“Em đã từng yêu ai chưa, Rose?”
Rose đầy băn khoăn nhìn bà.
Yêu ư? Cô Abigail hỏi cô điều này để làm gì? Mà liệu nó có liên quan gì đến cuộc thi, hay việc bà đột nhiên quyết định chọn Brad làm bạn nhảy của cô chỉ sau vài đoạn clip chứ?
Jackie ngồi cạnh Rose chỉ đưa mắt nhìn hai người đầy thích thú.
“Em đã có người yêu từ lâu, thưa cô.” Và cũng là chồng sắp cưới, Rose thầm nghĩ. Không phải bà ấy đã biết điều này sao? Ý cô là... mọi người trong trường đều biết cả mà?
“Người yêu? Tôi không hỏi đến việc đó.”
“Sao ạ?”
“Tôi nhắc lại, Roseanne Hawthorne, em đã từng yêu ai chưa?”
Rose mở to mắt nhìn bà tràn ngập hoang mang. Rốt cuộc bà đang muốn nói gì vậy?
Cô Abigail nhìn Rose thẫn thờ ngồi đó, như một chú cừu non đang lạc lối. Bà thở dài. Cô bé này, có mọi tố chất để trở thành một vũ công xuất sắc, vô cùng thông minh, cảm thụ vai diễn tốt, nhưng lại quá chậm chạp ở phương diện tình cảm.
“Em nghĩ yêu là gì, hả Rose?” Bà hỏi.
“Em...”
“Em chưa thể trả lời được câu hỏi đó, đúng không?”
Rose mím môi, ánh mắt cô đang trở nên hỗn loạn. Cô trả lời được chứ! Nhưng sao cô lại không thể nói nên lời thế này?
“Hai em có biết cái quan trọng nhất đối với một vũ công là gì không? Là tâm hồn! Với những kỹ thuật tốt, em sẽ trở thành một vũ công giỏi, nhưng với một tâm hồn sẵn sàng hoà nhịp với điệu nhảy, biến nó thành của riêng mình, em mới có thể trở thành một huyền thoại!”
Jackie gật gật đầu đầy tán thành với bà, cô liếc nhìn sang Rose, hy vọng cô ấy cũng hiểu được những gì bà nói.
“Cô biết em có một trái tim mạnh mẽ như thế nào, Rose ạ. Nhưng nó đang lạc lối, không biết nơi nó thuộc về! Khi nhìn em nhảy cùng cậu nhóc đó, cô có thể thấy được một sự liên kết! Dù cậu ta có là gì của em đi chăng nữa, đây cũng là một điều đáng mừng! Lý do những khán giả ở quán bar đó chọn em và cậu ta làm người chiến thắng, rất đơn giản, vì họ có thể cảm nhận được sự liên kết ấy! Giữa em với cậu ta, không quan trọng nó gọi là gì, miễn tình cảm ấy là thật, nó sẽ giúp em giành được lợi thế vô cùng lớn ở cuộc thi này!”
Bà ngừng lại một chút, đi đến bên hai cô gái và ngồi xuống đối diện với họ.
“Em đã chọn Lilith Howarth làm Odette thứ ba giúp cô, cô nghĩ em cũng hiểu tại sao chúng ta cùng coi trọng cô bé ấy! Ở Lilith, hay Julio, hay Jackie, hay em, tất cả những vũ công trẻ mà cô đánh giá cao, đều có một điểm chung. Điểm này, rất giống với cô ngày đó.”
“Tất cả các em, đều đang đi tìm một tình yêu thuộc về mình.”
Jackie nghe đến đó, chợt vội cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, nét buồn bã vụt qua đôi mắt màu ngọc bích của cô trong giây lát rồi nhanh chóng biến mất. Mỉm cười nhìn sang cô bạn thân của mình, Jackie khẽ thở dài, tình yêu ư? Với cô ấy thì còn dễ, còn với cô, có khi cả đời này cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nó. Tình yêu với cô là một thứ quá xa vời rồi.
