“Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn,
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc bàn*”.
*Hai câu thơ trong bài “Trung thu” của Đỗ Mục.
Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu:
Mây chiều trôi hết,lạnh từng không
Ngân Hán êm ru đĩa ngọc lồng
Xuyên qua
khe hở của bức tường đá, Song Tịnh lặng lẽ ngồi ngắm ánh trăng. Trong
phòng, ngọn lửa lập lòe phát sáng, chiếu bóng dây leo và cỏ dại lên vách tường. Chiếc bóng giống như dã thú đang giương nanh múa vuốt, theo ánh
lửa mà biến hóa hình dạng.
Đêm ma mị. Vầng trăng tựa như lưỡi câu, móc vào tim, không đến nỗi trí mạng nhưng lại đau đớn chua xót vô cùng.
Nàng khoác
một chiếc áo lông chồn trắng thật dày, cả người co lại trong đám lông
nhung trắng tuyết, khiến cho gương mặt càng lộ nét thanh tú tinh tế.
Nơi này đãi
ngộ coi như không tồi, người của Phi Ưng bảo cũng không gây khó dễ với
nàng. Có lẽ bởi Tập Vân đã nghiêm khắc hạ lệnh nhất định phải dùng trọng lễ đối đãi, vì thế tình trạng thân thể của nàng luôn được đặc biệt nhớ
đến. Bọn họ suốt dọc đường đối với nàng quan tâm có thừa, cơ hồ tất cả
những thứ tốt đều đưa tới trước mặt nàng. Như gian phòng này, dù ở trong đống phế tích của Thiên Hiệp lâu, nhưng gần như không bị gió lùa, nằm
trong sơn động sâu như vậy, cũng coi như là ấm áp ôn hòa. Mấy người hạ
nhân được phân công chăm coi nàng còn không biết từ nơi nào tìm được mấy cái đệm da thú mềm mại, tất cả đều chất đống ở trong phòng nàng. Họ còn nhóm lửa rồi bỏ thêm trầm hương, để cho nàng được thư thái dễ chịu.
Cũng bởi vì, không kẻ nào muốn nàng chết trên đường đi.
Nếu như vậy, Phi Ưng bảo phải đối mặt, không chỉ sự phẫn nộ của Trọng Trọng lâu và
Ngưng Sương môn, mà thứ bọn họ muốn, cũng tuyệt đối không lấy được.
Lúc bị bắt
đi ở Thất Thạch môn, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là có chút
hiếu kỳ. Chỉ trong vòng mấy tháng, rốt cuộc Phi Ưng bảo đã mạnh đến
trình độ nào mà có thể lớn mật, phách lối đến mức dám bắt người dưới con mắt bao nhiêu nhân vật lớn của các phái trong giang hồ?
Nàng bị bịt
mắt mà đưa đến nơi này. Nhưng dù vậy vẫn có thể cảm nhận được bọn họ đã
rời khỏi nơi có ánh nắng mặt trời, băng qua thông đạo thật dài và đường
núi quanh co, tiến vào một nơi ẩm ướt giá lạnh, bốn phía đều là tiếng
gió và mùi của núi đá cỏ dại. Thậm chí ở nơi này còn có một số loài kì
hoa dị thảo sinh trưởng cực kì mạnh mẽ. Ngoại trừ tiếng gió, còn có
tiếng suối chảy róc rách, tiếng nước đá nhỏ giọt, tiếng con cá nhào lên
khỏi mặt hồ. Khắp nơi đều có tiếng vang vọng lại, khiến cho mỗi bước
chân trong không gian này kéo thật dài, truyền đến nơi trống trải, xa
vời.
Song Tịnh
được mời vào trong gian phòng đã sớm được bố trí tốt. Ngoại trừ mỗi ngày ba bữa được mang đến đúng giờ, cùng với việc đúng giờ ra ngoài khám
bệnh bởi một lão đại phu già như sắp chết, trên cơ bản nàng không tiếp
xúc với những người khác. Nàng vốn tưởng rằng Tập Vân cũng ở nơi này,
nhưng ngoại trừ Hãn phu nhân thỉnh thoảng mang theo một đám người đến
trước cửa hung hăng nhìn nàng mấy lần lúc nàng đi ra ngoài thì không
thấy bất kỳ người nào khác.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy, mỗi ngày nàng có thể không cần suy nghĩ cái gì, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn,
quang minh chính đại lười biếng, không để ý tới những chuyện hồng trần.
