Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 74: Chương 74




Ánh đèn neon rực rỡ, hai bên đường là dãy đèn đường chiếu một thứ ánh sáng vàng nhạt xuống cái bóng mờ ảo của người đi bộ. Vô số xe đang lao nhanh trên đường. Cách đây vài ngày, một trường đại học đã công bố một báo cáo, hàng ngày có vô số xe từ ngoại tỉnh tiến vào thành phố, nếu tính cả những xe có trang bị tính năng tiết kiệm nhiên liệu, thì một ngày tính riêng thành phố này đã tiêu phí hàng tỉ mét khối dầu. Ngày nay trước cổng của các trường đại học đều thường có rất nhiều xe cao cấp đỗ, như một triển lãm có sự tham gia của tất cả các hãng ô tô quốc tế. Đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy thông tin kiểu như thế này, từ hồi học cao trung cô đã từng được biết, tại các thành phố lớn, cứ vào các buổi chiều thứ sáu, trước cửa trường học luôn đỗ rất nhiều xe của các gia đình đi đón con, chính vì thế giao thông trở nên tắc nghẽn, thậm chí không ít xe phải dừng ngay trước cửa ngõ hẻm.

Mỗi khi Bạch Nặc Ngôn nghe thấy những tin tức như vậy, theo bản năng trái tim cô lại như căng lên một chút. Việc cha mẹ đón con về nhà là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến cô chạnh lòng, cô đi học từ trước đến nay chỉ có thế tự đi tự về, chưa từng có ai đưa cô đi học hay ở nhà chờ cô tan lớp.

Có lẽ giữa con người với con người, vốn không nên so sánh.

Cô lại chuyển sang chủ đề khác, không nên khiến bản thân cứ nghĩ đến những chuyện đau lòng, cô sẽ để dành một phần những buồn bực này để hành hạ một ai đó.

Nhìn dòng xe dài đang tắc nghẽn trước mặt, Bạch Nặc Ngôn thở dài, dường như cô nhớ đến một chuyện gì đó giống như vậy.

- Em gái anh thi tốt nghiệp trung học thành tích thế nào?

- Rất tốt.

Mạnh Tân Duy chăm chú nhìn về phía trước, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể thoát khỏi sự cố giao thông này.

Thật may, chỉ mất một lúc.

Bạch Nặc Ngôn không muốn ngồi yên, vì như vậy cô sẽ lại suy nghĩ lung tung:

- Sao hôm nay anh lại mặc bộ này?

Cô nhìn người đàn ông diện nguyên một “cây” đen trước mặt bằng ánh mắt oán hận, quần áo của anh chỉ có mỗi một màu, chẳng hợp với bộ váy dạ hội rực rỡ sắc màu của cô chút nào.

Mạnh Tân Duy tà tà liếc cô:

- Vậy sao em lại mặc bộ này?

Anh đương nhiên biết rõ là cô đang oán trách vì trang phục của hai người hôm nay chẳng ăn ý chút nào, thế nhưng cô lại đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu anh.

Bạch Nặc Ngôn sững sờ, quay lại, không thèm để ý đến anh.

Đến cửa khách sạn, Bạch Nặc Ngôn níu cánh tay của Mạnh Tân Duy, như chú chim nhỏ e ấp nép mình bên cạnh cười với anh.

Cô vốn không ưa tất cả những nghi lễ rườm rà. Cô nhìn phong thái của Mạnh Tân Duy đưa thiệp mời cho bảo vệ như một đấng bề trên nhìn xuống, đôi mắt cô thoáng ánh cười. Đúng là phong thái của người có tiền, rất phô trương, lại không hề tục tĩu, để ngay từ ánh mắt đầu tiên người ta đã có thể nhận ra rằng họ là người có tiền, chậc chậc.

Cô đi một đôi giày cao 7cm, khi đi cô đều ưỡn ngực, hơi ngẩng đầu, để lấy thêm tinh thần.

Đến tham dự buổi lễ ngày hôm nay, hơn nửa đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, đều đi giày Tây quần áo đóng bộ, đúng là khí chất đều bắt nguồn từ y phục.

