Nguyệt Dạ Khai Hoa

Chương 8: Chương 8: Cơn bão đầu tiên




Rose không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, cô dụi mắt nhìn xung quanh, mặt trời đã lên cao, chiếu sáng căn phòng của cô từ bên ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót vang lên ở khắp nơi. Còn bên cạnh cô, lúc này có một hơi thở đều đặn đang phát ra.

Rose giật mình nhìn lại.

“Aiden?” Cô thốt lên.

Anh vào đây từ bao giờ thế?

Cô lấy tay chạm nhẹ vào mái tóc đen đang rũ xuống của anh. Lúc này anh đang ngồi trên một chiếc ghế, dựa người vào giường của cô, khuôn mặt anh khi ngủ say hiện lên vẻ bình yên hiếm hoi khiến cô khẽ xót xa thở dài.

Động tác của cô khiến anh chợt tỉnh giấc. Mở mắt, Aiden cầm lấy tay cô và hôn nhẹ lên đó.

“Em dậy rồi sao?”

Cô mỉm cười nhìn anh.

“Anh đã ở đây từ lúc nào vậy?”

“Đêm qua, xin lỗi, anh đã cố gắng về sớm hơn nhưng...”

“Brad cũng... đi cùng anh à?”

Aiden hạ mắt trong giây lát, giọng anh trầm trầm phát ra:

“Ừ, cậu ta có chút việc nhờ vả anh. Việc nhỏ thôi, đừng lo.”

“Nếu là với anh thì có gì phải lo chứ?” Cô bật cười vui vẻ.

Aiden nhếch môi và nhoài người lên giường, anh nằm sát bên cạnh, vòng một tay qua cổ cô, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy tay của Rose.

“Nếu là anh... thì thật sự không phải lo sao?”

Rose hơi đỏ mặt khi bị khí tức của anh choáng ngợp lấy như thế này. Cô dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, vờ như nhìn sang chỗ khác.

“Lại trêu đùa em nữa rồi...”

“Không thích à?” Anh ghé sát bên tai cô.

“Cũng không... hẳn.”

Anh mỉm cười đầy khiêu khích.

“Vậy em có muốn nữa không?”

“Muốn... gì cơ?” Cô nhìn vào mắt anh đầy mơ hồ.

“Anh.” Aiden đáp, hơi thở của anh bao trùm lấy gương mặt cô.

Rose cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên, lại đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng khẩn cấp, cô vẫn đang gần như khoả thân bên dưới lớp chăn này!

Đêm qua sau khi ngủ thiếp đi, cô còn không kịp đụng đến bữa tối, huống chi có thời gian thay đồ tử tế!

Làm sao đây... Làm sao đây?

“Aiden... đừng trêu em nữa, lúc này rất không tiện...” Vẻ mặt của cô lúc này đầy quẫn bách như muốn khóc.

“Em thấy không ổn à? Đau ở đâu sao?” Anh lo lắng áp tay lên trán và cổ cô.

“Không... anh đừng có tới gần nữa...!” Rose hốt hoảng muốn gạt tay anh ra.

Quá muộn.

Tay cô lúc đang quờ quạng bối rối lại vô tình đẩy tay anh trượt xuống bên dưới, kéo theo lớp chăn.

Tuy chỉ trượt một chút, nhưng cũng đủ để lộ phần xương quai xanh tinh tế và nửa phần ngực tuyết trắng mê người của cô.

Nếu thêm một chút nữa thì...

“A!” Rose đỏ bừng mặt vội kéo chăn lên, vùi đầu vào đó như không bao giờ muốn chui ra nữa.

Mất mặt quá! Biết giải thích với anh như thế nào bây giờ?

“Đừng nhìn... anh... đi ra ngoài đi...” Cô run run nói trong lớp chăn.

Aiden từ lúc nãy đến giờ vẫn không nói một lời, anh chỉ nhìn cô đầy thâm trầm và dùng tay nhẹ nhàng kéo lớp chăn ra, phủ nó lên mình và Rose.

Ở trong đó, anh đang dùng thân hình của mình đè lên người cô, chống một tay ở bên cạnh gương mặt đầy hoảng hốt ấy.

Rose như quên cả thở chăm chăm nhìn anh.

