[...Tiểu Nguyệt Nguyệt của nàng thật lợi hại! Nàng muốn đổi sư làm sao bây giờ!!???...]
- --o0o---
Lâm Hoả Nhi không tin được nàng sẽ gặp lại nữ nhân này ở đây! Người mà nàng gần như lật tung cả Đế Đô cũng không tìm được lại điềm nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Ha, đúng là đi mòn giày sắt tìm không ra, khi tìm được lại chẳng phí chút công phu!
Lam Nguyệt rất lễ phép cười một cái, thanh âm trong trẻo như tiếng đàn từ từ vang lên:
“Hoá ra là Lâm tiểu thư, ngày đó ở Thanh Nhã Lâu, đa tạ Lâm tiểu thư chiêu đãi”
Nhắc đến chuyện hôm đó, sắc mặt Lâm Hoả Nhi khó coi.
Hôm đó,______
Quả thực là sỉ nhục của đời nàng!
Lâm Hoả Nhi nàng từ xưa đến nay đều cao cao tại thượng, làm gì có chuyện chật vật như vậy.
Đều là do nữ nhân này!
Lâm Hoả Nhi phẫn nộ trừng nàng, làm gì còn bộ dáng ung dung hoa quý ban nãy?
Đối với cái này Thủy Y Hoạ cực kì tức giận, đây là cái gì! Quá bất công! Lâm Hoả Nhi này lại không bị nàng chọc tức!
Ngược lại Tiểu Nguyệt Nguyệt của nàng thật lợi hại! Nàng muốn đổi sư làm sao bây giờ!!???
Nếu lời này để lão sư nàng nghe thấy chắc chắn mắng cho nàng cẩu huyết ngập đầu!
“Ngươi còn dám nhắc đến!?”
Lam Nguyệt có chút mờ mịt nhìn nàng.
“Lâm tiểu thư, ngươi làm sao? Ta chẳng phải chỉ cảm ơn ngươi sao?”
Lâm Hoả Nhi nghẹn họng.
Người ta có hảo ý nhường chỗ, chính nàng làm hỏng ghế, cũng chính nàng đòi trả tiền, nàng xấu mặt người ta cũng không ở đó.
Nói thế nào người ta vẫn không liên quan đến.
Nhưng Lâm Hoả Nhi có một loại cảm giác là nữ nhân này làm ra.
“Ngươi là ai!!”
Lâm Hoả Nhi đột nhiên hỏi.
“Ngươi không có mắt?”
Không thấy ta ngồi chỗ tướng quân phủ sao?
Không có mắt à?
Không thể nhìn hả? Mắt ngươi đem theo để trang trí à?
Linh: “...”
Nó phát hiện tân thế giới! chủ nhân nó cũng không phải cao lãnh như bên ngoài!
Cái gì gọi là không phải cao lãnh như bên ngoài? Ta chỗ nào không giống? Hả?
Linh, ngươi chính là nói hưu nói vượn!
Linh: “...”
Nó phát hiện chủ nhân này nó càng ngày càng không hiểu thấu.
Lâm Hoả Nhi bị nói đến trợn mắt.
Nàng....nàng đây là mắng nàng ta?
“Ngươi...”
Lâm Hoả Nhi còn định nói chuyện, phía sau tiếng thái giám the thé vang lên:
“Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm”
Lâm Hoả Nhi chỉ có thể trừng nàng một cái, đi về vị trí.
Đám người xung quanh cũng tản ra, dồn dập trở lại vị trí.
Đông Nhạc Đế tuổi hơn ba mươi, cũng là một trung niên mỹ nam tử, dù tuổi không còn trẻ nhưng như cũ tuấn mỹ bất phàm, lại lộ ra một cỗ khí chất thành thục, trưởng thành. Cũng là một loại mị hoặc khác.
Hắn mặc áo bào màu đen, rồng vàng được thêu tinh xảo, chân thật uốn lượn từ cổ áo đến vạt áo.
Ông bước đi chậm rãi, mặt mang theo tươi cười bình dị, dù vậy khí thế của bậc đế vương trên người ông khiến người khác không khỏi áp lực.
Bên cạnh ông là hoàng hậu, tuổi không nhỏ nhưng bảo dưỡng thoả đáng, chỉ như hơn hai mươi tuổi cô nương, gương mặt mang theo ý cười, mắt phượng mày liễu, môi đỏ mọng, làn da trắng noãn mịn màn. Bà mặc phượng bào đỏ sậm, phượng văn uốn lượn trên người, ôm lấy thân hình tinh tế, mềm mại, tinh mỹ vô cùng.