Bạch Nặc Ngôn theo Mạnh Tân Duy đi một vòng, xem anh chào hỏi với rất nhiều người khác nhau. Họ dùng những ngôn ngữ khác nhau, những thái độ khác nhau, thể hiện tầm quan trọng của đối phương với bản thân, con người đều rất thực dụng, đều biết cách nịnh bợ người khác để mưu lợi cá nhân và khiến đối thủ gặp khó khăn.

- Trên thương trường đều là những kẻ tắc kè hoa như thế à?

Bạch Nặc Ngôn nhìn những người đang vồn vã chuyện trò này, thực không hiểu sao họ có thể cười được như vậy.

Cứ luôn phải tươi cười với những người xa lạ cũng sẽ rất mệt mỏi đấy nhé.

- Cũng chẳng khác mấy tâm trạng con gái khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai.

- Giống nhau chỗ nào?

- Đương nhiên là giống, tâm trạng của một cô gái thích trai đẹp cũng giống như cảm giác của thương nhân khi lừa được tiền trong túi người khác.

Ví dụ này, Bạch Nặc Ngôn tặc lưỡi hai tiếng, cô nhớ đến bộ phim đang hot nhất hiện nay, “Họa Bì”. Bộ phim điện ảnh này đã chứng minh rằng một người đàn ông mà không có phụ nữ bên ngoài thì trừ phi anh ta bị mù. Ấn tượng của khán giả sau khi xem phim sẽ là, để cho tất cả phụ nữ đều hiểu rằng, trên thế gian vẫn tồn tại những người đàn ông không đèo bòng phụ nữ bên ngoài, nhưng thật đáng tiếc, những ngừoi đàn ông đó lại bị mù mất.

Phụ nữ có thể khẳng định, trên đời làm gì có những người đàn ông si tình với vợ và không có người phụ nữ bên ngoài, nếu như anh ta có đủ tiền và sức.

Mạnh Tân Duy kéo tay Bạch Nặc Ngôn, ý bảo cô nhìn sang bên kia.

Giang Tang Du trong một bộ váy trắng, đứng bên cạnh Trình Nghi Triết, hai người cùng cười, trên khóe miệng cùng một độ cong, tay cầm ly rượu, thỉnh thoảng lại chạm ly và cười nói với người đối diện.

Trình Nghi Triết cười nhạt xa cách, không ai có thể đoán được tâm trạng của anh đang tốt hay xấu.

Vừa vặn Giang Tang Du cũng cười, đứng bên cạnh Trình Nghi Triết, thế nhưng cô không hề bị lu mờ, vẫn thể hiện rõ khí chất chỉ thuộc về riêng cô.

Đôi uyên ương này, trở thành tâm điểm của ngày hôm nay, trong mắt tất cả mọi người, họ đều rất đẹp đôi.

Từ gia thế, diện mạo, học vấn, tất cả đều rất tương xứng.

Thậm chí, trên mạng còn có những bình luận vui rằng, qua kết quả mối tình viên mãn của Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn, họ đã tìm lại được sự tin tưởng đối với tình yêu.

Theo bản năng, Bạch Nặc Ngôn đã hơi chùn bước, vì đôi trai gái đang đi về hướng này. Mạnh Tân Duy nắm chặt tay cô, không cho cô chạy thoát.

Cô hơi nhếch môi, cô nghĩ sao mình không thể cứ nhướng cao khóe miệng tạo thành một độ cong như đang cười chứ, cười cũng đâu phải là khó, ai mà chẳng có khả năng tự ngụy trang.

Có lẽ vì nội tâm đang đè nén, nên gương mặt cô trở nên rất cứng ngắc.

- Con cả.

Bạch Nặc Ngôn thở dài, trong đời này, chưa bao giờ cô thấy biết ơn vì ông Giang Bác Nghi đã đến bên cạnh cô đến thế.

- Cha.

Lòng cô lay động.

Ông Giang Bác Nghi thoáng nhìn Mạnh Tân Duy với một ánh mắt thâm trường.

- Xin chào bác.

Mạnh Tân Duy cười nhạt một tiếng, không cung kính, không nịnh bợ.

Ông Giang Bác Nghi gật đầu.

Trong thâm tâm, Bạch Nặc Ngôn không thích cái cách ông Giang Bác Nghi quan sát Mạnh Tân Duy, cứ như đang bắt quả tang một đôi gian phu dâm phụ vậy.

