Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Đường trở về. Ngỡ tương phùng lại hoá hư không (5)




beta: Phong Nguyệt tiểu thư & Ely

“Vì thế… ta đoán rằng, Thất Thạch môn cùng Vạn Anh bảo nhất định có quan hệ mật thiết”. Song Tịnh nhìn nữ tử trước mắt nói xong, bất giác thở dài: “Trước kia gia gia ta đột nhiên qua đời, ta vẫn mang trọng bệnh, có lẽ người biết được điều gì đó nhưng chưa từng nhắc đến. Về sau, ta lật từng trang gia phả cùng mọi ghi chép để tìm kiếm, mới phát hiện kỹ thuật của Diệp thị và Vạn Anh bảo thực giống nhau. Nhưng khi đó, Thất Thạch môn còn chưa thành lập, tất cả đều do tông sư ghi chép, hết thảy đều mơ hồ mà thôi. Kỳ thực, ngươi đã phá vỡ nghi hoặc của ta”. Thất Thạch môn môn chủ chăm chú nhìn thiếu nữ tóc bạc kia: “Hiện tại ta chỉ muốn biết Vạn Anh bảo vì sao lập ra chúng ta, vả lại, cái đó cùng tình cảnh hiện tại của ta rốt cuộc có quan hệ gì. Còn nữa, ngươi là ai?”.

“Khi Thiên Hiệp lâu bị hủy diệt…”. Nữ tử kia đã mở miệng, nhưng tự nhiên lại tránh né câu hỏi đầu tiên của Song Tịnh: “Tĩnh Nguyệt lâu chủ đã mang nơi cất giấu báu vật của bang phái cùng với hết thảy mọi việc giao cho Trang Thiên bảo chủ; duy chỉ để lại hai kiện vật trên tay của hắn, chính là Tỏa Tâm đồng kính và Bán Nguyệt ngọc bội, còn có một phần bản đồ rất là mơ hồ. Sau đó tất cả những người phụ trách vận chuyển địa đồ, văn kiện, bảo vật, vũ khí…đều bị truy đuổi rồi bị giết. May mà đệ tử của Thiên Hiệp lâu trung thành tận tâm, thà rằng cùng những vật kia đồng quy vu tẫn cũng không chịu đem chúng giao cho đối phương. Thế nên bí mật của Thiên Hiệp lâu mới có thể giữ được nhiều năm như vậy”.

Nàng thoáng nhìn Song Tịnh, dừng lại giây lát mới nói: “Vạn Anh bảo chủ và Tĩnh Nguyệt lâu chủ là một đôi uyên ương.” Trong đôi mắt của nàng rốt cuộc cũng hiện lên một gợn sóng, nhưng bởi vì quá sâu xa nên không thể nhìn ra đó là biểu tình gì: “Cũng không kém tình cảm của ngươi với kẻ bên ngoài kia”.

“…” Ngực hơi hơi nhói đau, Song Tịnh miễn cưỡng hé ra một nụ cười khổ: “Ta và hắn không phải là uyên ương”.

“Không”. Thiếu nữ tóc bạc không hề nghĩ ngợi mà đáp lại, tựa hồ bởi vì bị người khác phủ nhận quan điểm của mình mà có vẻ không vui: “Các ngươi đúng là một đôi. Ngươi nhìn ánh mắt của hắn, hắn nhìn dáng vẻ của ngươi. Các ngươi đúng là một đôi.”

“Được được được…”. Thấy bộ dáng cố chấp của nàng, Song Tịnh vội vã khoát tay gật đầu nói: “Sau đó thì sao?”.

Nữ tử kia nhìn nàng một cái thật sâu: “Trang Thiên bảo chủ đã từng hứa với Tĩnh Nguyệt lâu chủ, một ngày nào đó sẽ làm cho tinh hoa của Thiên Hiệp lâu lưu danh muôn đời. Mà hắn quả thực đã dùng đến hơi thở cuối cùng của mình để hoàn thành cái mục tiêu ấy. Nhưng chỉ có hai vật này và một tấm địa đồ mơ hồ là không đủ, hắn tuy rằng tìm được nơi chôn giấu kho báu kia của Thiên Hiệp lâu, nhưng lại không cách nào tiến vào, bên trong đều là mưu kế cùng cạm bẫy. Do vậy…”. Nàng nở nụ cười: “Hắn và tứ đại thủ vệ cùng đồng tâm hiệp lực, kiến lập ra kỹ năng chế tạo, sao chép, hoặc phá hủy vũ khí cùng những khí vật khác của Thất Thạch môn, và còn…”.

“Kỹ năng bố trận thiết kế cửa ải cùng cạm bẫy của Trọng Trọng lâu!”. Song Tịnh buột miệng nói ra, nhất thời ngây ngốc ngay tại chỗ.