“Hừm... biết thế này, lẽ ra đêm qua anh phải lên giường ngủ mới đúng.”

Anh quét mắt từ bờ môi đang hé mở của cô, đến chiếc cổ xinh xắn, rồi cuối cùng là những đường cong đầy dụ hoặc kia. Càng xuống bên dưới, ánh mắt anh như càng tối lại, nhịp tim cũng càng dồn dập hơn.

“Aiden...” Rose chỉ biết thốt ra tên anh trong mơ hồ.

Anh dời tầm mắt lên gương mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười.

“Em sợ à?”

Rose nhìn vào mắt anh và cắn nhẹ môi dưới của mình. Cô không biết phải trả lời anh như thế nào cả. Tình huống như thế này chưa từng xẩy ra, cô cũng chưa từng phơi bày cơ thể của mình cho ai bao giờ, nên lúc này, cô thật sự không biết phải làm gì hơn.

Bất chợt, cô cảm thấy như mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Đúng là cô có chút sợ, nhưng... đây là Aiden của cô mà! Mùa xuân năm sau, họ đã kết hôn với nhau rồi, không phải sao?

“Không, nếu là anh, em không sợ đâu.” Rose khẽ nói, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

images

Aiden chỉ nhíu mày trong giây lát rồi ngay lập tức phủ môi mình lên môi cô. Hương vị của cô ập đến trong tâm trí lẫn cơ thể anh, khiến anh như trầm luân vào đó, không lối thoát. Nụ hôn sâu khiến Rose bật thốt lên tiếng rên khẽ, chỉ một chút nhưng cũng đủ thiêu đốt chút lý trí còn xót lại của anh. Cắn nhẹ lên môi cô và lướt xuống dưới, anh hôn lên cần cổ mảnh mai ấy thật lâu, rồi lại chuyển môi mình lên vành tai cô, liếm nhẹ lên đó.

Rose run rẩy thở gấp theo từng chuyển động của Aiden, cô như trong một sơn sóng và tự nguyện để bản thân chìm sâu vào đó. Khi anh cầm lấy tay cô đưa lên cổ áo của mình, Rose biết anh đang muốn cô tự tay cởi nó ra.

“Giúp anh.” Anh nói, giọng của anh khàn khàn đầy dục vọng.

Đưa tay cởi từng chiếc nút áo đó ra, nhịp tim cô đang đập liên hồi từng đợt. Rose biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là vào lúc này thì thật không thể ngờ trước. Run rẩy cởi đến nút cuối cùng, Aiden giật phăng chiếc áo sơ mi màu trắng ra và vứt nó sang một bên. Cơ thể tuyệt đẹp của anh hiện ra trước mắt cô, khiến Rose chợt thấy cổ họng mình khô khốc. Cô ngước nhìn anh đầy chăm chú.

“Em thích chứ?” Anh hỏi, đón lấy ánh mắt của cô.

“Chưa...” Cô nheo mắt trả lời.

Aiden nhướn mày.

“Chưa hết mà.”

Sau một giây, anh lập tức hiểu ra ý cô là gì.

Mỉm cười nhìn cô đầy khiêu khích, anh hỏi lại:

“Có muốn giúp anh luôn không?”

Rose dời mắt đến cơ bụng săn chắc của anh.

“... Một chút.”

Nhìn anh, cô vươn tay và chạm vào chiếc thắt lưng ấy. Với vài động tác, Rose dễ dàng cởi bỏ nó ra. Đến khi đụng đến dây kéo quần, Rose chợt chần chừ trong giây lát, gương mặt cô lúc này đang nóng bừng lên. Nín thở kéo nó xuống, cô nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Aiden nhìn cô lúng túng và mỉm cười, anh tự làm công việc còn lại và dùng tay vuốt nhẹ thân thể cô từ trên xuống dưới, khiến cô run lên vì mẫn cảm.

Phủ xuống người cô và hôn nhẹ lên mi mắt đang nhắm chặt ấy, anh khẽ gọi tên người con gái trong lòng mình:

“Rose?”

Cô dần mở mắt nhìn anh. Đôi mắt hổ phách của anh lúc này thật đẹp, lại nhìn cô say đắm như vậy, dịu dàng đến thế.

“Anh yêu em.” Aiden nhẹ thốt lên.