- Cha, về chuyện đó, chúng ta nói chuyện một chút đi.

Cô không muốn thừa nhận, bản thân cô đang muốn nhân cơ hội này để tránh phải chạm mặt đôi tình nhân kia, hóa ra cô đúng là một con rùa đen, vào thời điểm nguy cấp, cô chỉ muốn ẩn nấp.

Ông Giang Bác Nghi gật đầu, nở một nụ cười thiện ý với Mạnh Tân Duy.

Bạch Nặc Ngôn theo ông Giang Bác Nghi đến một chỗ vắng người, cô nhìn xuống mũi chân, chỉ muốn đi thật nhanh, thành ra chẳng biết nên nói gì.

Cảm giác này, rất bức bối, rất khó chịu.

- Con cả, cha biết rõ trong lòng con đang khó chịu, nhưng con hãy nhìn hiện tại mà xem, Tang Du và Trình Nghi Triết đang ở bên nhau, hơn nữa tình cảm hai đứa nó rất tốt. Cha hi vọng con đừng tiếp tục cố chấp, khiến người làm cha như ta phải khó xử, con nên biết cả hai đứa đều là tâm can của cha.

Bạch Nặc Ngôn thở dài:

- Cha cảm thấy con có năng lực cạnh tranh sao?

Cho dù ông có công nhận thân phận của cô, thì cô sẽ có thể rửa sạch cái danh phận con riêng sao? Người khác sẽ đặt cô cùng vị trí với Giang Tang Du đại tiểu thư hay sao? Sẽ không. Ngay từ khi sinh ra, số phận hai cô đã định sẵn là khác nhau rồi.

- Con cả, trong lòng cha, con và Tang Du quan trọng như nhau.

Cô không chịu nổi sự quan trọng này:

- Đã nói đến nước này, ý của con là con không quan tâm đến danh tiếng của Giang gia, cha cũng không cần phải thừa nhận thân phận của con, cứ để như trước đây là tốt lắm rồi. Cha không cần phải cảm thấy con thiệt thòi, cha cho rằng là tốt cho con, nhưng có khi lại trở thành trói buộc con, hẳn cha không hi vọng thay vì yêu con sẽ hận cha chứ?

Nghe những lời chân thành này, lại khiến ông Giang Bác Nghi sững sờ rất lâu, bàn tay đang nắm gậy của ông run lên:

- Con đang hận cha ư?

Cô buồn cười, nhưng bây giờ cô không sao cười nổi.

Ở đằng kia, bà Lý Tình đã đứng đó rất lâu.

Bạch Nặc Ngôn thở dài:

- Cha về đi, hẳn họ cần đến cha.

Lễ đính hôn nhất định phải có sự hiện diện của cha mẹ hai bên, nên bà Lý Tình mới đến tìm ông.

Ông Giang Bác Nghi nhìn cô rất lâu, rồi mới đi về phía bà Lý Tình.

Bạch Nặc Ngôn nhìn theo bóng lưng hai người, bỗng nhiên, cô lại cười.

Cô cảm thấy nhất định cô có khuynh hướng tự ngược bản thân, cô đắn đo không biết có nên đi vào hay không, rốt cuộc liệu cô có thể đứng nhìn đôi uyên ương đang mỉm cười hạnh phúc hay không, có thể nói một lời chúc phúc tốt đẹp với họ được hay không, có muốn tận mắt nhìn thấy bản thân trở nên thấp hèn thế nào hay không.

Cuối cùng cô vẫn quyết định tự hành hạ bản thân.

Cô nhất định sẽ đi vào, cô phải tận mắt nhìn thấy đôi uyên ương ấy hạnh phúc như thế nào chứ.

Trái tim cô như bị xé toạc, Trình Nghi Triết đang dắt tay Giang Tang Du đi về phía vị trí cao nhất trên lễ đài, Nhiều năm nay, Trình Nghi Triết đã điên cuồng theo đuổi cô gái Giang Tang Du lương thiện xinh đẹp này, nên không một ai dám phản đối.

Dường như cô có gặp một ảo giác, nụ cười trên môi của Trình Nghi Triết hình như hơi đau khổ, còn Giang Tang Du lại chân thật ý cười.