Rose không dám ngẩng lên nhìn bà, dù từng lời bà nói đang đi sâu vào trong lòng cô, từng chút một gặm nhấm nỗi hoang mang vốn đã bị dìm sâu này.
Cô vẫn đang đi tìm tình yêu? Tại sao bà lại khẳng định đến thế? Cô rõ ràng đang yêu! Cô yêu Aiden cơ mà? Tình yêu này có thể không ồn ào hay mãnh liệt, nhưng nó đã được vun vén từng chút một trong suốt bao nhiêu năm qua, qua bao nhiêu chuyện họ đã từng trải qua cùng nhau. Họ yêu nhau và cả thế giới đều biết đều đó, tại sao chỉ cô Abigail là không thấy được?
Về phần Brad... Bà nói mình nhận ra điều gì đó giữa cô và cậu, cái này cô có thể hiểu. Cô vẫn luôn luôn yêu cậu như yêu một đứa em trai, dù cậu có lớn lên và thay đổi như thế nào đi nữa, cậu vẫn mãi là thằng nhóc mít ướt năm nào trong mắt cô mà thôi. Cô Abigail muốn cậu nhảy cùng cô, cô có thể chấp nhận, nhưng thực sự mục đích của bà chỉ có vậy?
“Nếu em có thể chứng minh rằng em biết tình yêu thực sự là gì, cô sẽ tin em chứ?”
“Chứng minh?” Bà híp mắt nhìn cô đầy hồ nghi.
“Vâng! Nếu em dùng tình yêu của mình để nhảy, thì dù người đó là ai đi nữa, em chắc chắn sẽ không thua! Giống như Jackie, em có thể nhìn anh ta như đang nhìn người em yêu, em có thể làm được!”
Cô Abigail im lặng quan sát ánh mắt của Rose và bà đứng dậy một lúc lâu sau đó.
“Được thôi, cô sẽ chờ biểu hiện của hai đứa. Hôm nay như thế là đủ rồi, không cần phải tập nữa đâu.”
“Thật ạ?” Rose lẫn Jackie đều đồng thanh thốt lên.
“Ừ, tôi phải để em giữ sức cho bữa tiệc của mình ngày mai nữa chứ, phải không Jacqueline?” Bà nói và nháy mắt với cô.
“Cảm ơn cô.” Jackie tươi cười gật đầu với bà.
Bước ra khỏi phòng học và cùng đến lớp khiêu vũ của thầy Felipe, Rose chợt thắc mắc hỏi cô bạn tóc hồng của mình:
“Cô Abigail nói cậu phải giữ sức cho bữa tiệc là sao?”
“Đến đó và cậu sẽ biết!” Jackie đầy bí hiểm trả lời.
--- ------ -----
“Rose! Con đến dự sinh nhật của Jackie đó à?” Emmett Hawthorne thốt lên ngay khi trông thấy con gái mình bước xuống từ cầu thang.
Brad ngẩng lên nhìn cô, và đôi mắt cậu chợt mở to đầy kinh ngạc.
Rose đang mặc một chiếc đầm đỏ rực dài đến mắt cá chân, được may theo dáng đầm kimono của Nhật. Eo thắt bằng một chiếc nơ cùng màu, phần vai cắt xéo làm lộ ra bờ vai xinh đẹp và nước da trắng của cô. Tay áo rũ kiểu ống rộng, dài qua khuỷu tay. Rose kết hợp chiếc váy này cùng một đôi giầy cao gót ánh vàng phong cách chiến binh và trang sức đồng bộ. Mái tóc vàng của cô được duỗi thẳng, cột cao lại bằng một sợi dây màu đỏ cùng tông với váy.
Trông cô hệt như một nhân vật bước ra từ những trang truyện tranh của Jackie vậy.
“Vâng thưa cha! Trông con thế nào ạ?”
“Đẹp lắm! Rất hợp với con! Và hai đứa cố gắng đừng làm loạn ở đó đấy, dù sao đó cũng là nhà Bouvier - Kennedy, họ không phải một gia tộc bình thường đâu!” Emmett nghiêm nghị dặn dò cô và Brad.
