Kể từ khi ba người xuất hiện trước cửa tiệm thì mọi sự chú ý đã đổ dồn vào, bởi vì cả ba cực kỳ đẹp. Đó là kiểu nhan sắc thu hút chứ không đơn giản là ưa nhìn. Lại thêm tướng tá oai phong, dáng hình oai vệ, tay cầm bảo kiếm trông càng đẹp mắt. Trong đó, người khiến nữ nhân ở đây nhốn nháo nhất là Chu Minh Hiên, bởi vì y đi một mình vào cửa tiệm.
Mới xuất cung ra giang hồ không lẽ lại chửi mắng dân lành thì kì cục quá. Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Minh Hiên vội chuồn ra ngoài.
- “Ca, ta không đổi y phục nữa.”
Chu Minh Duẫn như cười mà cố nhịn, dửng dưng đáp:
- “Sao thế? Không ưng ý bộ nào hả?”
- “Ưng với không ưng cái gì. Tới bộ dáng y phục thế nào ta cũng còn chưa nhìn được.”
Ha ha...
- “Được rồi, đừng náo nữa. Ta vào với huynh.”
Dứt lời, Thiên Nguyệt lần nữa giơ tay đẩy Chu Minh Hiên đi trước. Thấy cả hai đã vào tiệm thì Chu Minh Duẫn cũng lững thững theo sau.
Rồi xong, cả cái tiệm đột nhiên đông khách bất ngờ, nam nhân hay nữ nhân gì cũng đều ra vào tấp nập. Miệng mồm ai nấy đều bình phẩm vải vóc qua loa, trong khi hai con mắt lại ngoái về phía nhóm ba người họ.
Thiên Nguyệt ở trên Thiên Sơn từ nhỏ, loại trường hợp thế này nàng chưa bao giờ gặp, nhất thời có chút ngượng ngùng. Mà nhị vị hoàng tử tuy hằng ngày diện kiến thần quan đã quen với việc đứng ở nơi đông người, nhưng trước giờ chưa ai dám nháo nhào lại gần họ và nhìn chằm chằm vào họ như vậy cả.
- “Thiên Nguyệt à, hay là chúng ta đổi nơi khác đi.”
Chu Minh Duẫn đề nghị. Nghe lời này mà Chu Minh Hiên như tìm thấy ánh sáng vậy, thở phào trong lòng. Cứ tưởng Thiên Nguyệt cũng nhất trí nhưng ngờ đâu nàng chẳng nghe thấy lời nói đấy, bởi vì nàng đang bộc phát nội lực. Ngọc khẩu lớn tiếng:
- “Ai dám lại gần chúng ta trong phạm vị mười bước, ta chặt chân.”
“...”
Khuôn mặt kiều tiểu linh lung khi cau mày và mím môi tức giận trông lại có xu hướng đáng yêu? Khoan, Chu Minh Hiên vội lắc đầu vì nhìn sai trọng điểm rồi.
“Cái gì chứ? Đây là tiệm nhà cô nương sao?”
“Tiểu cô nương trông mĩ mạo mà nói chuyện ngông cuồng vậy? Chúng ta tới mua y phục còn cần phải tránh mặt ai ư?”
“Đúng đúng. Mắt là của chúng ta, tiệm là của lão bản đây. Chúng ta mua có trả tiền đàng hoàng.”
“Ra ngoài còn cấm người khác nhìn được sao?”
“Vốn dĩ còn ghen tị với nàng ta, ai ngờ tính tình lại hống hách như vậy.”
Miệng lưỡi ai nấy đều sa sả. Bất quá, loại giọng điệu này Thiên Nguyệt vốn không xem trọng. Nàng chẳng nói nhiều lời, trực tiếp rút kiếm chém một đường xuống sàn gỗ. Khí lực từ kiếm tỏa ra đẩy tất cả những người ở đây thối lui về một góc. Nhát kiếm này chỉ xuất khí, không xuất lực, vì vậy không hề gây thương tổn gì tới con người lẫn vật chất. Song, nàng tra kiếm vào vỏ, thong thả nói:
- “Ổn rồi, huynh chọn đồ đi.”
“...”
Trời ạ, đây mới đúng là tính cách của người trong giang hồ nè. Nhị vị hoàng tử thế mà cùng trố mắt nghẹn họng, cảm thán không thôi. Vị cô nương này thật dứt khoát, cũng may nàng là người cùng phe mình.
Chu Minh Duẫn huých huých khuỷu tay vào người Chu Minh Hiên, nhỏ giọng:
- “Lục đệ, còn không mau chọn nhanh lên. Nhì nhằng nàng ấy chém đệ bây giờ.”
- “Ca à!”
Chu Minh Hiên giật mình quay ngoắt sang nhìn ca ca bằng ánh mắt trách móc. Đã là lúc nào rồi còn trêu chọc y nữa.
Không để chậm trễ, sau khi nhìn vài bộ y phục gần đó thì Chu Minh Hiên cũng cầm lên được một bộ tương tự màu sắc cùng kiểu dáng với bộ y đang mặc.