Thật xứng lứa vừa đôi, thật đẹp thật tốt.

Bạch Nặc Ngôn mím môi, trái tim cô điên cuồng gào thét.

Đôi tình nhân ấy quá hoàn mỹ, cô có thèm muốn thứ xinh đẹp này cũng chẳng được.

Cô bước từng bước nhanh ra ngoài, cô tự đầy đọa bản thân như thế là đủ rồi, cô sẽ gom tất cả dũng khí còn lại, để cho một người nào đó phải hối hận.

Cô đi đến tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, nghe nói tòa nhà này rất nổi tiếng và được ca ngợi là nơi ngắm cảnh đêm đẹp nhất thành phố.

Thang máy, rất nhanh đưa cô lên tầng cao nhất.

Đặt chân đến được tầng thượng này, cảm giác như cô đã leo lên đỉnh núi.

Cô còn có thể nghe được tiếng bước chân mình, giống như đêm khuya cô tịch đến nỗi có thể nghe được cả tiếng tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Trên tầng cao nhất, gió thổi rất mạnh.

Sương mù hòa lẫn trong bóng đêm.

Cô đứng một lúc, để gió thổi làn váy cô tung bay, không khí lạnh giá len vào từng lỗ chân lông, đâm vào da thịt rét buốt.

Cô đứng cạnh ban công, cầm di động ra, nhấn một dãy số dường như đã rất lâu cô chưa liên lạc.

Trên lễ đài, có người đang đưa micro phỏng vấn Trình Nghi Triết, hỏi anh vui sướng ra sao, hạnh phúc như thế nào, cuối cùng anh đã có thể thành công rước người con gái anh theo đuổi rất nhiều năm về nhà, thế nhưng anh nhíu mày, tỏ ra hơi kháng cự với những lời bất đồng trên.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động của anh vang lên.

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không để ý đến một cú điện thoại như vậy, vào thời điểm này, trong lòng anh lại thấy có phần may mắn, để anh đương nhiên thoát khỏi tình huống tiếp theo.

Anh hơi cúi đầu nói với người hỏi:

- Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện.

Mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, chau mày, nhưng có lẽ vì động tác của anh rất gọn gàng linh hoạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nên khiến người ta không thể nói được gì.

Người quan trọng nhất hiện nay đang đứng bên cạnh anh là Giang Tang Du, trầm mặc nhìn theo bước chân anh.

Trình Nghi Triết nhấn mạnh phím trả lời, anh nghe thấy giọng nói của đối phương.

- Em cũng tới tham dự lễ đính hôn của anh đấy, anh có nhìn thấy em không?

Anh nheo mắt, theo bản năng nhìn về phía đám đông, ánh mắt anh đảo về phía sau Mạnh Tân Duy thật lâu, nhưng không tìm thấy người anh muốn nhìn.

- Em đang ở đâu?

Ngày hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, anh nhìn tất cả những người đàn ông và phụ nữ ở đây chẳng khác gì nhau.

- Anh đang đứng đó tìm em đấy à?

- Em đang ở đâu?

Cô đã từng mơ mộng về hôn lễ của hai người, không cần phải mời quá nhiều khách khứa, không cần phải xa hoa thế này, chỉ cần chọn một ngày có ý nghĩa kỷ niệm, nắm tay nhau đi đăng ký kết hôn là được.

Nhưng mấy năm gần đây, mọi thứ đều thay đổi.

Ngay cả giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cũng mất giá.

- Đối diện.

Trình Nghi Triết im lặng rất lâu, mắt trái không ngừng nháy loạn.

Qua sự im lặng này, cô dường như có thể cảm nhận hô hấp của anh, mà anh có thể nghe được tiếng gió gào thét bên tai cô.

- Em yêu anh, chắc anh biết rồi chứ?

Giọng cô ai oán truyền đến khiến tim anh đau nhói.

Cô đã từng nhắn vô số tin nhắn, nhưng cô chưa bao giờ chính miệng nói với anh, cô cứ luôn tỏ ra không biết ngượng là gì, nhưng vẫn có những điều tận sâu trong lòng cô vẫn thật ngại ngùng.

Anh nhắm mắt lại:

- Đang ở đâu?

- Anh sẽ đến tìm em ư?

