Tương truyền có một loài hoa, nghìn năm chỉ nở vào đúng dịp trăng tròn đẹp nhất, khi nở tỏa ra một hương thơm mê người, câu hồn đoạt phách thế nhân. Loài hoa đó có tên là Hoa Trăng. Sau khi nở, cây hoa sẽ úa tàn và tan biến vĩnh viễn, như thể nghìn năm chờ đợi chỉ để dành cho một khoảnh khắc duy nhất.
Sinh mệnh mong manh tựa trăng trên mặt nước. Tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi đời đời kiếp kiếp, một mối tình đau thương vĩnh viễn không thể có hồi kết.
--- ------ ---------
Thành phố Denver, bang Colorado, Mỹ, năm 2020.
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà lớn, nằm giữa trung tâm thành phố. Một cô gái trẻ đang bị mê hoặc bởi khung cảnh rực rỡ trước mắt mình. Đôi mắt màu hổ phách của cô mở to, chứng kiến thiên đường chạm đến mặt đất. Những tia lửa ma mị thắp sáng bầu trời, và ánh hào quang ấy dần lụi tàn vào đường chân trời đỏ thẫm.
Rũ mắt nhìn những ánh đèn bắt đầu được thắp lên trong lòng thành phố, Rose cảm giác đây là một khuôn mặt khác của Denver, đang dần bước ra từ bóng tối. Cô nhìn lại đường ranh giới trên bầu trời, chỉ còn lại vài vệt sáng để báo hiệu rằng thiên đường ấy đã đi qua.
Mặt trời đã lặn.
Khẽ thở dài, Rose xoay người hướng về phía cầu thang bộ. Không gian hẹp trong thang máy khiến cô bất an. Máy móc hiện đại khiến cô có cảm giác không thể tin tưởng. Một cô gái trẻ sống giữa một thành phố lớn, ở một quốc gia hiện đại bậc nhất thế giới như Mỹ nhưng lại có lối suy nghĩ cổ hủ kỳ lạ này, chỉ có thể là Roseanne Hawthorne.
Bước xuống bậc thang cuối cùng và rời khỏi học viện nghệ thuật Alameda danh giá, vị tiểu thư nhà Hawthorne bắt gặp chiếc xe riêng của mình đang đậu ở phía trước, với người quản gia quen thuộc vẫn chờ đợi thói quen của cô như mọi ngày: luôn là người cuối cùng rời khỏi trường, chỉ để ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp ở Denver.
Rose gật đầu mỉm cười với ông đầy bất đắc dĩ: “Bác Alan! Cháu đang tự hỏi liệu cha có giận không nhỉ? Cháu lại thế nữa rồi, mải mê với sở thích của mình đến quên cả thời gian!”
Vị quản gia với thân hình mảnh khảnh cười xòa và lắc đầu: “Không đâu tiểu thư à! Ngài Emmett sẽ không bao giờ có thể giận tiểu thư! Huống chi hôm nay lại là một ngày đặc biệt với cô như vậy!”
“Bác sẽ dự bữa tối cùng cháu và cha như mọi năm chứ? Bác Alan?” Rose hỏi ông khi đã ngồi vào trong chiếc Bugatti Veyron của mình.
“Ồ! Tôi cũng muốn có cái vinh hạnh ấy lắm! Nhưng năm nay ngài Emmett đã mời một vị khách mới đến dinh thự của chúng ta, và tôi e là mình không thể ngồi cùng bàn với vị khách này được! Đừng lo, tôi và vợ vẫn sẽ vui vẻ chúc mừng sinh nhật của cô từ xa, tiểu thư Rose!” Ông nói.
“Một vị khách?” Rose bất ngờ kêu lên. Cha đâu có nói gì về một vị khách nhỉ?
Quản gia Alan gập ngừng và nhìn cô qua lớp kính chiếu hậu, khi Rose còn đang trầm tư: “Còn cậu Aiden...”
“Anh ấy có thể sẽ không về kịp tối nay, cháu biết.” Rose gõ nhẹ vào cửa kính, thở dài. Bận rộn vốn là thói quen của anh, dù sao với cô ngày sinh nhật cũng không quá mức quan trọng, cũng chỉ là một dịp kỷ niệm mà thôi.