- “Ta chọn bộ này. Vậy... vậy ta vào trong thay nha, chờ ta một tí thôi.”
Lúc nói câu này, ngữ điệu còn hơi run run thành ra không được lưu loát lắm. Chu Minh Hiên ném bội kiếm của mình sang tay ca ca rồi chạy một mạch vào phòng kín. Thiên Nguyệt nhìn hành động của y mà không khỏi ngơ ngác:
- “Huynh ấy sao thế?”
- “Sợ bị chém.”
- “Hả?”
- “Khụ... Thiên Nguyệt cô nương, trước nay chưa ai trị được cái tính nghịch ngợm và lá gan lớn hơn trời của đệ đệ ta cả.”
- “Vậy sao? Ta thấy huynh ấy khá hoạt bát mà?”
Khá hoạt bát với lá gan lớn có liên quan gì nhau sao? Thật lòng, Chu Minh Duẫn cảm giác nàng cùng là một kiểu người với tiểu đệ của y rồi. Hơi thở dài bất lực tự nơi đáy lòng, thế nhưng Chu Minh Duẫn không hề khó chịu. Tuy y quy củ, nhưng do y tự ép bản thân quy củ, thực ra chính y cũng không hiểu tại sao mình phải như vậy.
Chưa đầy nửa khắc sau, Chu Minh Hiên đã từ trong phòng kín đi ra với bộ y phục mới. Nói thật thì chẳng có gì thay đổi ngoài việc trông sạch sẽ và càng sáng sủa hơn. Dường như chính y cũng ngạo nghễ hơn nữa.
* 1 khắc = 15 phút.
Lần này trở ra, bộ dạng ngọc thụ lâm phong còn rõ ràng hơn cả Chu Minh Duẫn - người một thân bạch y chính khí. Điều này lại một lần nữa dấy lên làn sóng xì xào khắp tiệm. Lão bản đã có tuổi cũng chỉ đành thở dài nhìn hàng quán của mình nháo nhào cả lên.
- “Ta trả tiền hay ca trả tiền?”
Chu Minh Hiên hỏi câu này thực sự là vô sỉ quá, thực chất ý tứ kiểu “ca trả tiền đi” chứ nào phải hỏi. Chu Minh Duẫn đã trải nghiệm suốt mười tám năm rồi, thành ra cũng không còn cảm giác bất ngờ nữa. Y đưa một tờ ngân phiếu cho chủ tiệm rồi nhanh chóng rời khỏi nơi bức bách này luôn.
- “Ơ công tử, còn tiền thối lại.”
Tầm này tới Chu Minh Hiên cũng chẳng cần nhận tiền dư nữa, y đứng bên cạnh Thiên Nguyệt và chỉ nhìn nàng thôi. Bất quá, nàng dường như không thấy ánh mắt của y, thế là theo chân Chu Minh Duẫn ra ngoài luôn. Giọng điệu ngọt thanh còn vương lại.
- “Tiểu công tử, còn không mau đi thôi.”
- “Hả? Sao lại là tiểu công tử? Ta không phải.”
Chu Minh Hiên chạy theo Thiên Nguyệt, nhất định phản đối cách xưng hô của nàng. Đã không nhận được lời giải thích của nàng thì thôi đi, lại còn bị Chu Minh Duẫn bồi thêm một nhát:
- “Tiểu công tử trật tự chút đi, nhí nhí nhố nhố nhanh đói lắm.”
- “Ca bán đứng đệ!”
- “Đệ đúng là nhỏ tuổi hơn ta mà, ta gọi tiểu công tử thì có gì sai?”
Ừ ừ, lời này không cãi được. Vậy thì đành chuyển hướng thôi, Chu Minh Hiên tiếp tục tra tấn thính giác của Thiên Nguyệt, hại nàng buộc phải nói:
- “Tiểu công tử à, huynh im lặng chút đi.”
- “Tại sao? Ta trưởng thành rồi.”
- “Nhìn huynh trắng trắng mềm mềm, rất khả ái. Cho nên gọi tiểu công tử là đang khen huynh đấy.”
Ồ... Chu Minh Hiên rơi vào chữ “khen” của nàng mà đứng ngây ra. Mãi khi hai người kia đã đi xa rồi y mới bừng tỉnh. Cái gì cơ chứ? Thân nam nhi cao tám thước mà trắng trắng mềm mềm, lại còn khả ái thì ra thể thống gì. Há chẳng phải chê y là tiểu hài tử hay sao?
Chu Minh Hiên bịch bịch đuổi kịp hai người, xen vào đi giữa, miệng còn càu nhàu:
- “Ta mới không khả ái. Hai người đều hùa nhau trêu đùa ta, quá đáng.”
Ha ha... Nếu khi nãy Chu Minh Duẫn và Thiên Nguyệt chỉ mỉm cười thì bây giờ lại bật ra thành tiếng. Nào có chê, họ thích Chu Minh Hiên lắm đấy chứ.
@Cố_Tiểu_Hoa