“Đã nghe chưa? Brad?” Rose quay sang nháy mắt với cậu.
“Cậu nói với tôi làm gì? Cha là đang lo về cậu đấy chị hai! Nhưng mà đừng lo, tôi hứa sẽ cản cậu ngay trước khi cậu định gây sự với người khác!” Brad liếc xéo cô đầy khinh bỉ.
“Con nghe xem! Bradley đã lớn rồi, biết chăm sóc cho chị rồi đấy! Haha! Được rồi Brad, cha giao Rose cho con đấy! Chăm sóc chị con cho tốt nhé!” Ông cười và vỗ vỗ vai cậu đầy tin tưởng.
Rose chỉ biết trừng mắt với cái khuôn mặt đang khoái trá của cậu ta. Mà sao cha lại nói giống Aiden thế nhỉ? Cái gì mà giao cô cho cậu ta chứ? Ai trông chừng ai còn chưa biết được đâu!
Mở cửa xe và ngồi vào trong, Brad nâng mui xe lên, chờ Rose cài dây an toàn rồi khởi động chiếc Ferrari đỏ của cậu ta, lái nó ra ngoài cổng, thẳng đến địa chỉ trên tấm thiệp mời.
“Nói này, sao cậu nghĩ tôi nhất định sẽ hộ tống cậu đến nhà bà cô loè loẹt đó nhỉ?” Brad nói, tối nay cậu mặc một bộ vest đen, cổ áo sơ mi mở toang, khoe ra hình xăm nổi bật trên cổ. Mái tóc đỏ được vuốt lên tuỳ ý, khiến cả người cậu đều toát ra vẻ hoang dại đầy hấp dẫn.
Rose hất ngược đuôi tóc của mình ra sau, ngả người vào ghế, liếc nhìn cậu có chút thưởng thức.
“Đây là dịp hiếm hoi để cậu có cơ hội kết giao với vài người ở đó, nếu cậu đã biết đến việc kinh doanh, điều này sẽ rất có lợi.” Cô nghiêm túc nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Đồng thời, do Aiden đã bận, cả cha cũng vậy, nên “người nhà” duy nhất còn lại có thể đưa tôi đi là cậu.”
“Vậy... không phải là do cậu nhớ đến tôi đầu tiên? Hết lựa chọn lại không biết lái xe nên mới phải tìm đến tôi?”
“Ừ.”
“Rose! Đồ máu lạnh, tôi sẽ bị tổn thương đấy! Cậu có quan tâm không hả?”
“Cũng không hẳn.”
Brad lườm cô, rồi nhấn ga mạnh hơn, chiếc xe thể thao màu đỏ như đang xé gió lao đi trên đường cao tốc.
“Cậu có bằng lái xe không đấy?” Cô hỏi, ngước nhìn khuôn mặt của mình trên gương chiếu hậu.
“Chưa, ngày mai sẽ đi tìm một cái.” Brad thản nhiên trả lời.
“Ngày mai à... À e là ngày mai cậu sẽ không có thời gian để tìm đâu.”
Cậu chau mày liếc nhìn cô, rồi khó hiểu hỏi nguyên do, nhưng Rose nhất quyết im lặng, và cứ thế cho tới tận lúc cả hai cùng đến địa chỉ trong tấm thiệp, dinh thự nhà Bouvier - Kennedy.
--- ------ ---
Rose nhìn xung quanh căn dinh thự khổng lồ này, toàn bộ đều được sơn màu trắng, kiến trúc tao nhã và có phần cổ điển. Rất rất nhiều vệ sĩ được bố trí xung quanh, ngay khi xe của Rose vừa đậu phía trước cổng, hai người đàn ông mặc vest đen ngay lập tức đến gần và yêu cầu cô xuất trình tấm thiệp mời. Đồng thời, Brad cũng phải trình thẻ căn cước chứng minh cậu ta là người nhà của cô.
Có điều gì đó ở những người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
“Tiểu thư và công tử nhà Hawthorne! Mời hai vị vào trong!”