Mân mê lọn tóc vàng của mình trong tay, những dãy núi đằng xa dần hiện ra trước mắt Rose. Căn dinh thự của cô và cha nằm ở sau đó, xa khỏi tất cả những ồn ào và xô bồ của thành phố, bao phủ bởi những thảo nguyên xanh đầy cây bụi và rừng thông dọc phía Tây Bắc, với một hồ nước lớn ngay phía đối diện. Cha cô, Emmett Hawthorne, người nắm trong tay chìa khóa của gia tộc Hawthorne danh giá, nổi tiếng cực kỳ chiều chuộng con gái độc nhất của mình. Ông đã cho cải tạo và xây dựng lại những thảo nguyên xanh này sau khi những công ty khoáng sản khai thác than ở đây bị tập đoàn Hawthorne thâu tóm, chỉ để dành riêng cho cô.
Chiếc Bugatti Veyron màu đen dần xuất hiện sau khung cửa sắt, Rose bước xuống xe ngay khi nó vừa dừng lại ở kế đài phun nước. Cô đưa mắt nhìn sang hai chiếc xe khác đang đậu ở gần đó, một chiếc BMW màu đen vốn là của cha cô, và một chiếc Hummer lạ mặt màu trắng có gắn biểu tượng đôi cánh chéo trước mũi xe. Hơi nhíu mày, Rose cố lục lại ký ức của mình về các gia tộc và cuối cùng cũng nhận ra biểu tượng đó là gì.
Nếu gia tộc Hawthorne dùng biểu tượng là dây gai và hoa hồng, thì hình ảnh đôi cánh chéo lại thuộc về nhà Dunave. Đây là một gia tộc rất danh giá ở Anh, họ có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia và thường xuyên xuất hiện ở những vị trí quan trọng trong chính phủ nước này.
Nhưng tại sao cha cô tại sao lại phải mời một người từ gia tộc Dunave đến đây vào lúc này? Cô không nhớ mình từng quen biết bất kỳ ai từ gia tộc bí ẩn này cả. Hay họ là khách của cha? Rose băn khoăn tự hỏi.
“Cô Rose! Ôi tạ ơn Chúa cô đã về! Ngài Emmett đã dặn cô chuẩn bị và xuống phòng khách gặp ngài ấy càng sớm càng tốt! Bữa tối cũng đã sẵn sàng, chỉ cần cô xuất hiện là đủ!” Một phụ nữ trung niên mặc trang phục hầu gái với dáng người mập mạp xuất hiện, bà nhanh chóng chạy đến và kéo tay Rose vào trong, cũng không quên liếc quản gia Alan với ý trách móc: “Ông cứ để cô ấy về muộn thế này, bữa tối sẽ không có phần của ông đâu!”
“Bác đừng trách bác ấy ạ! Thói quen của cháu bác cũng biết mà! Đã làm phiền mọi người rồi! Cháu chỉ không nghĩ là hôm nay cha lại mời khách đến!” Rose áy náy giải thích.
Đợi đến khi bà thôi không càu nhàu về bộ dạng lôi thôi của mình nữa, Rose mới thở phào từ biệt bà ở cửa phòng. Vợ chồng bọn họ đã làm việc cho gia đình cô hơn hai mươi năm, kể từ khi mẹ cô còn sống. Và cô vốn đã quen với việc xem họ như người thân của mình.
Ngắm mình trước gương, Rose dường như luôn thấy được gương mặt của mẹ ẩn hiện trong đó. Mẹ cô, Leilani Swan đã qua đời từ mười năm trước. Khi còn sống, bà nổi tiếng là một vũ công ballet rất tài năng và xinh đẹp. Rose đã thừa hưởng niềm đam mê ấy từ mẹ mình, lẫn nhan sắc rực rỡ của bà khi còn trẻ. Mái tóc vàng óng xoăn dài tự nhiên đến eo, nước da trắng như sứ không chút tì vết, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm với hàng mi dài tinh tế. Khuôn mặt của cô gợi cho người ta nhớ đến nét đẹp của những mỹ nhân cổ điển thời xưa, cộng với thân hình mảnh mai nhưng không kém phần quyến rũ của một vũ công, đây cũng chính là nguyên do khiến Rose trở thành hoa khôi suốt nhiều năm liền của học viện nghệ thuật danh tiếng Alameda.