Phía sau hai người còn vài nam tử, nữ tử trẻ tuổi. Một nam tử mặc hoàng bào chói mắt, mặt tựa quan ngọc, tuấn mỹ nho nhã, này hẳn là vị thái tử gia kia. Bên cạnh là Tề vương Long Dật Trần nàng đã gặp qua một lần, hắn mặc một bộ Huyền bào, khí chất xung quanh lạnh nhạt xa cách. Cạnh hoàng hậu còn đi theo một nữ tử, nữ tử mặt mày thanh lệ xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, môi nhỏ đỏ bừng, da thịt trắng noãn, oánh nhuận gần như trong suốt. Một bộ phấn y cung trang xinh đẹp hoa lệ, thân hình mảnh khảnh, là một tiểu mỹ nhân.
Người này chính là Phỉ Nhạc công chúa được hoàng hậu sủng ái nhất.
Phía sau vẫn còn một vài vị hoàng tử công chúa nữa, nhưng Lam Nguyệt không đoán được thân phận.
Hai người đi đến chủ toạ ngồi xuống.
Đông Nhạc đế dùng giọng điệu cao hứng nói:
“Miễn lễ! Hôm nay tất cả không cần để ý lễ tiết, cùng nhau vui vẻ là được!”
Mọi người nhao nhao đáp ứng, từ từ ngồi xuống.
Nói thì nói vậy thôi, có ai dám thực sự không màng lễ nghi?
Hoàng đế đến, cung yến cũng bắt đầu, tiếng nhạc vang lên, vũ công nhảy múa, không khí nháy mắt tưng bừng hẳn lên.
Lam Nguyệt không quan sát xung quanh, rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn, tựa như có gì đó cuốn hút nàng.
“Ai nha! Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi nhìn cái gì nha! Nói chuyện với ta đi!”
Thủy Y Hoạ bên cạnh không nhìn được lôi kéo Lam Nguyệt nói chuyện.
Lam Nguyệt có chút bất đắc dĩ, Thủy đại tiểu thư này vì cái gì luôn dính lấy nàng đâu, ta cũng đâu phải nam tử, ngươi sẽ không thích ta đi??
“Thủy tiểu thư, ta và ngươi không thân”
Đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa, sếch chết được!!
Thủy Y Hoạ không cho là đúng bĩu môi, môi đỏ chu lên, đáng yêu vô cùng nói:
“Ai nha! Cái gì Thủy tiểu thư a! Ngươi gọi ta Hoạ Hoạ đi! Y Hoạ cũng được, lúc nãy không phải gọi rất tốt sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt ta giới thiệu ngươi với các sư huynh của ta nha? Được không?”
Sư huynh?
Lam Nguyệt nhớ đến hai nam tử nàng thấy ở Thanh Nhã Lâu, hẳn là hai người kia đi?
“Không cần”
Lam Nguyệt trực tiếp bỏ qua nàng, quay mặt đi chỗ khác.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi ghét ta sao?”
Thủy Y Hoạ đáng thương kéo kéo tay áo Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt có chút nhìn không nổi, cũng không nỡ tổn thương nàng.
“Không có”
“Oa, tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi rõ ràng không thích ta! Là ta không tốt sao? Y Hoạ thực sự muốn làm bạn với ngươi”
Thủy Y Hoạ càng ủy khuất.
Lam Nguyệt vi không thể thấy đỡ trán.
Nàng là bị ăn vạ hả? Này là nàng sai rồi? Nàng thành ức hiếp tiểu cô nương khả ái rồi hả???
“Được, được, ta đi!”
Lam Nguyệt đầu hàng, mặc dù Thủy Y Hoạ rất phiền phức, nhưng cũng không có ý xấu, nàng quả thực còn quá ngây ngô, từ lần trước gặp Lâm Hoả Nhi có thể thấy được.
Thủy Y Hoạ cười tươi, kéo Lam Nguyệt rời vị trí.
Lam Nguyệt bất đắc dĩ theo nàng.
Mà bên kia, Lâm Hoả Nhi ánh mắt đầy oán độc, cũng đứng lên.
Bàn bên cạnh Phượng Lam Uyển liếc nhìn nàng rời đi phương hướng, khoé môi quỷ dị cong lên.
Một phế vật mà thôi, không cần nàng đích thân ra tay.
Phượng Lam Uyển thu hồi tầm mắt, nâng ly rượu trên tay lên uống, mỉm cười tiêu chuẩn nhìn người đối diện.