Rose cảm thấy trái tim mình như đã tan chảy, cô âu yếm vuốt ve gương mặt của anh, khắc ghi nó vào sâu trong lòng.

“Em cũng yêu anh, Aiden.”

Với câu nói đó, và họ cùng hoà vào nhau. Sự đau đớn ban đầu của cô dần nhạt đi, thế chỗ cho những cung bậc cảm xúc mãnh liệt từ thể xác lẫn trái tim của cả hai. Tình yêu trong suốt mười năm của họ, cuối cùng đã chạm đến ngưỡng cuối cùng của hạnh phúc.

Bên ngoài trời, những tia nắng ban mai cuối cùng dần vụt tắt, thế chỗ là từng cơn gió lạnh báo hiệu giông tố đang kéo đến. Mưa bất chợt rơi, từng hạt và ùn ùn như trút nước, như thể bầu trời đang khóc trong cơn đau thương. Vô tận.

--- ---------

Mệt mỏi dựa vào lồng ngực của anh, cô khó hiểu nhìn cơn mưa lớn đang quật mạnh vào cửa kính. Chẳng phải vừa một phút trước còn đang nắng đẹp sao?

“Nghĩ gì thế?” Aiden âu yếm ôm cô vào lòng.

“Thời tiết xấu như thế này... may mà hôm nay là cuối tuần, em cũng không phải đến trường, tiện thật.”

“Vậy... ở trên giường lâu hơn một chút nữa nhé?” Anh nói, vuốt đến phần khe ngực đang ẩn hiện của cô dưới lớp chăn.

Rose xấu hổ bấu vào tay anh.

“Đừng...”

“Lúc nãy... còn đau không?” Aiden nhìn vào mắt cô, xót xa hỏi.

“Chỉ một chút thôi, cũng không đáng ngại...” Cô lí nhí trả lời.

“Xin lỗi, lần sau anh hứa sẽ dịu dàng hơn.” Anh mỉm cười đầy dụ hoặc.

Cô liếc nhìn anh, cái gương mặt xấu xa ấy rõ ràng là đang trêu trọc cô mà! Cái gì mà lần sau nữa chứ! May mà cha cô thường đi vắng buổi sáng, nếu để ông biết được chuyện này... A! Xấu hổ chết mất!

Với tuổi của cả hai người họ, thì đến lúc này mới phát sinh loại chuyện thân mật như vầy cũng không tính là sớm, thậm chí so với vài cô gái cùng lứa, cô còn bị coi là chậm chạp quá đấy! Mười năm cùng chung sống và tiếp xúc dưới một mái nhà, lại còn yêu nhau từ nhỏ, có quỷ mới tin cô và Aiden lại trong sáng đến mức chỉ có ôm hôn thôi đâu!

“Em đói không? Anh xuống bếp dặn họ làm chút gì cho em ăn nhé?”

Cô mừng rỡ nhỏm dậy nhìn anh, hai mắt như đang toả sáng.

“Lấy nhiều một chút! Em muốn ăn soup gà và bánh ngọt! Cả sữa tươi nữa!”

Aiden nhướn mày.

“À... Do em hơi mệt...” Cô chợt phát hiện mình phản ứng có hơi quá, nhưng làm sao được, từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa được ăn mà!

Tất cả cũng tại cái tên người máy phiền phức ấy!

“Em mệt lắm sao? Là.. do anh à?” Aiden liếc nhìn cô đầy hàm ý và mặc lại quần áo.

“Anh lại thế nữa rồi...” Cô đỏ mặt vùi đầu vào chăn.

“Được rồi, ở đây chờ anh một chút, và... mặc thêm cái gì vào đi. Em mà cứ khoả thân dụ dỗ người khác như thế, thì anh không chắc sẽ để em được nghỉ ngơi khi quay lại đâu.”

“Em biết rồi!” Cô lăn sang một bên, quay lưng về phía anh, đầy uất ức nói vọng ra.

Tiếng cửa phòng được mở ra và đóng lại thật nhẹ. Một lúc lâu sau đó, Rose nhoài người dậy khỏi giường và tìm nhanh một chiếc đầm trong tủ, mặc vội nó vào người. Cô sờ vào chất vải, cảm thấy như chưa đủ ấm, lại mặc thêm một lớp áo ngoài nữa.