Họ được một người đàn ông trạc bốn mươi mặc đồ vest trắng đón tiếp trước cổng, ông ta cúi người ra hiệu cho cả hai cùng bước vào sảnh. Cánh cửa bằng đồng khắc hình chim ưng nước Mỹ được mở ra, ùa đến ánh sáng chói mắt cùng những âm thanh sôi nổi từ phía bên kia. Rose khoác lấy cánh tay Brad, và cùng cậu bước vào bên trong.
Sự xuất hiện của cả hai người khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải hướng sự chú ý đến họ.
Không hổ danh là quán quân kiêm hoa khôi của tư thục Alameda, phong thái lạnh lùng quyến rũ của Rose đã thu hút không ít ánh nhìn của phái nam. Gương mặt vốn xinh đẹp của cô hôm nay lại càng được trang điểm sắc nét hơn, khiến cô bớt đi ba phần ngây thơ, lại thêm bảy phần anh khí và sắc xảo. Chiếc váy đỏ cô đang mặc trên người hoàn toàn khác biệt với những bộ váy khác trong bữa tiệc này, phá cách và vô cùng phù hợp với cái cá tính nổi loạn của cô tiểu thư nổi tiếng nhà Hawthorne, khiến cô tựa như một nữ thần đầy cao ngạo và kiêu kỳ.
Phần chàng trai đi cùng cô, ngoài sự bí ẩn về thân thế, cậu ta còn mang lại ấn tượng mạnh khi kết hợp phong cách hoang dại của mình với bộ vest đen lịch thiệp hiệu Saint Laurent trên người. Gương mặt góc cạnh điển trai đầy vẻ nam tính, đôi mắt xanh cùng mái tóc đỏ hung tự nhiên và hình xăm hoa hồng gai nổi bật dưới lớp áo sơ mi được mở toang phía trên. Tất cả những thứ đó khiến Bradley Hawthorne như hiện thân của sự thách thức, một con thú hoang, một người đàn ông đầy quyến rũ.
Bản thân cả hai người họ đều đã nổi bật giữa đám đông, và khi đứng bên nhau họ tạo nên một bức tranh hoàn mỹ của sự nổi loạn, đẹp đẽ và đầy nguy hiểm.
Những ánh mắt dần tế nhị dời đi để trông không quá lộ liễu, nhưng Rose biết, chúng không đơn thuần chỉ là những ánh nhìn ngưỡng mộ dành cho cái đẹp. Ở thế giới của họ không hề thiếu những người đẹp hơn cô hay Brad. Cái đẹp với bọn họ chỉ là lớp vỏ trang trí vô giá trị, còn thứ mà họ thật sự quan tâm, chính là cái gia thế đằng sau lưng người đó.
Đưa mắt tìm kiếm Jackie, Rose nhanh chóng bắt gặp cô bạn của mình từ đằng xa, đang vui mừng chạy đến chỗ họ.
Khi Jackie lại gần, cô mới đưa mắt nhìn kỹ cô ấy. Quả không hổ danh là chủ nhân của bữa tiệc, hôm nay cô ấy đặc biệt lộng lẫy hơn mọi ngày. Không còn những bộ đồ loè loẹt hay lối trang điểm đậm đến lố bịch, hay những chiếc nơ to đùng đủ màu sắc. Jackie đang được mặc một chiếc đầm trắng dáng xòe, cúp ngực, khoác hờ một lớp khăn choàng bằng voan mỏng, cùng giày cao gót màu bạc. Gương mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế, khiến cô trông đẹp một cách thanh lệ và thuần khiết hơn hẳn mọi khi. Mái tóc hồng nhạt không còn bị cột túm lên tuỳ ý, mà được uốn xoăn nhẹ và thả bên vai, tô điểm bằng một chiếc kẹp đính đá xanh trông rất đặc biệt.
“Jackie! Hôm nay cậu trông đẹp lắm!” Rose thốt lên đầy cảm thán với cô ấy một cách thật lòng.
