[...”Như thế nào? Thất vọng?”
Lam Nguyệt nhìn Thủy Y Hoạ ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, hơi nhướng mày.
Thủy Y Hoạ hồi thần, vội lắc lắc đầu, không khách khí ngồi xuống bên cạnh Lam Nguyệt.
“Ta chỉ thấy lời đồn thật đáng sợ“...]
_____________
Lam Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt thượng một chút cười nhẹ, nhưng cũng không trả lời.
Phượng Lam Vũ không nhận được trả lời cũng không để ý, chỉ chăm chú cúi đầu.
Trong xe im lặng đến lúc xe ngựa dừng lại, Lục Y ở bên ngoài vén màn xe lên:
“Tiểu thư, đã đến rồi!”
Lam Nguyệt đứng dậy bước xuống trước, Phượng Lam Vũ cũng được người đỡ xuống sau. Bên Phong Mị Nhi cũng đã xuống toàn bộ, đang tụ lại cùng một chỗ, chuẩn bị đi đến nơi thiết yến.
Lam Nguyệt cũng bước theo, Lục Y luôn đi bên cạnh nàng.
Chỗ thiết yến chính là ngự hoa viên, vì hôm nay là hoa đăng hội, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa.
Hôm nay trong cung không soi sáng bằng dạ minh châu, mà toàn bộ hoàng cung đều đốt đèn. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn theo gió lập loè, tràn ngập một loại cảm giác mộng ảo.
Bên kia, các nữ quyến tụ lại cùng nhau hàn huyên, cười cười nói nói, một bộ thân thiết quan tâm, nhưng cũng không biết được có mấy ai là thực lòng?
Phượng Lam Uyển bên kia cũng có người đến bắt chuyện, nàng một bộ lạnh nhạt xa cách, không quá thân thiết cũng không quá lạnh lùng.
Phượng Lam Uyển hoàn toàn khác xa Phượng Lam Thanh, tính cách trầm ổn nhiều, lại có khí chất, bất quá cũng chỉ như vậy. Nếu nhìn kỹ, sẽ nhìn đến trong mắt nàng không phải trong trẻo lạnh lùng mà là cao ngạo khinh thường.
Lam Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó thu hồi ánh mắt, bỗng phát hiện bên cạnh mình nhiều hơn một người.
Nàng có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi theo ta làm gì?”
Phượng Lam Vũ nghe Lam Nguyệt hỏi hơi giật mình, ngượng ngùng cúi đầu nói nhỏ:
“Ta...ta cũng không quen ai... Cho nên...nên...”
“Nhưng ta cũng không quen ngươi”
Mặc dù Phượng Lam Vũ nhắc nhở nàng một câu, nàng ta cũng chưa từng tổn hại nàng, nhưng nàng thực sự không muốn liên quan gì đến đám người Phượng gia này nữa.
Phượng Lam Vũ sửng sốt, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Chờ nàng phản ứng lại, Lam Nguyệt đã đi xa.
Vị tỷ tỷ này của nàng... thật khác.
Lam Nguyệt một đường đi tới, người xung quanh nhìn thấy nàng, thấp giọng nghị luận.
“Kia là ai?”
“Thật xinh đẹp...”
“Ta lần đầu thấy nữ hài xinh đẹp như vậy...”
“Ta như thế nào chưa từng thấy qua?”
“Chẳng lẽ là khác của hoàng gia?”
“Không giống..”
“...”
Lam Nguyệt bị người khác nghị luận nhìn chằm chằm cũng không hề bất kì biểu cảm nào, đến vị trí được an bài, ngồi xuống.
“Kia không phải vị trí của tướng quân phủ sao?”
“Nàng là người của Phượng gia?”
“Chẳng lẽ là vị Đại tiểu thư kia? Nghe nói nàng đã trở lại a”
“Chậc, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp a”
Lam Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, tay ngọc nâng lên ly trà khẽ nhấp một ngụm, hơi híp mắt, đặt trở lại.
Không ngon lắm... Không phải cách pha nàng thích.