Xong xuôi, liếc nhìn mình trong gương, Rose hài lòng xoay người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Chợt cô dừng lại khi nhìn thấy những vệt màu đỏ chói mắt trên tấm dra giường. Bước đến và chạm vào đó, cô chớp mắt thở dài. Dù có bất ngờ, nhưng những thứ nên đến vẫn sẽ đến như lẽ đương nhiên, phải không?

Một tiếng sấm chớp lớn bất ngờ vang lên sau lưng cô. Rose giật mình rụt tay lại, hoang mang nhìn chằm chằm những giọt máu đã khô hồi lâu trước khi quyết định giật phăng tấm dra giường ra và ném nó vào một góc tủ.

--- --------

Aiden vừa bước ra khỏi phòng Rose không lâu, thì chợt nhận được một cuộc gọi. Tắt chuông, anh liếc nhìn tên người gọi, và bấm vào nút nghe không chần chừ.

“Brad? Đã về chưa?”

“Em đã giao hắn cho người khác xử lý, đang trên đường trở về đây! Rose có thắc mắc không?”

“Chỉ hỏi vài câu, anh đã trả lời ổn thoả rồi. Những việc thế này, cô ấy nhất định không thể bị dính vào được.”

“Em biết rồi, đêm qua đối phó với mấy tay đó thật vất vả quá! May mà còn có anh!”

“Ừm. Cẩn thận đừng để bị dính dấu vân tay, chạy xe nhớ né mấy chốt có máy quay an ninh, về nhanh đi.”

“Vâng.”

Cúp máy, Aiden vừa định bước đi, thì bỗng phát hiện có một người đang đứng ở trước mặt mình, cách chỗ anh tầm vài mét.

Tại sao lúc nãy anh không hề nghe thấy tiếng bước chân của hắn?

Nhìn kỹ, và anh dần nhận ra đó là ai.

“...” Mỉm cười thản nhiên nhìn Aiden, Roy không nói gì, chỉ đứng đó, không có ý định nhúc nhích.

“Ngươi là... người máy mà ngài Emmett đã tặng cho Rose?” Nhíu mày, anh chợt thấy vô cùng khó chịu với cái nụ cười giả tạo ấy.

“Lại gặp nhau rồi, công tử Sawyer.” Roy trả lời.

“Đêm đó hình như chưa kịp giới thiệu bản thân cho anh, thật thất lễ quá.”

Aiden bước đến gần anh ta, lạnh lùng nhếch môi nói:

“Vì đã biết trước ta là ai, nên mới phải trốn chui trốn nhủi vào một góc ngay khi vừa bị bắt gặp sao? Ngươi quả là thông minh so với một người máy đấy.”

“Trốn à? Anh nghĩ tôi trốn anh sao?” Roy liếc sang nhìn anh. “Bất quá... anh nói đúng đấy. Tôi đúng là thông minh, ít ra còn hơn vài người là cái chắc.”

“Là có ý gì?” Aiden nghi hoặc nhìn Roy, hắn ta đã nghe được cái gì sao?

“Có gì đâu, chỉ là nói ra sự thật thôi, điều mà ít ai ở đây dám làm ấy.”

“Sự thật? Hừ, sự thật là dù ngươi có thông minh đến thế nào đi nữa, cũng chỉ là một món đồ mà thôi. Một món đồ không có chút giá trị. Thứ duy nhất khiến ngươi có thể ở lại đây là nhờ sự hứng thú nhất thời của Rose. Đừng ảo tưởng về mình nữa.” Ném lại cho Roy một cái nhìn khinh miệt, Aiden bước đi.

“Hai người thật giống nhau.” Roy chợt lên tiếng.

Aiden dừng chân, xoay đầu nhìn anh ta.

“Đều tự cho là mình biết hết mọi thứ, cho rằng sẽ không có gì có thể thay đổi sao?”

Nụ cười của anh còn sâu hơn ban nãy.

“Kể cả khi luôn miệng nói rằng tôi chỉ là một cái máy không hơn thì...”

“Vậy thì hai người đang sợ cái gì vậy?”

Roy nhìn Aiden một lúc, rồi xoay người bỏ đi. Bước trên nền nhà lạnh lẽo, nụ cười trên môi anh dần vụt tắt, đôi mắt xanh toả sáng đầy ma mị.