Có đôi khi
đang mơ màng ngủ, mở mắt ra nhìn thấy vài tia nắng xuyên qua khe nứt của gian phòng rơi trên lông mi, nàng luôn cảm giác là mình đang nằm mơ.
Trong mơ có màn sương mù dày đặc và mưa bụi, cảm giác y phục mỏng lạnh
lẽo như được làm bằng nước khoác trên người, thấm sâu vào trong da, làm
sao cũng không cởi xuống được. Trong màn sương mù mờ mịt đó, thấp thoáng có thể thấy được một bóng lưng kiên cường, bất luận nàng gào khóc đến
khàn giọng thế nào cũng không chịu quay đầu lại.
Thế sự mạn tùy lưu thủy,
Toán lai nhất mộng phù sinh.
Túy hương lộ ổn nghi tần đáo,
Thử ngoại bất kham hành. *
* Trích bài thơ “Ô dạ đề” (Tiếng quạ đêm) của Lý Dục.
Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:
Thế cuộc trôi theo dòng nước
Kiếp người tựa giấc chiêm bao
Làng say lối ổn năng lui tới
Chốn khác chẳng nên vào.
Lần này nàng thực sự mệt mỏi.
Còn lại một chút khí lực, cũng đang dần dần bị tiêu hao khi để tâm đối phó với Phi Ưng bảo.
Trán của nàng đặt trên đầu gối, nhắm mắt lại cố gắng hít thở.
Gần đây càng ngày càng dễ mệt mỏi. Có phải nàng sắp chết không?
Nếu như chết đi, liền có thể gặp được Thiên Sa chứ, liền có thể đem tất cả những sự
tình khiến nàng sức cùng lực kiệt này vứt ở phía sau chứ. Như vậy, bản
thân nàng có phải hay không sẽ thấy không quá khó để vượt qua.
Thật là đau. Trên người nàng, mỗi một tấc đều đang thét gọi tên một người mà nàng không muốn nghĩ đến, cũng không nỡ nói ra.
Tuyệt đối sẽ không nói ra tên của người kia, bởi nếu như nói ra, đáp lại cũng chỉ là bốn bề yên tĩnh trống trải, còn có sự cô đơn lạnh lẽo thấu xương.
Không bao
giờ còn nữa sự bất đắc dĩ phải trả lời nàng, nhưng chứa đựng trong đó cả cưng chiều và thương yêu cơ hồ không nhìn thấy được. Không còn có người nào bất chấp hiểm nguy, không chút suy tính mà xông tới bảo vệ nàng.
Cũng sẽ không còn nữa, một bộ y bào màu xanh tươi mát giang tay ra trước mặt nàng, khi nàng khó khăn thì đứng sau lưng chăm chú nhìn nàng, khi
nàng mệt mỏi thì cõng nàng lên, khi nàng vui vẻ thì mỉm cười nhìn nàng.
Kỳ thực
Huyền Sinh đã biến mất rồi, là nàng một mực lừa mình dối người, đáng đời nàng. Bởi vì hi vọng, bởi vì muốn thực hiện chuyện không thể, bởi vì
ích kỉ mong muốn hắn ở lại bên cạnh mình, bởi vì đem tình cảm của chính
mình áp đặt lên người hắn, cho nên đáng đời lắm. Vui sướng thoải mái đều đã bị quẳng đi vỡ nát tan tành, một mình với cảnh ngộ như vậy, ở nơi
này ân hận đứt ruột nát tim, tất cả đều đáng đời.
Nàng đem
trán vùi trên đầu gối, gắng sức lấy da lông nhung quấn lên người, trên
gương mặt không có bất cứ chất lỏng lạnh lẽo nào chảy qua.
Nước mắt nàng đã cạn sạch từ lâu, và, dường như máu của nàng cũng theo dòng nước mắt ngày đó chảy ra rồi.
Thân thể không có máu chảy luôn luôn rất lạnh, giống như đứng ở một khoảng không vô định, chỉ còn cảm giác trống rỗng.
