Nguyệt Nhi, Nàng Là Thần Hộ Mệnh Của Trẫm

Chương 4: Chương 4




Mấy ngự y trong Hoàng cung nghe tin báo, hớt hải chạy tới Dạ Nguyệt cung. Hoàng Phủ Dạ Mặc suy yếu, khuôn mặt tái nhợt nằm trên long sàng, hơi thở nhè nhẹ như sắp đứt.

Sau khi khám kĩ càng, một viên ngự y đứng dậy, kính cẩn thưa chuyện với nàng:

- Hồi cô nương, Hoàng thượng là do làm việc quá sức nên ngất xỉu, không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi và bồi bổ vài ngày tất sẽ phục hồi được.

Chúc Dung Tịch Nguyệt khoát tay cho ông ta lui đi, trong lòng thầm thở phào. May mà hắn không có việc gì, chứ nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng chắc chắn sẽ lột da rút xương lũ quan lại vô dụng đó.

Trời lúc này đã về đêm. Chúc Dung Tịch Nguyệt thắp đèn lên, khẽ khàng bò tới bên Hoàng Phủ Dạ Mặc, nửa nằm nửa ngồi xem sách. Chẳng biết đã bao lâu, nàng thấy buồn ngủ, bèn gấp sách, cẩn thận chỉnh lại chăn cho hắn rồi mới nằm xuống. Chợt người bên cạnh trở mình, vòng tay ôm lấy nàng. Nàng ngạc nhiên, muốn phản kháng, thì nghe thấy hắn nói:

- Nằm yên, trẫm ôm thôi, không làm gì nàng đâu.

Dừng hoạt động lại, nàng vùi đầu vào ngực hắn, miệng lầm bầm:

- Tên chết tiệt này, đã bảo bao nhiêu lần là không được tham công tiếc việc, vậy mà chàng không chịu nghe, giờ thì vui rồi, ngã lăn ra đấy, chỉ khổ ta lo lắng cho chàng. Chàng mà còn tái phạm, ta tuyệt đối mặc kệ chàng vài năm, cho chàng biết mùi đau khổ là thế nào!

Hắn nghe vậy hơi siết chặt cánh tay ôm nàng, quả quyết:

- Xin lỗi, sẽ không có lần sau... Nàng đừng rời đi trẫm thì muốn trẫm làm gì cũng được.

Chúc Dung Tịch Nguyệt đưa tay xoa xoa lưng cho hắn, dỗ dành:

- Được rồi, ngủ ngon, ta cam đoan không rời đi.

Hoàng Phủ Dạ Mặc hôn nhẹ lên trán nàng, vui vẻ thì thầm:

- Ngủ ngon, Nguyệt nhi.

Đêm đó, hai con người ôm nhau, có được một giấc ngủ sâu, không mộng mị.

Sáng sớm, Hoàng Phủ Dạ Mặc thức giấc, thấy nàng đã đi đâu mất. Trên cái bàn kê gần đầu giường có một tô cháo thơm phức còn nóng và một mảnh giấy ghi:“ Ta tới Huyền Tước môn. Sẽ trở về trước giờ Mùi. Chàng dậy ăn cháo rồi làm gì thì làm.”

Hắn cười nhẹ nhàng, ăn hết tô cháo rồi thiết triều. Về phía nàng, nàng đã đến thanh lâu Bảo Châu, nơi thu thập tin tức của Huyền Tước môn tại kinh đô.

Từ miệng những người đàn ông có thể biết rất nhiều điều. Toàn bộ người của Bảo Châu đều là sát thủ được huấn luyện kĩ càng, từ các cô nương tới tiểu quan, rồi nha hoàn,... Thông thường chỉ cần các nha hoàn bưng bê rót rượu cũng đã nghe được ối chuyện, nếu không kĩ nữ lại vận dụng chút rượu, nếu cần thiết thì thêm một viên xuân dược là xong. Phải nói là những cô nương ở đây đều tình nguyện làm việc không ai bị ép buộc cả.

Thanh lâu bây giờ đã mở cửa nhưng chưa có nhiều khách lắm. Nàng rút mặt nạ lông vũ trong ngực áo ra, đeo vào. Nàng giờ là Sát Nguyệt, môn chủ máu lạnh của Huyền Tước môn.

Khi Chúc Dung Tịch Nguyệt bước vào, ma ma phi ra nhanh như chớp, nhìn cô hơi tò mò:

- Xin lỗi cô nương, nữ nhi không nên đến nơi này. Hay là cô nương muốn tìm người?