images
Bước ra khỏi nhà tắm, Rose thay một bộ váy dài màu xanh biển làm bằng vải lụa, cột gọn mái tóc đang xõa tung của mình lại bằng một sợi ruy băng nhỏ. Cô đẩy cửa rời khỏi phòng, bước xuyên qua dãy hành lang dài. Phòng khách của cha cô xuất hiện ở giữa hành lang lầu một, với một cánh cửa lớn bằng gỗ, chạm khắc biểu tượng của gia tộc ở đằng trước. Trong căn dinh thự này, chỉ có bốn căn phòng được trang trí như thế.
Rose bước vào bên trong và nhìn quanh, căn phòng này được thiết kế với những giá sách khổng lồ, cùng với chiếc lò sưởi to mà cô rất thích lúc còn bé. Bên cạnh lò sưởi là một bộ sofa phong cách cổ điển màu xanh, với một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trên đó, hướng đối diện với cửa ra vào. Đó chính là cha cô, Emmett Hawthorne. Bên trái ông là một người đàn ông trung niên lạ mặt mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu nâu, đang ngồi ở chiếc sofa nhỏ đối diện.
Còn có một người thứ ba, đứng bất động ở phía sau chỗ ngồi của ông ta, nhưng anh ta lại xoay mặt về hướng tối, khiến cô không thể nhìn rõ được người này.
Sự xuất hiện của cô khiến cả hai người họ cùng dừng lại cuộc trò chuyện của mình. Đứng dậy và mỉm cười với con gái, Emmett cầm lấy tay Rose: “Rose! Cha và ngài Dunave cũng vừa nhắc đến con, con đến thật đúng lúc!” Ông đưa tay giới thiệu: “Đây là ngài Keith Haring Dunave! Một người bạn cũ của cha! Là vị khách đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay!”
“Rất vui được gặp ngài, ngài Dunave!” Rose hơi gập người với ông ta, thầm giật mình trong lòng. Cô biết người này. Đây là vị giáo sư nổi tiếng đã tạo ra dự án toàn cầu Android! Một sự án với những người máy mang trí tuệ nhân tạo có thể phục vụ cho con người! Có điều, cô chưa bao giờ nghe đến việc ông ta thật ra còn mang họ Dunave! Ông ta là bạn cũ của cha ư? Tại sao cha lại chưa từng nhắc đến người này?
“Cuối cùng cũng được gặp cháu, Roseanne! Lần cuối ta thấy cháu, cháu vẫn còn ở trong bụng Leilani đấy! Thời gian trôi qua thật nhanh làm sao!” Keith thốt lên đầy cảm thán, ông nhìn Rose một lượt, bất giác lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp có đôi mắt u buồn năm đó. Roseanne quả là giống mẹ như tạc!
“Ngài cũng biết mẹ cháu ạ?” Cô ngạc nhiên thốt lên.
“Đương nhiên là ta biết cô ấy! Cô bé à, năm đó mẹ cháu, Leilani Swan từng là một vũ công ballet hàng đầu của Anh, đáng lẽ cô ấy còn có thể giành ngôi quán quân của giải ballet quốc tế Helsinki*, nhưng lại bất chợt từ bỏ cuộc thi vào phút cuối. Mọi người, kể cả ta đều rất bất ngờ với việc này! Mãi sau này chúng ta mới hay, hóa ra nguyên nhân là do Leilani đã mang thai cháu vào thời điểm đó!”
Rose nhẹ mỉm cười, cô cũng đã biết đến câu chuyện này. Bản thân cô đã từng sưu tầm rất nhiều bài báo về mẹ sau khi bà mất, những câu chuyện về bà như những mảnh ghép còn thiếu mà cô vẫn luôn muốn tìm được. Thật bất ngờ là sau từng ấy năm, vẫn có người nhớ đến mẹ cô rõ đến vậy.
