Chúc Dung Tịch Nguyệt vào Ngự thư phòng, không thấy Hoàng Phủ Dạ Mặc đâu. Nàng suy nghĩ một
chút xem hắn có thể đi nơi nào, vừa đúng lúc Tường Huy đi vào. Ông ta ôm chồng tấu chương, bắt gặp nàng chỉ có thể cất tiếng chào:
- Hoàng hậu nương nương, ngài hảo.
Nàng ngẩng đầu, nhìn ra là ông thì cất giọng hỏi:
- Tường công công hảo. Ngươi có nhìn thấy Mặc đâu không?
- Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở hồ Ngọc Thúy ngắm cảnh.
Nàng gật đầu, chân bước về hướng mà Tường Huy nói. Muốn tới hồ Ngọc
Thúy thì phải đi qua 4 cung: cung Giang Uyển của Uyển phi, cung Khánh Ly của Bình phi, cung Tiên Điệp của Trần phi và cung Yến Hương của Cẩn
phi. Những phi tần này đều là người được chống lưng tốt. Muốn gây khó dễ cũng không phải đơn giãn.
Nàng vừa nghĩ vừa rảo bước. Nhưng chân bước đến cung Tiên Điệp thì bị một đám người ngăn lại.
- Uy... - Nàng đâm vào một người đi từ cung Tiên Điệp ra. Lùi lại hai
bước để giữ thăng bằng, Chúc Dung Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn nữ tử kia.
Nàng ta ôm đầu bị đụng, khẽ rên lên một tiếng, nhìn nàng với vẻ tức giận:
- Thật không có phép tắc gì. Ngươi là người ở cung nào hả? Biết mình vừa làm ta bị thương không?!
Chúc Dung Tịch Nguyệt cũng đã nhận ra nàng ta là Trần phi. Người này vô cùng phách lối kiêu căng, ỷ là con gái của Phùng Thái úy để lên mặt.
Hoàng Phủ Dạ Mặc mắt nhắm mắt mở với Trần phi, kệ cho nàng ta lộng hành. Cứ để như vậy e rằng hậu cung sẽ loạn mất. Xem ra sau vụ này nàng phải
chấn chỉnh hậu cung mới được.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Trần tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hai người cùng nhìn về phía đó. Nữ tử mặc hồng y từ xa tiến lại, nụ
cười thủy chung giữ trên môi. Chúc Dung Tịch Nguyệt có biết nàng. Đó là
Uyển phi, nguyên là công chúa của Dực Lăng Quốc sang đây hòa thân. Nàng
ta hiền lành, biết thân biết phận, không tham dự vào chuyện tranh giành
ngôi vị hoàng hậu. Nhưng càng im lặng, Chúc Dung Tịch Nguyệt càng nghi
ngờ. Bởi nàng biết nàng ta không đơn giản. Ai biết tâm địa nàng ta thế
nào sau lớp mặt nạ hoàn hảo kia chứ?
Trần phi lên tiếng, giọng có vẻ không được thiện ý cho lắm:
- Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi Uyển phi. Ngươi không cần nhúng tay vào.
Uyển phi làm như không nghe thấy, từ từ lại gần, quan sát Chúc Dung Tịch Nguyệt, giọng không bộc lộ cảm xúc:
- Là nữ nhân này làm Trần tỷ không vui? Đáng bị giáo huấn một phen.
Nghe thế, Trần phi vui mừng vì có người cùng chung chí hướng, lời nói ra không khỏi có thêm phần cảm tình:
_ Uyển phi nói đúng, nàng có thể thay ta giáo huấn nàng ta không?
Nàng thủy chung từ đầu đến cuối không nói một lời nào, ánh mắt lưu động giữa hai người, mang theo tia giễu cợt được che giấu kĩ khi lắng nghe
đoạn đối thoại này. Đây là cái hậu cung mà Mặc muốn nàng làm chủ sao?
Nực cười!
- Kẻ nào ồn ào quá vậy? Trong Hoàng cung mà có loại
người vô lễ vậy sao? - Nam tử áo trắng cùng với một đám tùy tùng xuất
hiện, mang theo thứ khí thế áp đảo.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Dạ Mặc đi tới, Trần phi cùng Uyển phi quỳ xuống hành lễ:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!
Hắn lướt qua, không ban phát cho họ dù chỉ một ánh nhìn mà tiến về phía Chúc Dung Tịch Nguyệt, vẻ mặt nhu hòa cất giọng hỏi:
- Nàng đi chơi vui không?
Nàng liếc hắn, sẵng giọng, làm bộ tức giận:
- Vui, rất vui luôn đó! Còn chàng dạo hồ với mĩ nhân cũng không phải rất thỏa mãn sao?
Hắn hơi ngạc nhiên, rồi lĩnh ngộ hàm ý trong câu nói của nàng, ngửa cổ
lên trời cười lớn, trong mắt cơ hồ có chút linh quang lấp lánh, trêu
chọc:
- Ha ha ha... Nàng đây không phải là đang ghen đó chứ,
Nguyệt nhi? Trẫm dạo hồ nhưng là một mình a! Không có ai bồi trẫm hết á, còn chẳng là vì nàng đó sao?