Nàng nhìn bà ta, cất giọng êm dịu mà băng lãnh, khí thế mười phần nói:

- Bà chắc là ma ma? Ta tìm Vũ.

- Ngài là ai? Muốn gặp người đó làm gì? Thứ lỗi cho chúng tôi không tiếp người lạ tới gặp chủ nhân của mình, mời ngài đi. - Ma ma từ chối ngay không do dự mặc dù bà có hơi sợ.

Nàng nhìn bà ta bằng ánh mắt tán thưởng, hạ giọng chậm rãi nói:

- Ta là Sát Nguyệt, ta tới lấy tin mà hôm qua ta đã bảo Vũ thu thập. Phiền bà gọi cậu ta ra.

Ma ma giật mình, suýt nữa kêu lên, may mà kìm nén được, chỉ thì thầm:

- Môn chủ? Chúng tôi thật có tội khi không thể đón tiếp ngài tốt! Mời môn chủ vào, Vũ Trưởng lão đang ở trong phòng nghỉ. Ngài ấy vừa về không lâu, có lẽ là đi làm việc ngài dặn.

Nàng theo ma ma lên lầu, vào một căn phòng đơn giản, bên trong có một nam tử mặc áo xanh chính là Vũ, và hai cô gái đứng hầu. Chúc Dung Tịch Nguyệt trêu chọc:

- Ngươi có vẻ rất nhàn hạ nha, Vũ?

Vũ nhìn thấy người vào là nàng, vội vàng đứng dậy, bước tới trước mặt nàng quỳ xuống:

- Thuộc hạ không dám, thưa chủ nhân. Hai cô gái này vừa giúp thuộc hạ băng bó vết thương chứ không có...

- Ngươi bị thương? - Nàng cau mày, nghĩ ngợi một chút rồi móc từ ngực áo ra một lọ thuốc đưa cho cậu ta - Dùng cái này đi.

Vũ nhận lấy lọ dược, cúi gằm đầu xuống vẻ khó xử, muốn nói nhưng lại không dám nói. Chúc Dung Tịch Nguyệt cảm nhận được sự lạ, ân cần hỏi han:

- Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả?

Cậu ta nghe thế, không nói không rằng dập đầu xuống, giọng thành khẩn và áy náy:

- Chủ nhân, xin ngài hãy trách phạt thuộc hạ! Thuộc hạ đã không làm tròn nhiệm vụ, không thể thu thập được thông tin về vụ án mạng 8 năm trước của cha con nhà họ Dương dù đã gắng hết sức. Thuộc hạ không đáng nhận được sự lo lắng của ngài! Thuộc hạ đáng chết!

Nàng nhìn Vũ, to tiếng quát lên:

- Không được nói từ 'chết'! Ngươi lúc nào cũng nói 'chết' là sao? Mạng sống của con người vô cùng quan trọng, chết là hết, ta đã cấm ngươi rồi cơ mà!? Thất bại thì thôi, đâu có gì nghiêm trọng quá thể? Cùng lắm thì tốn chút thời gian làm lại là được chứ gì?

Vũ cảm kích đứng dậy, mời nàng ngồi ghế, báo cáo cụ thể những gì mình điều tra được. Nàng càng nghe càng trầm ngâm, rốt cuộc cũng ậm ừ kết luận:

- Vậy cuối cùng, chuyện người nhà họ Dương chết lại trở thành cái cớ để chúng tấn công Thượng Minh Quốc? Quá ngu xuẩn rồi!

- Vừa nãy thuộc hạ nhận được tin báo của Tuyết, quân giặc đã chiếm được 3 tòa thành, may mắn là khu vực phía Bắc toàn sa mạc, di chuyển khó khăn hơn những vùng khác nên tốc độ tiến công của chúng khá chậm. Con bé giục chúng ta mau tới.

Nàng tiếp nhận thông tin, đứng lên rời khỏi, kèm theo một câu:

- Được, ngươi dưỡng thương cho tốt, năm ngày sau chúng ta khởi hành.

Chúc Dung Tịch Nguyệt phi thân về hướng Hoàng cung. Bây giờ nàng phải trở về thôi, sắp tới giờ Mùi rồi. Kẻo hắn lại lo nghĩ lung tung.

Chân nàng không nhịn được, gia tăng tốc độ nhanh chóng về Hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.