Emmett nhìn Rose và vỗ nhẹ vào lưng cô: “Rose, ngồi xuống đi, cha có chuyện muốn nói với con.” Ông đặt lưng xuống phía đối diện và đan tay vào nhau, nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Rose, con thích khiêu vũ phải không? Thích hơn mọi thứ khác trên đời?”
Rose mím môi nhìn cha mình trong giây lát trước khi trả lời ông: “Vâng!”
Ông cụp mắt, rồi lại nhìn vào một nơi xa xăm: “Rose... Cha biết đam mê của con chỉ có khiêu vũ, ngay từ nhỏ, con đã luôn đòi được nhảy trên những sân khấu lớn như Bolshoi hay Châtelet. Cha nhớ bàn chân còn đang chập chững biết đi của con đã vung lên loạn xạ khi nhìn thấy mẹ mình tập nhảy. Ánh mắt của con đã sáng rực lên đầy thích thú theo từng chuyển động của cô ấy ra sao...” Ông dừng lại đôi chút, giọng ông như dần lạc về một mảnh ký ức xa xôi không thể với tới.
“Cha... Cha nói những chuyện này...”
Ông chợt ngẩng đầu nhìn cô đầy xúc động: “Cha thật sự muốn tặng cho con một món quà ý nghĩa, thứ sẽ giúp con hoàn thành giấc mơ ấy!”
Emmett nắm lấy tay cô và đưa mắt nhìn về bóng lưng bí ẩn ở khóc khuất kia. Hành động của ông khiến Rose phải tò mò nhìn theo ánh mắt của cha mình, và cô nhận ra người đó vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến giờ.
Đó là ai? Vệ sĩ riêng của ngài Dunave chăng?
“Rose, con biết những người máy của dự án Android chứ?” Emmett thu lại ánh mắt của mình và nhìn cô đầy dò hỏi.
“Người máy? Tất nhiên con có biết về chúng! Nhưng-” Cô chợt giật mình nhìn cha mình, nhìn ngài Dunave, rồi lại nhìn bóng lưng của người đó.
Không lẽ...
“Cha! Đây là-”
“Đây chính là quà sinh nhật của con!” Emmett ngay lập tức đáp lời cô.
Rose mở to mắt đầy ngạc nhiên. Quà? Cho cô? Một người máy ư?
Hoảng hốt đứng bật dậy, Rose chần chừ trong đôi chút trước khi quyết định bước đến và đối diện với anh ta.
Người máy này mang hình dáng của một chàng trai trẻ, anh ta mặc quần tây xám với áo sơ mi đen, có dáng người cao gầy. Nước da trắng bệt, ẩn hiện những vết sọc dài như thể hình xăm từ mặt đến gót chân.
Rose chăm chú dời mắt lên khuôn mặt của anh.
Mái tóc màu bạch kim rối bời, phủ xuống đôi mắt đang nhắm nghiền ấy. Rose có thể lờ mờ nhìn thấy hàng mi dài màu bạc và sống mũi cao vút tinh tế của anh dù chúng đang khuất trong bóng tối. Khuôn miệng của anh cũng rất nhỏ, làn môi nhợt nhạt trong suốt càng khiến anh trông phiêu dật như một hồn ma.
Sự tò mò thôi thúc Rose tới gần anh hơn, và cô chợt nghe ngài Dunave lên tiếng: “Lúc này, anh ta chỉ có thể hoạt động khi có lệnh, người máy này là sản phẩm tâm đắc nhất của ta từ trước đến nay! Cháu biết không? Ngoài các chức năng cơ bản, chức năng chính của anh ta chính là khiêu vũ đấy!” Ông nói với vẻ tự hào không che giấu.
Rose bật thốt lên “Khiêu vũ? Anh ta có thể khiêu vũ ư?”
“Đúng vậy! Dù rất khó để đạt đến sự linh hoạt như con người, nhưng anh ta có thể học và mô phỏng giống đến chín mươi phần trăm tất cả những điệu nhảy khác nhau!” Ông bước qua và chạm tay vào phần gáy của anh, nhưng đang kích hoạt thứ gì đó.