“Đúng”. Nữ tử tóc bạc gật đầu một cái: “Sự tồn tại của hai bang phái này, cũng là bởi vì Trang Thiên hiểu rõ khi hắn còn sống thì không có cách nào có thể thực hiện được lời hứa đối với Tĩnh Nguyệt, nhưng cho đến giờ hắn cũng không hề nuốt lời đối với nàng, cho nên hắn mới hi vọng ở một tương lai xa xôi có thể hoàn thành được tâm nguyện. Còn hắn, bởi vì cố chấp đối với chuyện này đến nỗi quên ăn quên ngủ, biết là Vạn Anh bảo có trăm năm cơ nghiệp, cũng dần dần suy vong, sau cùng để ám sứ (*) Tâm Hạ phải cực khổ chống đỡ, nhưng cũng không thể vãn hồi được vận mệnh đi xuống của bang phái”. Nàng có chút u ám nói, nhưng lại lạnh lùng cười một tiếng:

(*): ám sứ là sứ giả ngầm. Mình đính chính lại ở chương 51 đoạn “tất cả mọi chuyện hèn hạ của bang phái, đều do hắn xử lý” đổi thành “chuyên hoạt động ngầm trong bang phái”.

“Nhưng điều mà người trong thiên hạ không thể hiểu được chính là, Vạn Anh bảo thực ra chưa hề biến mất, chỉ là nó tồn tại dưới một hình thức khác mà thôi”.

Diệp Song Tịnh ngơ ngác mà nghe, bất chợt nhìn thẳng nàng, không biết phải phản ứng làm sao.

Quả nhiên, Thất Thạch môn cùng Trọng Trọng lâu có mối liên quan như nghìn tơ vạn sợi.

Mình và Triệt Thủy, lại là truyền nhân của Vạn Anh bảo sao?

Nàng chợt nhớ tới tổ tiên của mình và Triệt Thủy có cùng nhau viết một khúc nhạc cộng tấu sáo cầm “Nguyệt mãn không sơn” và “Hoa mãn thiên”, e rằng, cũng có liên quan đến chuyện này. Nghĩ tới đây như chợt nhớ được điều gì: “Ngươi nói, cánh phải khai sáng Thất Thạch môn, cánh trái kiến lập Trọng Trọng lâu, cuối cùng ám sứ Tâm Hạ vẫn duy trì được sự tồn tại của Vạn Anh bảo, nếu vậy… đứng đầu tứ đại thủ vệ là Lũng Dã kia mà?”.

“Hắn sao?”. Bỗng nhiên nữ tử tóc bạc cười một tiếng, nụ cười kia nửa buồn bã nửa lại trầm ổn, nàng hướng ánh nhìn ra bên ngoài: “Từ đầu đến cuối hắn đều làm tròn nhiệm vụ của mình, bảo vệ bảo chủ và gia nhân của người cho đến khi bọn họ rời đi từng người một, cuối cùng liền quyết định đi đến nơi cất giấu kho báu của Thiên Hiệp lâu, giúp Trang Thiên bảo chủ bảo vệ nữ nhân quan trọng trong lòng người.”

“Ngươi là đệ tử trực hệ của Lũng Dã?” Song Tịnh nhìn nàng hỏi.

(đệ tử trực hệ là đệ tử các thế hệ sau)

“Xem là vậy đi. Ngươi có thể gọi ta như vậy”.

“Lũng… Lũng Dã?”.

Nghe thấy Thất Thạch môn môn chủ thận trọng gọi thử thăm dò như vậy, nữ tử kia bất giác sửng sốt một chút, nàng có điểm hoảng hốt nhìn Song Tịnh, chợt mông lung chậm rãi nở nụ cười: “Thực sự là… Đã lâu không nghe thấy có người ta gọi như vậy!”.

“Thì ra… Lũng Dã”. Song Tịnh cũng cười, chẳng biết tại sao, đáy lòng nàng như có từng sợi từng sợi đồng cảm thương tiếc, còn có nhẹ nhàng xót xa xen lẫn với nhau chậm rãi tràn ra.

Nữ tử này, chắc hẳn là rất cô đơn. Một mình trông giữ vùng sơn cốc tràn ngập ánh trăng cùng cánh hoa bay theo gió này, dù có là cảnh đẹp tuyệt thế mỹ miều, nếu nói cứ một mình thưởng thức, thật chẳng khác nào việc phải tự mình khen mình, quả thật là đáng thương. Vì vậy Song Tịnh vô thức nhìn nàng, đôi mắt cong lên cười một tiếng, lúc cười cảm thấy toàn bộ khuôn mặt như được kéo căng ra, chắc nàng cũng là đã rất lâu rồi không mỉm cười.

“Nếu ngươi có khả năng vào đây, thì có thể đi ra chứ?”. Nàng ngước mắt nhìn đối phương: “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi nên ra ngoài trước thì tốt hơn”.