“Mình phải nói cậu mới đúng ấy! Tạo hình này của Rose đúng là hoàn hảo nha! Hôm nay cậu còn trang điểm nữa! Mình vẫn luôn muốn được biết gương mặt của Rose khi trang điểm trông sẽ như thế nào!” Jackie chụp lấy tay cô, hai mắt long lanh đầy kích động, nói liên hồi.
“E hèm!” Brad chợt hắng giọng từ phía sau để nhắc đến sự tồn tại của mình.
“À! Còn cậu em trai này của cậu nữa chứ? Hôm nay trông cũng ra dáng lắm đấy! Đã có bạn gái chưa hả em trai?” Jackie nháy mắt với Brad rồi đánh giá kỹ cậu ta từ trên xuống dưới, âm thầm tán thưởng gu chọn người nhà của Rose trong đầu.
“Bà cô hôm nay trông cũng giống người bình thường lắm. Đã có ai hỏi đến chưa?” Brad cúi đầu “khen ngợi” Jackie, giọng hơi có vẻ cáu kỉnh.
Rose đành bật cười với cái tính trẻ con của cậy ta và kéo tay Jackie lại bên mình.
“Đừng để ý đến cậu ta, Jackie hôm nay là nhân vật chính, cậu đương nhiên là cô gái đẹp nhất, rực rỡ nhất đêm nay rồi!”
“Đẹp thì đẹp nhưng cái váy này chật chết đi được! Mình muốn chết ngộp đến nơi rồi đây này!” Jackie le lưỡi đầy ái ngại.
“Chật sao? Ai đã chọn bộ váy này thế?” Rose thắc mắc.
“Đương nhiên là không phải mình.” Jackie đảo mắt, như chẳng buồn nói ra.
“Hay là do bà cô tăng cân?” Brad đứng kế bên chợt nói chêm vào, và cậu ta ngay lập tức bị hai mũi giày cao gót đạp vào hai bên chân, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Jacqueline! Xem con kìa! Chú ý đến hình tượng của con một chút nào!” Giọng nói vừa vang lên phía trước bọn họ phát ra từ một người phụ nữ xinh đẹp mặc đầm đen, bà có đôi mắt màu xanh ngọc bích như Jackie, cả những đường nét tương đồng với cô, nhưng lại toát lên vẻ nghiêm nghị và sắc sảo hơn gấp nhiều lần.
Đi ngay bên cạnh bà là một người đàn ông mặc vest xanh, trạc tuổi trung niên, mũi cao khoằm, môi mỏng, nước da nhợt nhạt hằn nhiều nếp nhăn, đặc biệt nơi khoé mắt. Ông ta mang một phong thái vô cùng quyền lực, từ cái cách quan sát Rose và Brad như có như không lúc này, tới cách ông ta đưa một ánh mắt cảnh cáo vô hình tới Jackie.
Rose ngay lập tức có thể nhận ra họ là ai.
“Cha! Mẹ!” Jackie khẽ cúi đầu và đưa tay giới thiệu hai người bên cạnh mình cho họ.
“Đây là Roseanne Hawthorne và Bradley Hawthorne, họ là bạn của con. Rose, Brad, đây là cha mẹ của mình!”
“Robert Francis Kennedy, nhưng cứ gọi ta là Rob!” Người đàn ông lên tiếng, lịch thiệp bắt tay với Brad.
“Cô là Caroline Ann Bouvier, rất vui được gặp cháu, tiểu thư nhà Hawthorne!” Bà lên tiếng sau chồng mình và hôn nhẹ lên má Rose như một cử chỉ làm quen.
“Rất hân hạnh được biết đến hai người! Bữa tiệc này rất tuyệt, cả Jackie cũng vậy! Cháu thực sự đã mong được gặp cô chú từ lâu!” Rose mỉm cười chào lại họ, vờ như không hề để tâm đến ánh mắt dò xét của người đàn ông tên Robert.
“Jacqueline! Con có thể ra kia đón tiếp những vị khách mới một chút, để mẹ và cha tiếp chuyện với hai vị này nhé!” Caroline đề nghị.
Jackie khẽ đưa qua Rose một ánh nhìn lo lắng.
“Vâng... thưa mẹ!” Cô nói sau vài giây chần chừ.
Chờ con gái mình bỏ đi, Caroline nắm lấy tay Rose và mỉm cười đầy dịu dàng với cô: “Cảm ơn cháu đã làm bạn với con gái cô suốt thời gian qua, đây đúng là một vinh hạnh với nó!”
“Vinh hạnh? Ồ cháu không nghĩ...”
“Nhưng đúng là vậy đấy! Roseanne...” Bà choàng tay qua vai cô và mỉm cười ra hiệu với hai người đàn ông bên cạnh, tỏ ý muốn tách riêng với cô.
Chồng bà gật đầu đầy hiểu ý.
“Jacqueline, nó luôn luôn là một đứa cứng đầu, thậm chí có hơi khác người! Cách nó nói năng, ăn mặc, cư xử... Thật không phù hợp với cái môi trường xung quanh nó chút nào! Nói thật thì cô rất muốn nó học theo chị mình một chút, một chút thôi cũng được! Nhưng cái con bé này lại... haiz!” Bà thở dài đầy chán nản.
“Chị? Cậu ấy còn có chị gái ạ?” Rose ngạc nhiên kêu lên.
“Đúng, chị gái của Jacqueline! Ôi con bé mới chính một hình mẫu hoàn hảo mà mọi tiểu thư nên có! Cháu có từmg nghe Jacqueline nói về chị nó không?”
“Thật ra thì chưa ạ. Cậu ấy chưa từng...”
“À. Ra vậy.” Bà dừng lại đôi chút, tỏ ra không hề ngạc nhiên với việc này.
“Tiếc là con bé không thể về kịp tối nay, cô thật sự rất muốn giới thiệu bạn thân của Jacqueline cho nó, thật đáng tiếc!”
“Vâng! Thật đáng tiếc...” Rose cười gượng, cô có cảm giác như người phụ nữ này đang nói dối, đôi mắt bà ta không hề cười theo khuôn miệng, chúng lạnh lẽo đến đáng sợ so với một người mẹ đang nhắc đến những đứa con của mình.
Rosaline ngắm nhìn khuôn mặt của Rose một lúc lâu và chợt đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau.
“Cháu biết không? Jaqueline thật ra chưa từng kể gì về cháu với cô hay cha nó, một chút cũng không. Con bé rất kín miệng. Nhưng cô đã biết cháu là một người rất quan trọng với nó, ngay khi thấy cách nó nắn nót viết tên cháu lên tấm thiệp mời như thế nào.”
Bà nhìn vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô. Nói thật chậm.
“Tiểu thư nhà Hawthorne, cháu quả thật rất xinh đẹp, lại còn vô cùng tài năng, tính cách cũng rất đặc biệt. Hệt như mẹ cháu vậy.”
Rose mở to mắt ngạc nhiên nhìn Caroline Ann Bouvier.
“Cô biết mẹ cháu?”
“Ừ, ít nhất cũng từng được nhìn thấy cô ta, tuy chỉ là từ xa, rất xa...” Ánh mắt của bà ta trở nên hơi xa xăm, Rose chợt giật mình khi nhìn thấy ở trong đó còn phảng phất chút... giận dữ?
“Chỉ mong là cháu sẽ không như cô ta, bị chính những cái gai nhọn của mình quấn chặt cho đến chết. Phải. Cô ta đã chết đau đớn làm sao, nhỉ?” Câu cuối như tan vào không khí với giọng nói mềm mại của bà ta. Không một tiếng động đánh thẳng vào trái tim của cô.
Rose ngỡ như bà ta đang nói đùa. Cô như quên cả phản ứng, chỉ biết trân trân nhìn người phụ nữ có gương mặt hệt như Jackie, thản nhiên nói ra những lời tàn nhẫn cùng cực ấy như không có gì.
“Được rồi, ta còn có khách phải tiếp. Chúc vui vẻ ở bữa tiệc, tiểu thư Hawthorne!” Với nụ cười dịu dàng chuẩn mực, Caroline tạm biệt Rose và đến khoác tay chồng mình ở đằng xa, họ lại cùng sánh vai và đi chào đón những người khác.
“Này, cậu không sao chứ?” Brad chạy đến và vỗ vào vai cô.
“Không... không sao cả.”
“Thật không? Nhìn cậu như vừa gặp quỷ ấy!”
“Có lẽ là vậy...” Rose nhìn theo bóng lưng của hai người đó, khẽ thốt ra.
“Sao cơ?”
“Không có gì! Cậu thế nào? Không có gì... bất thường chứ?” Cô lo lắng nhìn cậu ta. So với bản thân cô, Brad còn có nhiều điểm yếu hơn! Cậu ta lại càng không có khả năng chống lại bọn họ.
“Bất thường cái gì cơ? Chú Kennedy lịch sự lắm! Thậm chí tôi đang tự hỏi làm sao mà bà cô như Jackie lại là con của hai người đó đây! Này, không lẽ cậu... lo tôi sẽ bị ức hiếp sao?”
Cô khẽ thở phào, nhẹ nhõm nhưng lại xen lẫn hoang mang.
“Giờ ai có thể ức hiếp cậu ngoài tôi chứ?” Cô liếc nhìn cậu và mỉm cười.
“Cậu nói ra điều đó không chút hổ thẹn nhỉ?” Brad bĩu môi, lại liếc nhìn theo hai cô gái xinh đẹp lạ mặt vừa lướt qua và nháy mắt với cậu ta.
“Được rồi, tôi cho phép đấy, đi đi!” Rose đảo mắt nói.
“Tôi cũng đâu có định xin phép cậu!”
“Chần chừ thì tôi sẽ đổi ý đấy nhé!”
“Cậu... đẩy tôi đến chỗ mấy cô gái khác mà không thấy chút đau lòng nào sao?” Brad nửa đùa nửa thật nhìn cô.
“Con trai lớn nên gả, với lại, tôi cũng đang cần tìm Jackie để nói chuyện, cậu ở lại chỉ thêm chọc giận cậu ấy thôi.”
Brad cắn cắn môi nhăn nhó khó hiểu, cậu ta như suy nghĩ gì đó rồi lập tức cởi thêm hai nút áo sơ mi bên trong và vuốt lại tóc.
“Được thôi! Cậu muốn tôi đến đây để kết giao thêm chứ gì? Tối nay tôi sẽ tìm em dâu về cho cậu vừa lòng!”
Nhìn cậu ta hùng hổ bước đi, Rose buồn cười lắc đầu ngán ngẩn. Em dâu thì nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng không thể tìm ở nơi này được Brad à. Không phải ở đây.
Ngoắc tay với Jackie đang liên tục nhìn về phía bên này, Rose thở dài trông thấy cô ấy vội vã tiến về phía mình như vừa được giải thoát.
“Tiếp khách vui không?”
“Phát bệnh! Mình còn chả quen biết ai ở đây ngoài cậu! Bọn họ là khách của cha mẹ mình thì đúng hơn!”
“Chả trách, mình còn đang tự hỏi tại sao ở đây lại nhiều người đến thế.”
“Rose cậu muốn ăn gì không? Mình đói chết mất! Mẹ mình ép mình không được ăn cả ngày nay chỉ để mặc vừa bộ váy này!” Jackie đáng thương nhìn cô.
“Trời đất! Được rồi, đồ ăn ở đâu? Mình đi lấy cho, ngồi nghỉ đi!” Rose giật mình kéo ghế lại cho Jackie, ép cô ấy ngồi xuống.
“Cảm ơn cậu, nhưng cậu không cần phải tự đi lấy đâu! Thật đấy!” Jackie cản Rose lại trước khi cô ấy định bước đi, cô bấm vào chiếc kẹp tóc trên đầu mình, thì thầm gì đó như một con số.
Trong khi Rose còn đang thắc mắc với hành động kỳ quặc này của Jackie, một người phục vụ trẻ đã tiến tới chỗ họ, cúi người với cô ấy.