“Sau khi đọc mã kích hoạt của anh ta, người máy này sẽ nhận dạng giọng nói lẫn hình dáng của cháu mãi mãi. Từ nay về sau, cháu sẽ là chủ nhân duy nhất của AROID 1219.”
Chủ nhân?
Dường như sự tò mò choáng ngợp lấy tâm trí khiến cô vô thức chạm nhẹ bàn tay mình vào lồng ngực anh. Tất nhiên, xuyên qua lớp vải mỏng, không có nhịp đập, không có hơi ấm, chỉ có cái lạnh của kim loại truyền đến da thịt.
Có chút thất vọng len lỏi xuất hiện trong lòng Rose. Rồi cô lên tiếng, thật chậm: “AROID... 1219!”
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, và anh ta chợt mở mắt ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Rose giật mình nhanh chóng rụt tay lại. Chân cô bất giác lùi về sau, nhưng tâm trí như đang bị khóa chặt bởi đôi mắt của người đó. Con ngươi có màu xanh thẳm như đại dương, ánh nhìn sâu không thấy đáy. Rose biết rõ người đang đứng trước mặt mình lúc này chỉ là một sản phẩm của công nghệ, anh ta chỉ là một cỗ máy vô tri mang hình dáng của một con người. Thế nhưng...
Tại sao? Tại sao đôi mắt này...
... lại khiến trái tim cô đau đớn đến thế?
images
Rose bấu chặt lấy tay mình, cố nén đi những cơn đau đang nhói lên từng hồi từ trong tim. Căn bệnh của cô tại sao lại tái phát vào lúc này cơ chứ? Cha cô vẫn đang ở đây, cô thật sự không muốn ông phải lo lắng!
“Thưa ngài Emmett, ngài Dunave, cô Rose! Bữa tối đã sẵn sàng!” Tiếng nói của một người hầu chợt vang lên phía sau cô.
Sự xuất hiện bất ngờ của cô hầu ấy, thật đáng ngạc nhiên, lại khiến những cơn đau của Rose dần biến mất. Căn bệnh kỳ lạ này của cô luôn đến và đi không vì bất kỳ một lý do nào cả.
Thở phào đầy nhẹ nhõm, cô xoay người mỉm cười với cha mình: “Con rất thích món quà này! Cảm ơn cha!” Gạt bỏ những khúc mắc còn chưa có lời giải đáp kia, ít nhất cô cũng muốn ông được vui lòng.
“Thật sao? Con thích anh ta chứ?” Ông nhanh chóng vui mừng hỏi lại cô.
“Thật ạ!” Rose tươi cười đầy vẻ hài lòng.
Emmett như trút được gắng nặng, ông vỗ vai người bạn của mình đầy chân thành nói: “Keith! Thật cảm ơn ông bạn rất nhiều!”
“Thôi nào! Giữa chúng ta còn phải khách sáo như thế sao? Hahaha! Chỉ là tiện tay mà thôi!” Ông ta cười đầy hào phóng và cùng bước ra khỏi phòng khách với cha cô.
Rose mỉm cười theo sau hai người họ. Khi cánh cửa phòng đang dần được khép lại, cô chợt vô thức quay người nhìn về phía chàng trai người máy đó.
Có lẽ là ảo giác, vì cô cũng vừa thấy anh ta nhìn lại mình.
--- -------
Sau bữa tối vui vẻ cùng cha mình và người đàn ông đó, Rose trở về phòng và lên giường để nghỉ ngơi.
Cô ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đêm nay lại phá lệ rực rỡ hơn mọi ngày một cách kỳ lạ. Ánh sáng đó khiến cảnh vật xung quanh nhuốm một màu hư ảo, như thể cô đang ở trong mơ. Mặt hồ từ xa đang phản chiếu ánh trăng ấy, lấp lánh những tia sáng trong đêm, tựa như có ngàn vì sao ẩn mình sau làn nước.