Cô ngồi xổm xuống đất, sẽ đến ư, sẽ đến ư, có thể đến ư?

Đã có rất nhiều người thúc giục anh, rất nhiều người đang đợi anh, anh vốn chỉ muốn thoát ra ngoài vài phút.

- Không biết.

Cuối cùng lời nói bật thốt ra, anh đang thỏa hiệp với tình thế trước mắt.

- Thật sự không đến ư?

Cô hỏi câu này, mới phát hiện ra không đúng, cô dường như cảm thấy anh đã biết , nên anh tắt thẳng máy, không để cho cô thêm bất kỳ cơ hội.

Đã quá lâu, để thỏa hiệp.

Ở đâu ra trên đời nhiều tình yêu chân thành để có thể bất chấp tất cả đến thế chứ, thật nực cười.

Ngón tay Trình Nghi Triết chuẩn bị nhấn phím tắt máy.

- Anh mà không đến, em sẽ lập tức nhảy xuống, tầng 30 hẳn cũng không quá cao.

Lời của cô đã thành công ngăn anh ấn phím tắt.

Tay anh nắm chặt di động bằng tất cả sức lực toàn thân, cả cơ thể không kìm được run lên.

- Có bản lĩnh em cứ thử nhảy đi.

- Em… sẽ nhảy cho anh xem.

Đã nói đến vậy qua điện thoại, mà anh vẫn không thèm để ý đến cô.

Đã nói đến vậy qua điện thoại, mà anh vẫn không thèm để ý đến cô.

Trình Nghi Triết hung hăng ném điện thoại di động xuống đất, tất cả những con mắt ở đây đều chăm chú hướng về phía anh, anh chẳng muốn gải thích bất cứ điều gì, một câu anh cũng không muốn nói thêm, chỉ nhìn Giang Tang Du:

- Thật xin lỗi.

Không nói thêm lời nào, anh lao ra ngoài, chạy thẳng về hướng tòa cao ốc đối diện, đứng trước thang máy thở hổn hển, không ngừng ấn liên tục vào nút lên tầng.

Cô nàng chết tiệt này, em có gan cứ làm xem.

Tay anh tung một cú đấm thật mạnh vào bức tường bằng đá xanh.

Đã bao lâu rồi, anh không cảm thấy sợ hãi đến thế, đã bao lâu…

Chết, cái từ này, thật quá tanh mùi máu tươi.

Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được cảnh tượng, một người phụ nữ từ trên lầu rơi xuống, ngay cách anh không xa, máu tươi nhiễm đỏ khắp một vùng đất, cũng như nhiễm đỏ cả đôi mắt anh. Người phụ nữ đó, là người vợ đầu tiên của ông Trình Chí Sơn. Hai người tình nồng ý mật yêu thương bảy năm, cuối cùng cũng có thể bên nhau, nghe nói ông Trình Chí Sơn còn từng vì người phụ nữ đó mà chống đối với Trình lão gia, nên mất tư cách thừa kế sự nghiệp nhà họ Trình. Họ đã sống hạnh phúc một thời gian dài, ông Trình Chí Sơn đã luôn đối xử rất tốt rất rất tốt đối với bà. Thế nhưng ông Trình Chí Sơn lại ở bên ngoài qua lại với bà Từ Thanh, nói dễ nghe là qua lại, nói khó nghe chính là ngoại tình. Phụ nữ có thể chấp nhận một người đàn ông phong lưu ngoại tình, nhưng mãi mãi sẽ không thể chấp nhận một người đàn ông luôn yêu thương mình rất nhiều năm, luôn đối xử tốt với chỉ riêng mình nhiều năm ngoại tình. Thậm chí ngay trước đó một ngày, cô cũng không dám tin chồng mình đã ngoại tình. Rõ ràng anh vẫn cười với cô, càng ngày càng che chở bao bọc cô, khi cô bước ra cửa anh cũng ngó theo, đi làm về thường mua món mì vằn thắn cô thích ăn nhất, vậy mà anh lại có thể ngoại tình, không chỉ thế, lại còn có con riêng.

Cuộc sống dường như đã trở thành một trò lừa đảo khổng lồ, người phụ nữ đó cứ như vẫn sống trong mơ, trong giấc mơ ấy, chồng bà chỉ luôn yêu thương chiều chuộng riêng mình cô.