Anh ta chỉ tầm hai mươi, gương mặt đẹp, đường nét thanh tú, tóc nâu, dáng người thon dài. Khi Jackie gật đầu, anh ta lập tức đứng thẳng người và như chỉ chờ để phục vụ cô ấy.
“Mười hai, anh cho tôi hai phần sanwich cá hồi và nước ép dâu nhé! Nhanh một chút!”
“Vâng, thưa cô.”
Cúi người, anh ta nhanh chóng bỏ đi, biến mất vào đám đông.
“Mười hai? Tên người phục vụ mà gia đình cậu thuê cũng thật đặc biệt!”
“Ồ, anh ta không phải do gia đình mình thuê! À không, đúng là làm cho gia đình mình, nhưng anh ta là được mua về cơ!”
Rose nhíu mày đầy khó hiểu, mua? Như nô lệ sao?
“Anh ta là một android!”
“Hả? Cái gì? Gia đình cậu cũng...” Rose hơi bất ngờ trước thông tin này, nhưng nghĩ lại cũng thấy khá hợp lý, nhà Jackie hoàn toàn dư khả năng chi trả cho những thứ xa xỉ thế này dù chỉ để làm phục vụ.
“Ừ, cha mình đặt mua rất nhiều, ông ấy bảo chúng sử dụng tốt hơn con người, lại không biết phàn nàn hay có tính xấu gì. Lại khá đẹp mắt nữa đúng không?”
Rose chợt thấy mí mắt cô hơi giật giật khi nghe đến chữ “không có tính xấu“. Phần đẹp mắt thì... cô không có ý kiến. Hàng nhân tạo thì muốn đẹp cỡ nào mà không được?
“Vậy... tất cả bọn họ?”
“Phải, người làm, phục vụ, vệ sĩ, đầu bếp,... tất cả những người cậu đã gặp ở cổng hay ở đây, đều là android của gia đình mình cả!”
“Tất nhiên là trừ mấy vị khách này.” Rose bổ sung.
“Thật ra... mình cũng không chắc lắm! Họ có cơ thể của con người, nhưng mình cảm thấy họ còn giống android hơn cả Mười hai của mình nữa!”
Rose và Jackie cùng nhìn nhau và bật cười.
“Ừ, sống không có mục đích của bản thân, chỉ như con rối của kẻ khác, khác nào một cỗ máy chứ...” Rose thì thầm.
“Này! Ít nhất thì nơi này còn có cậu!” Jackie nắm lấy tay cô.
Lúc này, Mười hai đã quay lại với những món ăn trên tay hệt như theo yêu cầu của Jackie.
Cả hai nhanh chóng lấp đầy cái bao tử trong lúc cùng nhau trò chuyện, và như chợt nhớ ra gì đó, Rose kêu lên:
“Cậu có thể gọi một người trong ban nhạc tới đây được không? Họ cũng là android cả chứ?”
“Tất nhiên!” Jackie lại đưa tay lên chiếc kẹp tóc, và một chàng trai trẻ đang chơi piano ở sân khấu lập tức ngừng lại.
Rose nghĩ thầm, so ra cái tên ở nhà có vẻ là bản nâng cấp quá mức cần thiết, không cần gọi cũng đến, lúc muốn tìm lại không thấy mặt mũi đâu cả.
Chàng người máy nhạc công lúc này đã đi đến chỗ họ, lặp lại hoạt động tác hệt như số Mười hai ban nãy.
“Chào anh! Anh chơi bài này giúp tôi nhé!” Rose nói và ghé sát tai của chàng nhạc công trẻ.
Anh ta gật đầu tỏ ý đã hiểu một cách đầy máy móc.
Trong khi vài vị khách gần đó đang nhìn về phía họ, Rose chợt bước đến trước mặt Jackie, để một tay ra sau hông, tay còn lại vươn ra với cô, làm động tác mời như một công tử:
“Jacqueline Ann Bouvier, tiểu thư đồng ý khiêu vũ với tôi chứ?”