Sấm chớp lúc này đang vang lên từng đợt, dữ dội như thể trời cao trong cơn bi thương đang muốn trừng phạt mọi kẻ phàm tục dưới mặt đất. Ở trong căn dinh thự này, sóng ngầm cũng đang dần chuyển động, lặng lẽ và thâm trầm.

“Tại nơi trần thế này,

Ái tình chỉ tựa hư vô, lòng người sâu không thấy đáy.”

--- ---------

“Rose? ROSE!”

“Hả? Cái gì?”

“Cậu đang ở trên cõi nào đấy? Cứ mơ màng suốt từ sáng đến giờ!”

Jackie đang chống nạnh cúi đầu chất vấn cô, vẻ mặt của Rose hôm nay rất lạ nha! Vừa lơ đễnh, vừa phiếm hồng, có khi lại bất giác cau mày không rõ nguyên nhân, khi lại thở dài thườn thượt.

Nếu Jackie không biết Rose từ lâu, có lẽ còn tưởng cô đang đắm trong mộng xuân không chừng.

Ủa, khoan?

Jackie chợt nhớ ra gì đó, rồi lại như không tin được nhìn kỹ cô bạn thân của mình. Sau vài giây vật lộn với tư tưởng, cuối cùng là híp mắt thành một đường chỉ, miệng cười đến tận mang tai nhào đến nắm chặt lấy tay Rose.

“Eeeeeee! Cậu... làm chuyện đó rồi phải không?”

Rose đỏ mặt tía tai nhìn cô đầy quẫn bách.

“Cậu... im ngay! Nói to như thế để làm. gì?” - Cô quét mắt nhìn quanh. May quá, giờ vẫn còn sớm, học sinh vẫn chưa vào trường đông lắm. Số còn lại thì đang cắm mặt vào bữa sáng trong căn tin như thể đang thề họ không hề nghe thấy gì cả.

“Vậy là thật à? Ôi ôi ôi! Rosy của mình đã thành một người phụ nữ thật sự rồi! Ôi!” - Jackie mắt đầy mơ màng long lanh ngấn lệ nhìn cô.

“Chuyện... bình thường mà! Cậu không cần phải phản ứng như thế chứ?” Rose như hết cách với cô bạn tóc hồng của mình.

“Vậy... đó là ai vậy?” Jackie nhoài người về phía cô, vẻ mặt đầy bát quái.

“... Cậu nghĩ còn ai nữa hả? Tất nhiên là...”

“Aiden?” Jackie tiếp lời.

“Ừ...” Rose đỏ mặt cụp mi mắt, lại khiến cô nhớ đến cảnh tượng sáng hôm đó.

“Ây ya! Vậy hai người có dùng... cái ấy ấy không?” Jackie nheo nheo mắt.

“À không... nhưng mình có uống thuốc rồi.” Thật tình, Jackie nghĩ cô mới lớn hay sao?

“Nói cũng phải ha! Cậu đã quen anh ấy lâu thế còn gì? Vậy... cảm giác thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

“Là cái lúc đó đó ấy! Lúc...”

“Không nói được! Đừng có hỏi mình mấy thứ như vậy nữa!”

“Rose xấu quá, chẳng chịu chia sẻ kinh nghiệm với bạn bè gì cả! Người ta còn chưa từng được nếm mật ngọt tình ái suốt mười tám năm qua đây này...” Jackie bĩu môi ai oán nhìn cô.

“Haiz! Chịu cậu đấy! Mà nói này, chẳng phải ngày mai là sinh nhật cậu sao?” Rose thắc mắc, chẳng năm nào Jackie chịu làm sinh nhật cả, cô từng đoán có lẽ do cô ấy cũng không quen biết nhiều nên không muốn làm lớn mấy dịp này, như cô. Dù sao năm nào cũng là hai người họ cùng đi du lịch đâu đó với nhau, do cùng sinh vào một tháng, Jackie nói họ cùng nhau ăn mừng chung một ngày sẽ vui hơn.

Kỳ lạ là, suốt từ lúc quen biết cô ấy đến nay, Rose lại chưa từng bước chân vào nhà Jackie lần nào cả. Cô ấy có vẻ không muốn nhắc đến gia đình mình, nên cô cũng chưa bao giờ hỏi đến. Ngược lại, cô ấy lại rất thích đến chỗ Rose, nói là do gia đình cô thật thân thiện và dễ thương.

