chịu trận không đáp trả lại được, dù vậy thành ý là vẫn phải có. Nhưng không hiểu sao trên đường đi, đám xà nhân dưới sự dẫn dắt của Mạnh Quyên và Mạnh Nhu lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa còn là hướng nhóm họ mà tới, hai người đó còn nói rằng, cũng là làm theo chỉ thị của nữ vương bệ hạ ban xuống mà đến giúp đỡ bọn họ một tay, để phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, tránh gây tổn thất cho Tộc.
Lúc đó, đối phương mang theo nhiều xà tộc nhân, lại còn có lệnh bài của trưởng lão hội bên người. Hắn cũng chỉ có thể cắn răng nghe theo, mặc dù khi ấy một bụng tràn đầy nghi hoặc mà đi trước dẫn đường. Nào ngờ sắp đến nơi, nỗi bứt dứt trong lòng liền xảy ra, hai tên khốn khiếp kia vậy mà quay sang uy hiếp hắn phải làm theo những gì họ sắp nói ra. Hắn là tộc nhân dòng chính của nữ vương bệ hạ dẫn dắt, tất nhiên không đồng ý chuyện hoang đường này, thế là hai bên quay sang quyết đấu, một đánh hai, hắn đánh không lại còn bị Mạnh Quyên đại chiêu đánh trúng thành ra mang thân trọng thương như bây giờ!
''...'' Mạnh Nhu không khỏi thất kinh trước lời nói của đối phương vừa thốt ra, chỉ là rất nhanh, hắn liền mỉm cười đáp lại: ''Ngươi đang nhắc nhở ta sao?''
Ánh mắt của y huyết quang ẩn hiện không rõ ràng nhưng sâu bên trong là sát khí dày đặc như lớp sương mù ban mai, tuyệt đẹp!
''Soạt..!!'' Đám xà nhân bên cạnh Ma Kha không khỏi sợ hãi lùi lại.
Họ hiểu ý của đối phương!
''Ha ha ha.... Hự!!'' Nhưng ngược lại, Ma Kha lại cười to nhưng do thương thế trên thân vì kích động mạnh mà tái phát khiến cho đối phương vội ngậm miệng lại mà ho khan liên tục: ''Khụ khụ...!!''
''Ngươi... không giết nổi ta đâu!'' Ma Kha nghiến chặt răng, mắt trợn ngược, y vô cùng cố gắng ngẩng cao đầu lên để mở miệng đối diện với đối phương thốt ra lời thập phần chắc chắn.
''Sắp chết mê sảng!'' Mạnh Nhu thấy vậy khinh thường đáp lại.
''Vù..!!'' Y phất tay quay đầu lại nói ra: ''Các ngươi hiểu?''
''Kịch..!!'' Đám xà nhân ở sau lưng không nói lời nào nhưng gương mặt lạnh tanh gật mạnh đầu xuống đã nói rõ tất cả.
''Ra tay đi!''
''Soạt soạt..!!'' Theo lệnh của đối phương, từng kiện từng kiện pháp bảo lóe sáng xuất hiện.
''TING..!'' Một dàn chiến đao sáng loáng xếp thành hàng chỉnh chu đối diện với đám xà nhân tay không tấc sắt do Ma Kha đang trọng thương dẫn đầu!
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, loạn đao phân thây, chính là như vậy!
''Này, xà huynh bên kia, ngươi quên gì đó sao? Ta vẫn còn ở đây mà!'' Dạ Trần ở xa mắt thấy xà tộc đột nhiên quay sang thanh trừng lẫn nhau thì không khỏi kinh ngạc vội lên tiếng nhắc nhở.
''Ngươi mà nói không quên là ta vạn phần bội phục ngươi đó!'' Dạ Trần còn chữ trong lòng không khỏi mở miệng nói tiếp.
Vào tình thế nguy cấp, bên mình lại còn ở thế hạ phong mà vẫn có thể quay ra nội chiến được. Hắn không thể không phục xà nhân uy dũng ở trước mắt, có một cái đầu thật đáo để!
''Hừ!'' Mạnh Nhu mắt lạnh nhìn Dạ Trần ngồi ở xa, y có chút khinh thường không thèm tiếp lời.
''Để ta chặn cao cấp nhân giả kia, ngươi xử lí bọn chúng đi!''
Mạnh Quyên từ trong hố tuyết bò dậy, y toàn thân bạo phát sát khí, muốn dùng chiến lực mạnh nhất đối đầu với Vô Thiên Giả, chính là cái thân ảnh chết tiệt trong mắt hắn, dù chỉ là cao cấp nhưng vẫn đạp được không mà se tuyết in thân trên trời cao do ảnh y phiêu nhiên mà tĩnh lặng trong gió, một thân ngạo nghễ đứng trên xích bạc, nàng đang dùng đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống theo dõi chúng nhân, để rồi từ từ đáp xuống mặt tuyết mênh mông khiến cho cả Dạ Trần ở một bên cũng phải hâm mộ mà mỉm cười nhìn lại!
''Được!'' Mạnh Nhu cười gằn một tiếng đáp lại.
Không giải quyết được đám tộc nhân trước mắt, bọn hắn sống không nổi!
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy