Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 50: Chương 50: Ba người một nhóm




Sau một hồi suy nghĩ, ba người quyết định để mặc con quái thú như vậy, sống chết tùy vào số kiếp của nó. Thế rồi, những lưỡi kiếm dính máu được gột rửa sạch nhờ dòng nước suối trong rừng, cuối cùng chúng cũng thu mình vào lớp vỏ tinh xảo.

Xong xuôi, Chu Minh Duẫn đề nghị:

- “Để không dọa đến dân lành, ta đề nghị đệ cởi ngoại bào dính máu ra.”

- “Hả?”

Chu Minh Hiên thoáng giật mình nhưng rồi nhanh chóng hồi phục trạng thái. Bộ trang phục này của y mặc tới ba lớp, ngoại bào màu đen, trung y đỏ và một lớp áo trắng trong cùng. Vì vậy dù cởi bỏ ngoại bào thì cũng không có ảnh hưởng gì, cùng lắm chỉ giản dị đi một chút thôi. Đa số hoa văn tinh tế hoặc nét điểm xuyết cho trang phục đều nằm ở ngoại bào, còn những lớp áo trong chỉ là vải trơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Minh Hiên vẫn là không thỏa hiệp. Y nhìn những vết máu loang lổ đã khô lại và chìm vào màu vải đen kia mà nói:

- “Nhìn cũng không đáng sợ lắm, đệ nghĩ là cứ để vậy đi.”

- “... Thôi cũng được. Buổi sáng đệ hăng hái đuổi đánh quái thú nhất, hẳn là dân làng vẫn còn nhớ mặt.”

- “Ta làm việc đường đường chính chính, còn sợ người khác chỉ trỏ chắc! Hơn nữa diện mạo ta anh tuấn tiêu sái, vài ba vết máu ngược lại khiến ta trông càng có khí chất hơn.”

- “Đúng đúng, đệ có lý nhất.”

Với loại lí lẽ của Chu Minh Hiên thì nhị hoàng tử đã quen thuộc từ lâu, riết rồi không thèm phản bác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu Minh Hiên đúng là có vốn liếng để kiêu hãnh.

Mặc kệ Chu Minh Hiên đang tự luyến ở một bên, Chu Minh Duẫn quay sang nói chuyện với Thiên Nguyệt:

- “Trời cũng xế chiều rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Thiên Nguyệt gật đầu một cái, rồi nhìn cánh tay phải của Chu Minh Duẫn đang giơ thấp hướng ra lối đường mòn thì liền hiểu ý. Nàng đi trước. Thế là ba người cùng sải bước, ban đầu hai vị hoàng tử đi sau Thiên Nguyệt nhưng dần trở thành sánh vai song song.

- “À đúng rồi, Thiên Nguyệt cô nương sao lại vào rừng một mình vậy?”

Chu Minh Hiên như cũ, vẫn chăm chỉ bắt chuyện với Thiên Nguyệt mà không ngại tình huống xấu hổ trước đó.

- “Buổi sáng nghe người trong chợ đàm luận vài lời, biết có dị vật trong rừng quấy rối dân làng nên đi xem thử.”

- “Cô nương không sợ có nguy hiểm sao?”

- “Không thử làm sao biết có nguy hiểm hay không chứ, phải không?”

- “Lỡ như có nguy hiểm không thể đỡ được thì phải làm sao?”

- “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.” (*)

(*) 36 kế, chạy là thượng sách.

Chu Minh Hiên ngơ ra rồi cùng lúc với Chu Minh Duẫn đều bật cười. Chu Minh Duẫn giải thích:

- “Ý tứ của cô nương y đúc tiểu đệ nhà ta. Diệu kế.”

Tuy chữ nghĩa là khen ngợi nhưng ý vị rõ ràng không phải thế. Vốn dĩ đánh không lại thì chạy lại chẳng có gì sai, bất quá cũng coi như là việc mất mặt. Nhưng khi trước Chu Minh Hiên nói câu đó bằng giọng điệu rất hùng hồn và ra vẻ cao thâm, đúng đắn. Bây giờ Thiên Nguyệt cũng nói như kiểu đó là điều tất nhiên, có lý chẳng sợ.

Chu Minh Duẫn công nhận kế sách không sai mà còn rất thiết thực, cơ mà không cần phải nói hùng hồn vậy chứ?

Thiên Nguyệt chẳng lấy làm xấu hổ, còn biện giải:

- “Đúng là diệu kế. Đánh không lại thì phải chạy, mạng mới quan trọng chứ. Hơn nữa, bảo toàn mạng sống còn có tương lai, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.”

Câu này tỏ rất rõ ý tứ, tức là thoát chết trước mắt đã rồi quay lại trả đũa sau.

Chu Minh Hiên như vớ được tri âm tri kỷ mà tung hứng:

- “Chính xác. Ta phải sống đã rồi muốn làm gì mới làm được chứ. Nếu chết rồi là chấm hết.”