Trên mặt của Lũng Dã thoáng qua một tia kinh ngạc: “Ngươi… muốn ta rời đi? Vậy còn ngươi thì sao?”.

“Ai nha… Ngươi cho rằng ta muốn ngươi ra ngoài là để ngươi một mình chạy trốn sao?”. Nàng cười hắc hắc một tiếng, tuy là khóe miệng cong lên, nhưng trong đáy mắt lại phẳng lặng, không hề có chút ánh sáng của ý cười: “Ngươi cần giúp ta chuyển lời cho bọn Triệt Thủy, không phải sao?”.

“Triệt Thủy?”.

“Lâu chủ của Trọng Trọng lâu a…”. Song Tịnh cười nói: “Ngươi hãy nói cho huynh ấy biết…”. Nàng suy nghĩ một chút, có điểm ngập ngừng.

Với tính cách của Triệt Thủy, không liều chết xông vào nơi này thì chắc sẽ không bỏ qua, nếu nói muốn hắn rời đi, sợ rằng hắn lại càng liều mạng tới cứu người. Nhưng mà một nơi như này, cứ để một người ngây ngô như nàng ở là tốt rồi, không cần phải đem một đám người cùng kéo xuống nước, nếu không phải là chính nàng khăng khăng theo Huyền Sinh ra bên ngoài một chuyến, nói không chừng Trọng Trọng lâu căn bản cũng sẽ chẳng phải giẫm vào hố nước đục lần này.

“Ngươi nói cho huynh ấy biết. Nếu ta chết, tuyệt đối là tự nguyện. Chính là… ta đây đã hạ toàn bộ quyết tâm”.

Biết bản thân ở chỗ này cơ hội sinh tồn nhỏ bé, Triệt Thủy còn có cả một cuộc đời cần đi tiếp, trong sinh mệnh của người kia, vì một trận chiến năm năm trước mà đã bị khắc lên một vết sẹo không cách nào khép lại, không nên vì nàng tùy hứng lần này mà khiến hắn tăng thêm bi thương.

Nàng kỳ thực một chút cũng không hối hận. Dù là nhiều năm trước ra tay trợ giúp hắn, giúp Huyền Sinh đỡ một vết thương, hay là lần này hăng hái hết mình bôn ba nơi chân trời, đến cuối cùng, cho dù là nàng một mình đứng ở nơi không thấy ánh sáng mặt trời này đối mặt với cái chết, nàng một chút cũng không hối hận.

Hiểu rõ chính mình, mới có thể đứng đầu giang hồ.

Nàng đã dùng cả cuộc đời để thực hành giáo huấn của sư phụ, đi đến cuối cùng con đường, quả nhiên không có một điểm gánh nặng và tiếc hận.

Lũng Dã khó hiểu mà đánh giá nữ tử trước mắt, lại thấy, nàng đang cười. Không giống nụ cười tinh ranh cổ quái lúc nãy, mà là nụ cười yên tĩnh bình thản, đạm bạc lại ung dung, giống như đang thoải mái mà ngắm nhìn cảnh sắc mỹ lệ nhất. Cũng giống như, đã nhìn thấu thiên hạ này cùng giang sơn này, để rồi thấy cuối cùng, mọi thứ cơ bản không vượt quá được dự tính của nàng. Yên bình như vậy.

“Xin nhớ kĩ rồi đem những lời này chuyển đến cho huynh ấy”. Diệp Song Tịnh cười nói, sau đó, liền đứng dậy thật chậm, một đầu gối chạm đất, tay phải ấn vai, kính cẩn cúi đầu, mái tóc nàng dài như dòng suối chảy nhẹ nhàng đổ xuống, thanh âm nàng thanh thúy như châu rơi ngọc bàn, vang vọng lại ở nơi bốn bề trống trải này bất chợt lại có vẻ thanh lãnh uy nghiêm khó mà hình dung được: “Song Tịnh ở đây xin phó thác trọng trách, đa tạ tiền bối”.

Lũng Dã sửng sốt, đang muốn đưa tay đỡ nàng dậy, nhưng hai tay lại dừng ở giữa không trung: “… Xem ra, không cần ta chuyển lời… Hắn tới rồi”.

Song Tịnh sửng sốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang của đá bị va chạm cực lớn, bốn vách tường đều rung lên một trận rồi tro bụi đổ xuống, sau đó thanh âm phẫn nộ của Triệt Thủy vang lên tràn ngập uy hiếp cùng tàn bạo, phá vỡ bóng tối tịch mịch trong sơn cốc:

“Tập Tuyền! Nếu ngươi không giao Song Tịnh ra, ta liền tặng ngươi đầu lâu của Phi Ưng bảo bảo chủ!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.