Lam Nguyệt ngồi ở kia, một thân hồng y, bên ngoài bạch sa mỏng manh, che đi phần nào màu đỏ lẳng lơ, lại lộ ra một cỗ tao nhã thánh khiết. Nàng không hề làm gì, cũng chẳng nói gì, nhưng vẫn như cũ thu hút ánh mắt người khác.
Lần đầu họ thấy có người xuyên hồng y cũng có thể xuyên đến xuất trần như vậy.
Thủy Y Hoạ vừa đến ngự hoa viên, liền bị thân ảnh kia thu hút.
Nàng ánh mắt sáng lên, không màn nha hoàn ngăn trở chạy đến chỗ Lam Nguyệt.
“Oa! Cuối cùng cũng gặp lại ngươi a! Sao hôm đó ngươi đi nhanh như vậy a!”
Lam Nguyệt nhìn thiếu nữ trước mặt, một thân bạch sắc cung trang, tinh xảo hoa mỹ, phía trên dệt lên màu lam điệp, trùng trùng điệp điệp nơi làn váy, tay áo, tựa như chỉ cần nàng động một chút, Lam Điệp đều cất cánh bay lên. Tóc đen vấn lên, phần đuôi xoã xuống hai bên, trên tóc cũng cài lên màu lam diêu điệp, cùng y phục một loại hoa văn.
Nàng trang dung tinh xảo, gương mặt nhỏ trắng noãn, môi anh đào đỏ bừng, thân hình mảnh mai tinh tế.
Là tiểu cô nương nàng gặp ở Thanh Nhã Lâu, Thủy gia đại tiểu thư, Thủy Y Hoạ.
Tiểu cô nương ngây ngô chớp chớp mắt, hứng thú bừng bừng nhìn nàng.
“A, ngươi là người của Tướng quân phủ? Ngươi tên gì? Ách, ta còn chưa giới thiệu, ta gọi Thủy Y Hoạ! Ta rất muốn kết giao với ngươi! Ngươi tên gì nha?”
Ta đương nhiên biết ngươi là Thủy Y Hoạ.
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, thanh âm không mặn không nhạt đáp:
“Ta tên Lam Nguyệt”
Lam Nguyệt? Thủy Y Hoạ chớp chớp mắt, nhíu nhíu mày, Phượng Lam Nguyệt? Cái tên này khá quen tai.
Thanh âm Lam Nguyệt không lớn nhưng đủ để người đang chú ý nàng nghe rõ.
“Cái gì! Kia là phế vật tướng phủ!!”
“Là phế vật kia? Không phải nàng rất xấu sao?”
“Chậc, đẹp cũng vô dụng, không thể trở thành Linh giả, cũng không thể trở thành võ sư.”
“Phế vật chính là phế vật, có đẹp cũng chỉ là phế vật“.
“...”
Xung quanh nháy mắt ồn ào lên, không thể tinh được thiếu nữ này chính là Phượng Lam Nguyệt.
Thủy Y Hoạ được người xung quanh nhắc nhở mới bừng tỉnh ra.
Nàng thời gian ở Đế Đô rất ít, cũng vừa trở về vài tháng nay, cái tên này nàng cũng từng nghe qua.
Phượng Lam Nguyệt, tướng quân phủ Nhị tiểu thư, lúc năm tuổi khảo nghiệm vô thuộc tính linh lực, thể chất yếu kém, kinh mạch tắt nghẽn, võ đạo vô duyên. Mẫu thân mất sớm, từ nhỏ đều ở trong phủ, rất ít ra ngoài, nhưng lời đồn về nàng hoàn toàn không dứt.
Nghe nói nàng tính cách yếu đuối, nhưng mà...
Thủy Y Hoạ nhớ đến một màn ở Thanh Nhã Lâu_______
“Như thế nào? Thất vọng?”
Lam Nguyệt nhìn Thủy Y Hoạ ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, hơi nhướng mày.
Thủy Y Hoạ hồi thần, vội lắc lắc đầu, không khách khí ngồi xuống bên cạnh Lam Nguyệt.
“Ta chỉ thấy lời đồn thật đáng sợ”
Lam Nguyệt không biểu đạt ý tứ, khoé môi nhợt nhạt giương lên, cơ hồ khó phát hiện ra. Lam Nguyệt cũng không quản nàng, tùy ý nàng ngồi.