Ngài giáo sư kỳ lạ đó đã hướng dẫn cho cô cách để sử dụng một người máy. Nghe qua thì có vẻ như rất đơn giản. Cô chỉ cần đưa ra mệnh lệnh, và anh ta sẽ làm theo.
Rose lại nhìn ra cửa sổ, tưởng tượng cái khung cảnh khi cô cùng khiêu vũ với anh. Gương mặt đó lại dần xuất hiện trong tâm trí, khiến đầu óc cô rối bời. Tại sao cô không thể gạt anh ta ra khỏi đầu mình?
Là vì sự tò mò sao?
Lòng cô chợt vùng vẫy giữa những ham muốn của bản thân, và ngay sau đó, thực tế đã chứng minh rằng trái tim của cô vẫn luôn mạnh hơn lý trí.
Rose bật dậy chạy một mạch đến phòng khách, thậm chí còn chẳng buồn khoác thêm một lớp áo lên chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh ấy.
Chậm chạm mở cánh cửa phòng ra, Rose hơi hé mắt nhìn vào trong.
Anh ta đây rồi.
“Này!” Cô khẽ kêu lên, cố để không đánh thức những người hầu trong nhà, sau đó rón rén khép cửa lại.
Anh đang ngồi trên tấm thảm lông trắng trong phòng, đầu hơi gục xuống như đang ngủ.
Nhớ lại động tác của vị giáo sư kia, Rose tiến tới và quỳ xuống giữa hai chân anh ta, dùng một tay chạm vào đằng sau gáy. Ở đó dường như có một nút kích hoạt ẩn, phải ấn mạnh vào mới có thể tìm được.
“A!” Rose giật mình kêu lên khi bàn tay của anh bất ngờ ôm lấy eo và nâng cơ thể cô đứng dậy. Sự lạnh lẽo của kim loại truyền qua da thịt khiến Rose hơi rùng mình, cô khẽ run lên và hất tay anh ta ra.
“Này... Anh có thể điều chỉnh thân nhiệt-à không, nhiệt độ của mình một chút được không? Chỉ cần ấm hơn thế này là được!”
“...” Khuôn mặt lạnh lẽo của anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cô. Không nhúc nhích.
Trong lúc Rose còn đang băn khoăn có phải anh ta nghe không hiểu hay không, thì bàn tay ấy chợt đưa lên và chạm vào khuôn mặt cô.
“Gì vậy?” Cô thốt lên. Nhưng chỉ một lúc sau, Rose có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay ấy đang ấm dần, cho đến khi gần ngang ngửa với thân nhiệt của cô.
Hóa ra là anh ta còn có thể làm được điều này.
Rose cầm lấy tay anh và đặt xuống bên hông mình. Giờ thì cô nên làm gì nhỉ? Đặt tên cho anh ta? Ý tưởng bất chợt đó khiến Rose cảm thấy phấn khích kỳ lạ. Cô lẩm bẩm trong đầu vài cái tên thông dụng dành cho nam giới, nhưng không cái nào có vẻ phù hợp với anh.
Hmm... Mã kích hoạt của anh ta là AROID 1219 đúng không nhỉ?
Aroid... vậy nếu như cô bỏ đi vài chữ... thì sẽ thành...
... Roy?
“Roy! Tên anh từ giờ sẽ là Roy nhé!” Rose chợt reo lên, vui vẻ chờ anh tiếp lệnh.
“... Được thôi.” Anh chợt cất giọng trả lời cô, vô tình lại khiến trái tim Rose đập nhanh hơn vài nhịp.
Thì ra đây là giọng nói của anh...
“Này Roy, anh thử gọi tên tôi được không?” Cô đột nhiên đề nghị.
Anh nhìn cô một lúc trước khi lên tiếng: “Roseanne... Hawthorne.”
“Không, chỉ tên tôi thôi.”
“... Rose.” Lần này, anh đọc cái tên của cô rất chậm.
Rose cuối cùng cũng mỉm cười với chàng trai người máy kỳ lạ này, và chợt đưa một ngón tay chạm vào môi anh “Có thể cười lên một chút không...” cô lẩm bẩm khi đang miết nhẹ lên đó.