Bỗng nhiên,
nàng giật mình một cái, ngẩng đầu lên xoay người, chỉ thấy nữ tử tóc bạc không biết xuất hiện phía sau từ lúc nào, cầm cành hoa lê, đang ngồi ở
trước bàn dài lẳng lặng nhìn nàng.
“Ngươi đến
rồi?” Song Tịnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hàm ý nói: “Lần sau
có thể phát ra chút âm thanh không? Dọa chết người ta rồi.”
Nữ tử kia
không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn nàng, giống như vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Song Tịnh bĩu môi, khoác áo lông rồi chậm rãi đi đến chân bàn,
ngồi xuống trước mặt nàng ta, nghiêng đầu quan sát giây lát, liền nói:
“Ngươi là… Người của Thiên Hiệp lâu?”
Nhưng đối phương chỉ hỏi ngược lại:”Ngươi là ai?”
Song Tịnh
mỉm cười: “Môn chủ Thất Thạch môn, Diệp Song Tịnh. Tại hạ bái kiến tiền
bối.” Nói xong tay phải đặt nhẹ lên vai trái, một đầu gối chạm đất, hơi
cúi đầu hành đại lễ.
Nhưng chỉ thấy lông mi người nọ khẽ run lên, một lát mới nói: “Ngươi là ai?”
Song Tịnh không nói, nhìn nàng hồi lâu mới mỉm cười đáp lại: “Thực sự muốn ta trả lời sao?”
Dứt lời, hai người đều trầm mặc không nói, lẳng lặng ngồi nhìn đối phương. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của mấy vị đệ tử đi tuần tra, xa xa còn có
một rãnh nước đang nhỏ giọt, thanh âm biến hóa kì ảo cách từng khối nham thạch truyền tới, mang theo mùi vị ẩm ướt của gió và cỏ tươi.
“Nếu ngươi
biết ngươi là ai, có lẽ còn một con đường sống.” Cuối cùng vẫn là nữ tử
tóc bạc chậm rãi mở miệng trước. Nàng dừng một chút: “Ngươi biết ngươi
là ai sao?”
“Ta…” Song
Tịnh thần bí cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Ta là môn chủ
của Thất Thạch môn Diệp Song Tịnh, đồng thời cũng là đệ tử chính thức
đời thứ ba mươi bốn của Diệp Chi –một trong tứ đại thủ vệ của Vạn Anh
bảo, chi cánh tả.” Nàng hờ hững tiếp lời:”Thất Thạch môn, chính là được
Vạn Anh bảo sáng lập, đúng vậy không?”
“Ngươi biết?” Nữ tử tóc bạc thờ ơ nhìn nàng.
“Phải.” Song Tịnh gật đầu một cái, lại từ từ ôm lấy đầu gối của chính mình, co người lại: “Từ lần trước, khi ở trong sơn cốc nhìn thấy ngươi ta đã hoài nghi rồi. Tại sao câu thơ kia lại khắc trong phòng môn chủ của Thất Thạch
môn? Thư tịch bên trong Kiếm Nhu sơn trang không có bất kì ghi chép nào, vì vậy ta liền quay về Thất Thạch môn tìm kiếm. Quả nhiên… tìm được
không ít manh mối, hơn nữa đều là ở nơi không dễ gì phát hiện.” Nét chữ
cực nhỏ trên sàn nhà, trên xà gỗ ở mái hiên, hơn nữa, mấy thanh vũ khí
quý báu các vị tổ tiên lưu lại, bên trên đều có dấu vết.
“Vốn dĩ rất khó nối kết những thứ này với nhau, mãi đến khi có một ngày Mai Hoa lơ đãng nhắc, ta mới nhớ ra.” Nàng mỉm cười nói.
“Vạn Anh
bảo?” Mai Hoa nghi hoặc, xoay đầu nhìn nàng. Khi đó bọn họ đang chuẩn bị cho ‘Hội thử khí’ của Thất Thạch môn. Mai Hoa đường chủ đang bận lập kế hoạch làm ăn của mình, nghe thấy nàng nói lời này bất giác nhíu mày một cái, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh nàng, cầm một đống lớn cuộn sách:
“Tại sao ngươi muốn biết những thứ này? Vả lại… “ Nàng đột nhiên xoay
người, tiến sát về phía Song Tịnh, nhướn mày nói: “ Muốn biết tin tức
của ta là phải trả tiền, Diệp môn chủ.”