Người phụ nữ đi lên tầng cao nhất của tòa chung cư bà Từ Thanh sống và nhảy xuống, cô muốn chồng cô sẽ phải sống trong hối hận.

Trình Nghi Triết đã tận mắt nhìn thấy một người rơi tự do xuống đất, chết ngay trước mặt anh, anh biết đó chính là vợ của cha anh.

Anh đứng nguyên tại chỗ, không khóc.

Trong lòng anh có một hiếu kỳ nho nhỏ, anh muốn biết, người đàn ông đó sẽ làm gì.

Người đàn ông được gọi là cha anh, đã rất đau khổ, rất thương tâm, dường như ông đau lòng đến mức không thiết sống. Nhưng mà, ông Trình Chí Sơn vẫn kết hôn với bà Từ Thanh, sau đó thì sao, hôn nhân viên mãn, gia đình hạnh phúc, ai còn có thể nhớ đến một người con gái đã tự sát cách đây nhiều năm?

Có một số phụ nữ cứ ngu ngốc như vậy, cứ nghĩ rằng có thể lấy cái chết của mình để khiến người sống phải đau khổ, đáng tiếc là sự đau khổ đó chỉ kéo dài một ngày, hai ngày hoặc nhiều lắm là một thời gian, sau đó người sống thì vẫn sống, còn người chết thì đã chết. Đến cuối cùng, ai còn có thể nhớ được tên cô gái, cái tên đó đã trở thành một danh từ, thậm chí là một danh từ kéo theo sự buồn thảm, ngay cả nhắc đến người ta cũng không muốn.

Có phải anh đã quên mất cảnh tượng đó hay không.

Anh vẫn cho là, anh có thể tránh được bi kịch đó xảy ra, nhân lúc sự việc còn chưa phát sinh, anh luôn dùng đôi mắt của Thượng đế để đối đãi với tất cả mọi chuyện, “Tôi nhất định sẽ không để những việc như thế xảy ra.”, “Tôi nhất định có thể làm được”, “Tôi nhất định có thể tránh được”, cho nên khi anh quyết định lựa chọn Giang Tang Du, anh không muốn có bất kỳ khúc mắc mới Bạch Nặc Ngôn.

Cuộc đời anh, sẽ không thể xuất hiện bi kịch như vậy.

Những chuyện anh hài lòng càng ngày càng trở nên vô nghĩa, anh chưa bao giờ hoài nghi, chính bản thân anh đang muốn làm cái gì như hiện tại.

Anh nghĩ đến lời Bạch Nặc Ngôn trong điện thoại, người phụ nữ ngu xuẩn này, chẳng lẽ em không biết chết là việc đê tiện nhất trên đời sao, ngoài một vài người thân của em đau lòng, sẽ còn có ai nhớ đến em đây.

Thế nhưng anh lại thủ tiêu suy nghĩ của chính mình, Bạch Nặc Ngôn là người rất sợ chết, chắc hẳn cô sẽ không làm được đâu.

Cô còn chưa ăn hết cao lương mỹ vị trên đời, còn chưa có ai tình nguyện cùng cô lao xe từ trên đỉnh núi xuống, cô còn chưa cưới được người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, cô vẫn chưa hưởng thụ hết, cho nên cô vẫn chưa thể chết được.

Anh nuốt nước bọt.

Cô nhất định không được chết, cô vẫn chưa nhìn thấy đứa con của chính mình.

Anh đẩy mạnh cánh cửa tầng cao nhất, nhìn quanh khắp bốn phía sân thượng, nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng cô.

Trong chớp mắt, trái tim dường như bị lấy mất, chân anh bủn rủn, một giây sau anh ngã quỵ xuống đất, tay anh nắm chặt bờ tường, miệng há to để thể.

Cảm giác không thể hít thở lan khắp mọi tế bào, khiến toàn thân anh trở nên cứng ngắc.

Dường như anh đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

- Anh không phải sẽ không đến sao?

Một giọng nói nho nhỏ truyền đến.

Anh ngây người, anh như không dám tin, chân vẫn bủn rủn, anh vẫn đứng chết lặng như cũ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Có một người đang ngồi chồm hổm trong một góc tường, không ngừng run lên.

- Em sợ chết.