Mềm thật, quả là giống đến từng chi tiết.
“...” Roy vẫn im lặng như cũ, nhưng do cô tưởng tượng hay ánh mắt của anh lúc này có vẻ hơi khó tả?
“Thôi được thôi được! Không cười thì thôi!” Rose bĩu môi và kéo anh ra ngoài, rời khỏi căn phòng đó: “Đi nào! Ngày mai cha tôi còn phải làm việc ở đây đấy! Anh không thể nằm đây cả đêm được!”
Cô dẫn Roy đi xuyên qua dãy hành lang dài như vô tận, họ cùng xuống cầu thang ở đại sảnh và bước ra vườn bằng cửa phụ ở phía sau. Né khỏi tầm mắt của những người làm đang trực ca đêm ở trong dinh thự.
Nhìn điệu bộ lén lút của mình, Rose chợt có cảm giác như thể cô đang dụ dỗ trẻ nhỏ vậy (Ծ_Ծ).
Lúc này, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích trong những bụi cây, âm thanh của gió vọng qua từng dãy núi ở phía xa lẫn mùi hương ngọt ngào của hoa bao trùm trong không khí. Cô dừng lại ở một khoảng đất trống giữa khu vườn và buông tay Roy ra. Bước về phía trước, cô ngước nhìn những bụi hoa hồng xung quanh, khẽ lên tiếng:
“Nhìn này Roy! Không phải mọi thứ đều rất đẹp sao? Ánh trăng rực rỡ, âm thanh tự nhiên, hương thơm của đóa hoa này!” Cô cảm thán miết nhẹ lên cánh hoa hồng màu trắng, khẽ xoay người mỉm cười với anh.
Roy không trả lời cô, anh chỉ nhíu mày rất nhẹ không thể nhìn ra.
“Tất cả những điều này.... Liệu anh có cảm nhận được không?” Ánh mắt của Rose chứa đầy hồ nghi, nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười tuyệt đẹp của mình, nhìn thẳng vào anh.
Roy rũ mắt nhìn ánh trăng đang phủ đầy trên mặt đất. Gió đêm lạnh giá thổi qua mái tóc màu bạch kim của anh, khiến những sợi tóc lòa xòa phía trước bay lên không trung, lộ ra một khuôn mặt đẹp như tượng. Ngước lên nhìn cô đầy vẻ bất đắc dĩ. Roy biết bản thân chỉ là một cỗ máy, một cỗ máy thì có thể cảm nhận cái gì đây? Là cô thật sự thắc mắc về điều này, hay cô vẫn luôn chứa đựng sự tàn nhẫn bên dưới cái khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện ấy?
Những câu hỏi chẳng ai có thể trả lời của cả hai con người lạ mặt, sự tò mò trong tâm trí đang dần thắp lên một ngọn lửa, thiêu cháy số phận vốn đã an bài của họ.
Rose nhìn anh một lúc, rồi bắt đầu nhún đôi chân trần về phía sau và múa, một điệu múa đương đại đầy quyến rũ. Chiếc váy mỏng màu trắng của cô tựa như một áng mây bồng bềnh bay lên theo mỗi động tác. Dùng gió làm âm nhạc, dùng ánh trăng làm sân khấu, cô đang muốn cho anh thấy, cũng mơ hồ hy vọng anh biết được rằng, đây là thế giới của riêng cô, anh có thể bước vào không? Nếu những thứ xung quanh vẫn không thể khiến anh rung động... thì liệu cô có thể? Có thể đánh thức được thứ gì đó đằng sau lớp kim loại lạnh lẽo kia?
Roy ngắm nhìn cô múa và sâu kín thở dài. Động tác của cô rất đẹp, đẹp hơn mọi thứ khác ở trên đời. Đây là đang muốn kiểm tra anh có phải không? Để xem liệu anh có xứng đáng với những kỳ vọng của cô?