“ Được rồi.” Song Tịnh cười tủm tỉm gật đầu, không biết lấy ra bàn tính từ đâu: “
Như vậy, chúng ta cùng tính toán, mấy tháng này ngươi ở Thất Thạch môn
ăn hai mâm rau xanh xào thịt, bốn bát canh, hai xâu thịt dê khô… Còn
nữa, tiền thuê chỗ ở…”
Mai Hoa vội
vàng nhào tới, một tay ôm lấy cổ Song Tịnh, cười giả lả nói: “Chao ôi,
tỷ muội trong nhà còn cần tính toán rõ ràng như vậy làm cái gì? Được rồi được rồi, ngươi muốn biết gì nào? Thẻ bói tình duyên? Hồ sơ tuyệt mật?
Ân oán giang hồ? Liên quan tới người nào? Bảo chủ hay đệ tử nào? Hay là
tứ đại thủ vệ?”
“Tứ đại thủ vệ?”
“Phải.” Mai
Hoa không để ý mà đáp lại, vừa viết giá tiền và chiết khấu của Mai Hoa
đường vừa nói: “Khi đó thế lực của Vạn Anh bảo quá lớn, còn có ba phân
bảo, do ba đệ tử danh tiếng bậc nhất đứng đầu, cứ năm năm lại cùng bảo
chủ tập hợp một lần. Tứ đại thủ vệ đầu là Lũng Dã, võ công chỉ dưới bảo
chủ, chuyên bảo vệ sự an toàn của bảo chủ và gia nhân. Lời đồn đại cuối
cùng về Lũng Dã là với tỳ nữ hoặc ái thiếp của bảo chủ khi đó, quan hệ
của hai người rất mờ ám. Cánh hữu là Hải Liên, phụ trách ghi lại và
truyền thụ tinh hoa võ thuật của Vạn Anh bảo; cánh tả Diệp Chi là người
đại diện của Vạn Anh bảo trên giang hồ, tin tức hai bên hắc bạch đều do
hắn thăm dò qua lại. Cuối cùng phần đuôi là ‘Tâm Hạ’, là ám sứ, tất cả
mọi chuyện hèn hạ của bang phái, đều do hắn xử lý.” Nàng viết xong một
tờ liền cầm lên thổi thổi: “ Theo ghi chép nói, người của Tâm Hạ đều
được lựa chọn tỉ mỉ trong gia nhân của bảo chủ, nghiêm cấm giao cho
người ngoài.”
“Vậy… Cánh tả, còn cánh hữu đâu?” Song Tịnh dè dặt hỏi thăm.
“Không có
lưu lại nhiều ghi chép, mấy quyển trục thư tịch của Kiếm Nhu sơn trang,
cũng chỉ có mấy câu mà thôi, trên cơ bản chính là những điều ta vừa mới
nói cho ngươi. Hơn nữa vào thời điểm Vạn Anh bảo suy vong, cũng không
biết tứ đại thủ vệ phiêu tán đến nơi nào…” Mai Hoa dừng một chút, bất
giác thở dài: “Aizz… Nếu có thể sinh ở thời đại kia thật tốt biết bao
a…”
“Về sau… Ta đoán rằng, Thất Thạch môn nhất định có liên quan với cánh tả của Vạn Anh bảo.”
Song Tịnh nhìn nữ tử trước mắt nói, bất giác thở dài:
“Xưa kia khi ông nội đột nhiên mất, ta vẫn còn mang trọng bệnh, có lẽ người biết cái gì đó nhưng lại không nói ra. Cuối cùng, ta lật từng trang gia phả và
những ghi chép tìm kiếm, mới phát hiện kỹ thuật của Diệp gia giống với
Vạn Anh bảo. Chỉ là khi đó, Thất Thạch môn còn chưa thành lập, chỉ có
chút ghi chép mơ hồ này mà thôi. Kỳ thực là ngươi, đã phá vỡ nghi hoặc
của ta.” Thất Thạch môn môn chủ nghiêm túc nhìn thiếu nữ tóc bạc kia:
“Hiện tại ta chỉ muốn biết rốt cuộc vì sao Vạn Anh bảo sáng lập ra chúng ta, còn
nữa, điều đó có quan hệ gì với tình cảnh hiện tại của ta. Và…, ngươi là
ai?”