Khi cô vẫn đứng ở ban công, cô rất muốn có thể lấy hết cam đảm để nhảy xuống dưới, thế nhưng cô lại sợ, cô sợ đau, hơn nữa cô sợ cả cơ thể sẽ bị dập nát.

Cô thật sự rất sợ rất sợ rất rất sợ chết, nỗi sợ phải chết đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Đến giờ phút này, cô mới phát hiện ra, bản thân cô rất nhu nhược.

Cô thật sự rất sợ rất sợ rất rất sợ cái cảm giác này.

Trình Nghi Triết nghe cô nói xong hai câu, đột nhiên anh nở nụ cười, nhưng nụ cười kia phối hợp với trạng thái buồn bã đã cứng ngắc trên gương mặt anh, anh xoa xoa chân, đi đến trước mặt cô.

Một thân quần áo đen xì, anh dừng lại trước mặt cô.

- Kính thưa cô nàng đã chết, anh đến đây nhặt xác em.

Cô ngẩn người, giọng cô như đang khóc nức nở:

- Vậy anh nên đợi ở dưới lầu chứ.

Trình Nghi Triết không biết nên khóc hay nên cười, anh cũng ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô.

- Sao em càng ngày càng ngu ngốc thế này.

Tất cả mưu trí và nhiệt tình dường như nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

Cô chỉ khóc:

- Em không tốt chỗ nào, vì sao anh lại không thích em?

Không tốt ở đâu, không tốt chỗ nào, cục diện này rốt cuộc khiến anh phải thỏa hiệp.

Anh hơi nhếch môi:

- Em quấn lấy anh thật chặt đấy.

Cô biết cô rất đê hèn, đến mức khiến người ta chán ghét, chính cô cũng đang rất chán ghét bản thân:

- Chẳng qua em chỉ không muốn để cho anh được sống tử tế thôi. Anh nghĩ là vì yêu anh mà em phải nhảy lầu hay sao? Em chỉ lừa anh đến đây, để khiến Giang Tang Du khó xử, để lễ đính hôn của các người không thể tiến hành. Tin chắc ngày mai trang đầu của tất cả các báo sẽ là tin anh đột nhiên chạy ra ngoài, rất hay, khiến trong lòng hai người sẽ phải nảy sinh khoảng cách. Không phải bây giờ anh cảm thấy rất hận em đấy chứ? Phá vỡ giấc mộng đẹp của anh, làm tổn thương tiên nữ của anh, thế nhưng em lại rất vui vẻ đấy.

Cô thao thao bất tuyệt cả một đoạn dài mà không kịp suy nghĩ, miệng thở hổn hển, ngực dồn dập đập phập phồng, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.

Anh nặng nề thở dốc, cô chính là kiểu người như vậy, đây đâu phải là ngày đầu tiên anh được biết cô.

- Em thắng rồi, là do anh ngu ngốc từ bỏ, cũng được, anh chỉ ngu ngốc một lần này thôi, để tránh khỏi những lần sau, xin cảm ơn em đã dạy cho anh một bài học cực lớn.

- Đúng vậy, rất chính xác, em đã dạy cho anh một bài học đấy.

Bạch Nặc Ngôn càng nói càng hăng.

- Hơn thế, anh hãy nhìn em mà xem, em mê muội vì anh như thế, em yêu anh nhiều đến thế, yêu biết bao nhiêu năm. Chỉ cần anh nhắn tin, em lập tức vội vội vàng vàng chạy đến, không thiết công việc, không cần biết bản thân có mệt mỏi hay không, không quan tâm mình đang đói hay đang buồn ngủ, lập tức như gắn tên lửa bay đến gặp anh, để anh được thỏa mãn. Chỉ cần anh rảnh, em đều tiếp đón, thật rẻ mạt biết bao. Lần nào cũng vì sợ anh cụt hứng, sẽ tùy tiện bỏ rơi em, em luôn coi trọng anh. Anh phải nhớ em thật kỹ vào, để sau này nếu có gặp cô gái nào đó mê muội vì anh như thế, anh phải lợi dụng thật tốt, dù sao cũng có một người tốt như thế để mà lợi dụng, lãng phí cả tuổi thanh xuân cũng có sao đâu.