Rose nghĩ thầm, đó là do Jackie chưa được gặp những người còn lại trong gia tộc của cô đấy thôi...

“Ừm, đúng rồi nhỉ? Ngày này năm ngoái chúng ta cùng đi đảo băng Iceland, nhớ không?” Jackie như vừa chợt nhớ ra, cười khúc khích nhìn cô.

“Nhớ chứ! Cậu còn khăng khăng rằng bức tượng thần Valkyrie ở đó trông hệt mình còn gì!”

“Thì đúng là hệt như cậu mà!”

“Đó là một nữ thần chiến tranh cổ của Bắc Âu, và chẳng liên quan tí gì đến mình cả, Jackie! Cậu xem quá nhiều truyện tranh rồi đấy!”

“Hừm. Cậu không thể biết được tương lai... Thì cũng đâu ngờ được quá khứ...” Jackie lầm bầm.

“Sao?”

“Không có gì! À! Đúng rồi! Sinh nhật hả? Đây!” Jackie nói và lôi ra một phong bì nhỏ màu đen từ túi xách.

“Cái này...?”

“Thiệp mời đấy! Sinh nhật mười tám tuổi, một “dấu mốc quan trọng” của mình! Nên cậu đã được mời tới tiệc trưởng thành của mình, tổ chức tại nhà mình! Địa chỉ ở trong đó đấy!”

Rose bất ngờ nhìn tấm thiệp trên tay, rồi lại nhìn Jackie, trông cô ấy vô cùng thản nhiên, như thể việc này là lẽ đương nhiên vậy. Tạm gác lại băn khoăn trong lòng, cô mỉm cười đầy vui vẻ với Jackie và cất tấm thiệp vào túi.

“Thật sao? Mình nhất định sẽ đến! Cảm ơn cậu!”

“Cảm ơn gì chứ, chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, mấy bữa tiệc như thế này chẳng phải cậu vẫn đi suốt đấy sao?” Jackie khuấy khuấy ly kem đã tan ra ở trước mặt.

“Ừ, đi suốt, nhưng mà lần này là đi đến nhà cậu! Tất nhiên phải khác chứ?” Rose bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng.

Jackie ngước nhìn Rose.

“Ừ nhỉ? Có Rose, tất nhiên là phải khác rồi!” Cô mỉm cười.

“Suýt quên, cậu phải mang theo một người nữa đấy, bạn trai, em trai, gì cũng được, miễn là thuộc người nhà cậu. Gia đình mình không cho phép người lạ như vệ sĩ hay tài xế của bất kỳ ai ở bên ngoài tiến vào. Thông cảm nhé!” Jackie nhân tiện bổ sung.

“Hả? Thật vậy sao?” Rose ngạc nhiên.

“Ừ, thật. Nhớ mang thiệp mời, không là không được vào đâu.”

“Được rồi. Đã nhớ. Chúng ta vào lớp thôi! Muộn rồi đấy.”

“Vào cũng chỉ ngồi nhìn mấy người đó diễn thôi mà, chán chết đi được...” Jackie than thở.

“Cậu chịu khó một chút đi, sau buổi học là cô Abigail sẽ ở lại tập riêng cho chúng ta vào giờ nghỉ trưa, cô ấy đã hứa rồi!” Cô nói và cùng Jackie bước ra khỏi căn tin trường.

“Nói mới nhớ, con bé Lilith sao không được tham gia cuộc thi này nhỉ? Cậu không thấy lạ à?” Jackie thắc mắc trên đường đến lớp.

“Chắc là do còn nhỏ chăng?”

“Trường mình đâu có quy định về số tuổi tham gia nhỉ?”

“Mình cũng không rõ. Mà sao cậu lại hỏi chuyện này?”

“Tò mò thôi.” Jackie nhún vai trả lời.

--- ------ ----

Sau buổi học, Rose và Jackie cùng đi ăn trưa một chút rồi quay lại lớp học ngay. Cô Abigail đã ở đó chờ họ từ lâu. Bà nhìn họ cùng bước vào và mỉm cười.

“Cô ơi! Cô không đi ăn trưa ạ?” Jackie tròn mắt nhìn bà ngạc nhiên.