Nhưng nha hoàn của Thủy Y Hoạ lại không nhịn được nhắc nhở:
“Tiểu thư, người ngồi chỗ này không hợp quy củ”
Thủy Y Hoạ bĩu môi, trừng nàng ta một cái nói:
“A Tĩnh, ngươi quản không được! Ta chính là muốn ngồi gần Tiểu Nguyệt Nguyệt”
Ba chữ Tiểu Nguyệt Nguyệt thành công làm A Tĩnh im bặt, Lam Nguyệt không nhịn được liếc nhìn nàng một cái.
Nàng cùng nàng thân lắm sao? Sao nàng là người trong cuộc lại không biết vậy?
A Tĩnh trong lòng gào thét, tiểu thư, người có thấy mất mặt không!!? Mặt mũi của người đều bị người làm hư a!!!
Thủy Y Hoạ nhìn đám người vẫn đang nghị luận, không vui nói:
“Ồn ào cái gì! Các ngươi cũng muốn làm phế vật à?”
Đám người đang nghị luận lập tức yên lặng, Thủy gia đại tiểu thư, Thủy gia chủ yêu thương nhất cháu gái, biểu muội Tề vương sủng ái nhất, người này bọn họ không dám chọc.
“Hừ, Thủy Y Hoạ, bằng vào ngươi làm được cái gì!”
Sau đám người vang lên thanh âm nữ tử hừ lạnh.
Đám người dồn dập tản ra, lộ ra màu đỏ thân ảnh.
Nữ tử trang dung tinh xảo, một đôi mắt phượng mị hoặc nhân tâm, khoé mắt như cũ một đoá hoa đỏ tươi vẽ lên. Nàng cung trang màu đỏ quyến rũ, bên hông như cũ mang theo hồng tiên, từ bên kia bước đến, mỗi bước đi váy dài liền xẻ ra, lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn, đám nam nhân xung quanh không khỏi gé mắt nhìn.
“Lâm thái bà! Lại là ngươi!”
Thủy Y Hoạ phun tào, nàng không rõ nàng đắc tội thái bà bà này chỗ nào! Luôn tìm nàng gây rối.
Lâm Hoả Nhi vừa nghe, ánh mắt chợt sắc bén.
“Ngươi kêu cái gì!”
“Lâm thái bà bà! Ngươi nghe không rõ? Cần phải trị nha”
Thủy Y Hoạ hừ hừ nói. Lam Nguyệt ở bên cạnh không khỏi nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Thủy Y Hoạ mấy ngày trước còn tức giận không làm gì được trước mặt Lâm Hoả Nhi, mới mấy ngày đã dùng nhân ngôn chọc người.
“Ngươi...”
Lâm Hoả Nhi tức giận, mặt đẹp đỏ bừng, chỉ vào Thủy Y Hoạ, chợt nàng bình tĩnh cười lạnh.
“Thủy Y Hoạ, Thủy gia các ngươi gia giáo chính là như vậy?”
Thủy Y Hoạ lần này lại bị chọc tức giận:
“Câm miệng! Chuyện này cùng Thủy gia quan hệ gì! Ngươi đừng nói không lại liền đem Thủy gia ra!”
“Hừ! Hoá ra Đại tiểu thư Thủy gia lại vô pháp vô thiên như vậy! Nhìn ngươi bây giờ khác gì một người đàn bà chanh chua!?”
Lâm Hoả Nhi cười lạnh, hất cằm khiêu khích.
“Ngươi...ngươi....”
Thủy Y Hoạ tức giận vô cùng, ngẹn cả buổi vẫn chưa nói được câu phản bác nào.
Bỗng bàn tay bị người kéo, Thủy Y Hoạ giật mình quay sang, chỉ nghe thiếu nữ thanh âm lành lạnh vang lên:
“Lâm tiểu thư quá khen, về chuyện này Y Hoạ vẫn còn thua ngài mấy con phố”
Lâm Hoả Nhi nghe đến đây, gương mặt trầm xuống, lúc này mới chú ý đến Lam Nguyệt, vừa nhìn đến dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, âm trầm nói, giọng điệu mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi:
“Là ngươi!”
________