Trình Nghi Triết tức giận đến xanh cả mặt, thở hổn hển:

- Bạch Nặc Ngôn, em to gan lắm.

Cả hai liền rơi vào trầm mặc, không một ai nói lên lời.

Cô hẳn đã hết giận, nhưng càng khóc ầm ĩ hơn.

Anh vẫn chưa nguôi giận, đứng dậy đi vài vòng, sau đó mới gầm lên với cô:

- Từ trước đến nay, chúng ta đều là anh tính tôi nguyện, giữa chúng ta đều rất công ...

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dù anh vẫn chưa nói hêt câu, cô vẫn hiểu, anh nói đúng, mối quan hệ giữa họ rất công bằng.

Cô trao bản thân, anh trả tiền.

Thật sòng phẳng.

Cô chỉ là một món hàng, có thể mua bán bất cứ lúc nào.

Cô dùng lòng tự trọng để lừa dối bản thân rằng hai người vẫn bình đẳng, nhưng đến giờ phút này, trái tim cô như bị xé làm đôi.

Cô càng khóc thảm thiết hơn, Trình Nghi Triết chỉ đứng nhìn cô mà không nói tiếp.

Cô khóc đến mức cả người run lên, Trình Nghi Triết nín thở, một lúc sau, anh tiến gần xoa đầu cô:

- Đừng khóc, anh đưa em về.

Cô đã gây ra một đống rắc rối, bày ra một cục diện rối rắm, người cần phải khóc là anh đây này.

Cô đẩy tay anh ra:

- Đừng chạm vào em.

Cơn giận của anh vừa tiêu xuống lại bùng lên:

- Em náo loạn cái gì nữa, thật khó chịu.

Lần này, giọng cô trở nên rất nhẹ, rất rất nhẹ:

- Em xin anh đấy, đừng chạm vào em.

Cô cầu xin anh.

Anh thu tay lại, nhìn cô sụt sùi khóc đến mức bờ vai không ngừng run rẩy.

Cô khóc rất lâu, anh vẫn nhìn cô:

- Anh đưa em về nhà.

- Không... cần.

Anh nở nụ cười:

- Em cứ trở về như vậy, có phải muốn có cái cho giới truyền thông thêm mắm thêm muối vào lễ đình hôn này...

Cô cắn cắn môi:

- Em sẽ tự về.

- Anh không tin vào nhân phẩm của em đâu.

Anh lập tức cắt lời.

Nước mắt cô càng tuôn rơi, cô rút di động, gọi đến một số điện thoại khác.

Cô thật tiện mà, chỉ những lúc như thế này cô mới nghĩ đến gọi người ta.

Sau khi nhận được cú điện thoại của Bạch Nặc Ngôn, Mạnh Tân Duy lập tức chạy đến, anh nhận ra không khí nơi đây thật kỳ quái, Trình Nghi Triết đang đứng một bên, Bạch Nặc Ngôn thì đang ngồi xổm trên mặt đất không ngừng khóc.

Mạnh Tân Duy hùng hổ trừng mắt với Trình Nghi Triết, anh tiến đến kéo Bạch Nặc Ngôn, trấn an vỗ vỗ lưng cô:

- Đi, anh đưa em về nhà nào.

Trình Nghi Triết nhìn theo bóng hai người đang bước đi, anh vươn tay, rồi lại rút tay về.

Mạnh Tân Duy dừng bước:

- Tổng giám đốc Trình, Nặc Ngôn tính tình vẫn trẻ con, làm việc vẫn chưa biết cân nhắc hậu quả, nếu có phạm lỗi gì, tôi thay mặt cô ấy nhận lỗi với ngài, mong ngài đừng chấp nhặt cô ấy.

Bàn tay vừa thu lại của Trình Nghi Triết nắm chặt thành nắm đấm, vậy mà cô lại có một người đàn ông khác thay mặt anh...

Có một người đàn ông như thế, tình nguyện vì cô như thế.

Anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Mạnh Tân Duy và Bạch Nặc Ngôn không hề bình thường, nhưng dù Bạch Nặc Ngôn là người luôn tùy hứng, làm việc theo ý thích của mình, nhưng có một số chuyện cô sẽ không bao giờ vi phạm.

Anh đứng ngây người tại chỗ, nhìn đôi trai gái rời đi, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.