Chợt tìm đến một bộ phim kinh điển có phân cảnh khiêu vũ ở trong đầu, Roy âm thầm thu thập dữ liệu về hình thể và cách khiêu vũ của hai nhân vật chính. Bài nhạc dần cất lên trong tâm trí, Roy mỉm cười bước đến bên cô. Cúi người với Rose, anh đưa tay cho cô như cách Vronsky tiếp cận với Anna trong buổi tiệc định mệnh của họ.
Ta vẫn luôn chờ đợi nàng, chờ nàng nắm lấy bàn tay ấy, chờ nàng chấp nhận trái tim này.
Rose ngừng múa, cô bước đến và nhìn anh thật gần. Dưới ánh trăng này, trông anh thật đẹp, vô hồn, máy móc, nhưng vẫn thật đẹp.
Mỉm cười đầy hứng thú, cô nắm lấy tay anh, và Roy bắt đầu dẫn cô vào điệu nhảy của họ.
Đây là từ... Anna Karenina?** Rose nhận ra điệu nhảy đặc trưng của bộ phim này chỉ sau vài động tác của anh. Khi bé, cô đã xem đi xem lại trích đoạn kinh điển này không biết bao nhiêu lần, tưởng tượng sẽ có một ngày được cùng ai đó trải qua mối tình bị ngăn cấm của Anna và Vronsky. Chỉ không ngờ, lúc này, anh ta lại là người đó...
Roy ôm eo Rose và nhấc cô lên, họ xoay vòng trên không trung ba lần, chiếc váy của cô nhẹ tung bay, tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp. Rose từ từ hạ xuống và ôm lấy gương mặt anh, họ nhìn nhau thật gần. Rồi anh nắm lấy cổ tay cô, xoay người, cô bắt lấy bàn tay anh, vòng qua đó, bắt chéo tay nhau, rồi lại vòng qua.
Cô như có thể cảm nhận được, rõ ràng làm sao. Từng cái chạm của họ, ăn ý một cách kỳ lạ.
Như thể...
Anh ta là Vronsky.
Còn cô là Anna.
Rose từ ngạc nhiên đến như dần quên cả bản thân và chìm vào điệu nhảy này. Cho đến đoạn kết khi anh ôm lấy cô từ đằng sau, tay của họ bỗng đan vào nhau thật chặt, không rời.
Đây...
Cô không biết mình đã xoay người để nhìn Roy từ lúc nào, trong bao lâu. Chỉ biết hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô muốn nhích lại gần hơn. Bàn tay ấy đặt ở sau lưng cô, khiến vết bớt trên đó như đang cháy lên bỏng rát theo mỗi cử động của anh. Rose vươn tay khẽ chạm vào gương mặt ấy, cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết là lúc này, chạm vào anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.
Đây không còn chỉ là một điệu nhảy...
...
“Rose?”
Cô giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Dưới ánh trăng, vạt áo sơ mi trắng của người đàn ông ấy hơi mở ra, đôi mắt màu hổ phách của anh đang nhìn thẳng về phía cô.
Mái tóc đen, cái nhếch môi quen thuộc, giọng nói trầm thấp đó...
Bất giác đẩy mạnh Roy ra, Rose khẽ thốt lên đầy bất ngờ lẫn hoang mang:
“Aiden?”
--- ---
* Cuộc thi Ballet Quốc tế Helsinki tổ chức thường niên tại Phần Lan với sự tham gia của hơn 40 nước trên thế giới.
** Một bộ tâm lý xã hội của đạo diễn Sergey Solovyov, ra mắt lần đầu năm 2009, dựa theo tiểu thuyết cùng tên của Lev Nikolayevich Tolstoy. Anna Karenina là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn. Nàng lấy Karenin không phải vì tình yêu mà do sự sắp đặt của bà cô. Karenin không những không đem hạnh phúc đến cho nàng mà còn chà đạp lên sức sống tự nhiên ở nàng. Điều ấy đã làm cho nàng khao khát được yêu, được sống tự do. Và khi thoáng gặp Vronsky, một người trái ngược hẳn với chồng, nàng lập tức lao vào tình yêu, như thiêu thân mê ánh lửa, không tính toán, mặc kệ cả lễ giáo và dư luận xã hội thượng lưu. Và tấn bi kịch của nàng bắt đầu từ đấy...