- “Đúng, phải biết tự lượng sức mình.”

Thiên Nguyệt vậy mà chẳng ngại khẳng định lại một câu, hơn nữa còn bổ sung đạo lý sinh tồn. Chu Minh Duẫn nghe một màn người tung kẻ hứng rất có lí lẽ thì tặc lưỡi, lắc đầu thở dài.

Cơ hồ qua vài phút đùa bỡn thì Chu Minh Hiên đã khôi phục lại tâm lý nghiêm túc, chợt nhớ ra còn điều chưa hỏi, kim khẩu mở lời:

- “Quên nữa, nói vậy là cô nương chắc chắn đánh được quái thú nên mới vào rừng sao?”

- “Không chắc. Lúc nghe chuyện ta còn chưa thấy bộ dạng quái thú thế nào, làm sao mà chắc chắn được.”

- “Ừ nhỉ... Vậy nên?”

- “Ta đuổi theo xem thử, nếu đánh được thì đánh, không thì ta chạy được mà.”

Chu Minh Hiên vẻ mặt cứng đơ, nghẹn họng không nói được gì. Thế mà nàng còn biết nói chuyện vô sỉ hơn cả y. Thiên Nguyệt liếc Chu Minh Hiên một cái thì nắm được mạch suy nghĩ của y ngay, nàng cười nhẹ mà nói:

- “Thật ra thứ đồ dám vào làng hại dân, chỉ cần ta bắt gặp liền sẽ không bỏ qua.”

- “Nếu đánh không lại thì sao?”

- “Không có khả năng. Nếu không thể làm được thì do ta vô dụng, nhưng tiếc là chính nghĩa của ta vốn không có gì là không thể.”

Thẳng thắn mà nói, thái độ của Thiên Nguyệt rõ ràng rất tự tin. Một bộ dạng cao siêu bất phàm, khí tràng xuất chúng nhưng không hề sáo rỗng. Đứng với nàng, bất luận là Chu Minh Duẫn hay Chu Minh Hiên đều thầm nhận thức rõ nàng tuyệt đối không đơn giản.

Chu Minh Hiên vô thức cứ gật đầu liên tiếp mấy cái. Thời điểm nàng nói ra lời tuyên ngôn chắc nịch đó, cái phong thái diễm mỹ tuyệt luân phô bày triệt để. Tầm mắt nàng hơi ngước lên lộ ra con ngươi trong veo, nhãn quang sáng ngời với mi mục* dài mà hơi cong lại, biểu lộ trọn vẹn diện mạo thuần khiết của thiếu nữ trẻ tuổi.

* mi mục: lông mi.

Không khí bỗng nhiên yên ắng trở lại, thế nhưng không hề gây ra cảm giác gượng gạo, xa cách. Một lát sau, Chu Minh Duẫn lên tiếng:

- “Phía trước hình như là tiệm y phục.”

Hai người còn lại phóng tầm mắt theo hướng chỉ tay của Chu Minh Duẫn. Quả thật, phía trước là một tiệm y phục nhỏ, bên ngoài người ta treo rất nhiều vải vóc. Nhưng tiệm này cũng quá nhỏ đi, nhìn có vẻ không được chất lượng cho lắm.

Thấy Chu Minh Hiên chần chừ thì Chu Minh Duẫn liền hiểu rõ, bởi vì người đệ đệ này chú trọng trang phục lắm, không đẹp không mặc, không sạch cũng không mặc. Với cương vị là một hoàng tử được ân sủng thì tính khí đấy là hoàn toàn hợp lý, hơn nữa còn chưa có gì quá đáng cả. Nhưng bây giờ hai người đang sống như là thường dân đấy.

Thiên Nguyệt ngược lại không biết thân phận của họ thành ra nàng tưởng Chu Minh Hiên chần chừ vì cái tiệm đó thoạt nhìn toàn là nữ nhân ra vào, hiếm lắm mới trông thấy một bóng nam nhân. Nàng nâng bàn tay chưởng một cái vào sau lưng Chu Minh Hiên, đẩy y đi tám bước tới tận cửa tiệm luôn. Nàng hất cằm ra ý “vào đi“.

Chu Minh Duẫn che miệng cười, thế mà cũng chẳng nói đỡ cho tiểu đệ lời nào. Một cảnh này khiến Chu Minh Duẫn thầm đánh giá Thiên Nguyệt rất có cá tính, còn có chút bạo lực.

Chu Minh Hiên chậm bước lên bậc thang, khi một chân đã đi vào trong tiệm thì y đột nhiên quay đầu lại, chỉ tay loạn xạ về phía hai người đang đứng chờ ở ngoài, lắp bắp:

- “Hai người... hai người... ta... ta...”

Cái chỗ chật hẹp lại nhiều nữ nhân như vậy y tới nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến nữa, đừng nói là phải thử qua.

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.