“Một vũ công không được ăn quá nhiều, hay quá lâu, chỉ vừa đủ mà thôi.” Bà lên tiếng giải thích.

Rose chợt hơi xấu hổ nhớ đến việc gì đó, cô ho khan một tiếng rồi bắt đầu kéo tay Jackie ngồi xuống cột giày ballet.

“Được rồi, cô nghe nói nội dung của cuộc thi năm nay gồm bốn phần, Nhảy hiện đại, Ballet, Viennese Waltz và Múa đương đại. Hội đồng sẽ tính điểm riêng từng phần để cộng lại chia bình quân cho mỗi màn biểu diễn của các em. Người có số điểm cao nhất sẽ giành danh hiệu Cánh Bạc cao quý.”

Rose và Jackie đều chăm chú lắng nghe bà nói.

“Jacqueline! Năm nay em đã học những môn nào? Do ai dạy?”

“Thưa cô, ngoài ballet, có nhảy hiện đại của thầy Brown và khiêu vũ tổng hợp của thầy Felipe ạ!”

“Còn em? Roseanne? Năm nay em học bao nhiêu lớp?”

“Ballet của cô và khiêu vũ tổng hợp của thầy Felipe thôi ạ!”

Bà nhìn cô nghiêm nghị.

“Em đã từng học nhảy hiện đại chưa? Hawthorne?”

“Đã từng, với thầy dạy riêng ở nhà lúc nhỏ ạ.”

“Cậu trai nhảy cùng em ở The Cruise Room hôm đó, là người yêu của em sao?”

Rose ngạc nhiên nhìn bà. Cô Abigail cũng biết về những đoạn clip đó rồi ư? Nhưng tại sao bà lại hỏi cô chuyện này?

“Không, cậu ấy là em trai, cũng là bạn thân của em, thưa cô.”

“Em ruột ư?”

“Em... nuôi ạ.”

“Thế thì được, lần sau mang cậu ta đến đây. Cô sẽ nhờ thầy Brown tập nhảy hiện đại đôi cho cả hai đứa. Cuộc thi lần này đòi hỏi cả ba trong bốn nội dung bắt buộc phải có phần nhảy đôi! Ballet của cô em đã có Julio đồng ý trợ nhảy rồi! Còn Viennese Waltz và nhảy hiện đại thì lại chưa! Không còn nhiều thời gian đâu, Rose!”

Rose há miệng kinh ngạc. Mang Brad đến đây? Nhảy cùng cô trong cuộc thi? Sao cô Abigail lại có ý tưởng đó? Tuy đúng là cô cũng đang tìm bạn nhảy hỗ trợ những môn còn lại, nhưng cậu ta sẽ là cái tên cuối cùng mà cô nghĩ đến!

“Cô ơi... Cậu ta chỉ là tay ngang mà thôi, thậm chí kỹ thuật còn nhiều thiếu sót lắm!”

“Tôi biết. Nhưng đó không phải là vấn đề.”

“Dạ?”

Bà đi đến cửa sổ phòng học và vén rèm ra một chút, vừa đủ để những tia nắng lọt vào trong.

“Bouvier, em đã từng yêu ai chưa? Bất kỳ ai?” Bà đột nhiên lên tiếng.

“Hì hì, tiếc là chưa ạ! Nhưng em có thể vờ như bạn nhảy của mình là một sama trong truyện tranh! Cô biết đấy, mấy chuyện này sao làm khó được em chứ?” Jackie nhanh chóng cười đáp lại bà.

“Giỏi lắm, chính vì khả năng nhạy bén này nên tôi mới hết sức yên tâm về em, Jackie ạ. Em có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài của một người và hình dung ra một không gian khác khi nhảy. Em là một tờ giấy trắng, có thể tự tô vẽ tuỳ thích. Đồng thời cũng là một tấm gương.”

Jackie chỉ cười đầy hí hửng nhìn cô Abigail. Cô đã biết bà muốn làm gì rồi.

“Rose, em thì sao?” Bà chợt xoay người gọi tên cô.

Rose giật mình, khó hiểu nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt. Ánh nhìn của bà lúc này như đang rọi thẳng vào tâm hồn cô.

“Em đã từng yêu một ai chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.