Chúc Dung Tịch Nguyệt khẽ mấp máy
môi, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng bước tới, hắn
thấy thế liền dang hai tay kéo nàng ngã vào ngực mình trước ánh mắt tò
mò kinh ngạc của hàng chục người ở đây.
Hắn ôm chặt nàng, ngửi hương hoa cỏ toả ra từ người nàng.
- Nàng đây không phải là đang ghen đó chứ? - Hắn nhắc lại, thổi khí vào tai nàng, hài lòng khi thấy nàng rùng mình co người núp trong lòng hắn
mà trốn, khoé môi giương lên thì thầm, tựa như ma chú làm nàng trầm luân - Tiểu miêu của trẫm, đói không?
Chúc Dung Tịch Nguyệt ngẫm
nghĩ, rồi gật đầu, mặc hắn dắt nàng đi, bỏ lại phía sau rất nhiều ánh
mắt giận dữ, ghen tị cùng ngạc nhiên, không cam tâm.
Ngồi trong
điện Ngọc Tâm, vốn là Ngự thư phòng, nàng vẫn là bộ mặt huyền băng ngàn
năm không đổi, chỉ có đáy mắt ẩn giấu tia nhu tình chỉ dành cho mỗi mình hắn. Hoàng Phủ Dạ Mặc đưa tôm đã lột vỏ tới miệng nàng, nụ cười trên
khóe môi ngày càng nâng cao, dỗ dành nàng như một đứa trẻ:
-
Nguyệt nhi, nàng làm việc vất vả rồi, nên ăn nhiều để bồi bổ sức khỏe.
Nàng mà ốm là sẽ gầy, mà gầy thì ôm chẳng thoải mái được đâu...
Nàng đang há miệng cắn con tôm to khủng bố, nghe hắn nói vậy suýt nữa
thì sặc, trừng mắt nhìn hắn. Hắn biết lỗi, hơi rụt cổ lại nhe răng cười, tìm lí do biện hộ:
- Trẫm chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà, cũng đúng đó chứ, sao lại nhìn hung dữ thế?
Chúc Dung Tịch Nguyệt lau miệng, gắp thức ăn vào bát hắn, lời nói khó
nghe, lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự lo lắng cùng quan tâm sâu sắc:
- Chàng cũng ăn đi, sắp ngã bệnh đến nơi rồi còn lo chuyện bao đồng. Nói
cho chàng biết, chàng mà ốm là ta đi tìm Hồ ca ca, tới khi đó, hối hận
không giúp ích được đâu.
Vừa nhắc đến Hồ Khải Tinh, Hoàng Phủ Dạ Mặc nhanh chóng hừng hực khí thế chiến đấu, kích động thiếu chút nữa
bóp vụn đôi đũa, cả người bốc lên lửa giận nhưng ngay lập tức đè ép
xuống, cao giọng như thể muốn dùng âm thanh của mình để đánh Hồ Khải
Tinh:
- Đừng hòng trẫm để nàng đi tìm lão hồ ly đó! - Đến bây
giờ hắn vẫn coi tên họ Hồ kia là tình địch, sao có thể tạo cơ hội cho
hắn ta được chứ?
Nàng nở nụ cười, chủ động dán môi mình lên môi hắn dây dưa. Một lúc sau, nàng lùi lại, hắn rất khó chịu vì chưa thỏa
mãn, tròng mắt giảo hoạt có ngọn lửa đang cháy:
- Nàng quyến rũ
trẫm đấy à? Vậy thì chớ có trách nhé! - Hắn đứng lên, áp sát nàng. Chúc
Dung Tịch Nguyệt có chút hối hận về hành động của nàng, ai biết việc này lại đánh thức con sói đói kia? Nhưng giờ hối hận đã muộn rồi...
( Cảnh báo: H - Mức độ khá là nhẹ)
Hoàng Phủ Dạ Mặc ép nàng lui tới chân tường, cái lạnh bất ngờ làm nàng rùng
mình. Cử chỉ nhỏ đó lọt vào mắt hắn, hắn kéo nàng ra, bàn tay to giữ lấy gáy nàng chế trụ, đôi môi hạ xuống. Nàng lúc này cũng đã hoàn hồn, ánh
mắt đưa tình, chiếc lưỡi thơm tho vươn ra liếm môi mình, làm cổ họng hắn một trận khô nóng.
Không kiêng dè gì nữa, đây chính là trắng
trợn công kích lí trí hắn. Hoàng Phủ Dạ Mặc ngậm lấy chiếc lưỡi đang làm càn kia, hút hết ngọt ngào vào trong bụng, đầu lưỡi dài càn quét khoang miệng nàng. Những sợi tơ bạc ám muội dần xuất hiện. Chúc Dung Tịch
Nguyệt đột nhiên đập vào ngực hắn khi cảm thấy một cỗ nhiệt lượng nóng
bỏng ở giữa hai người.
Bất đắc dĩ buông nàng ra, hắn nhìn nàng. Khuôn mặt trái xoan đỏ sắp nhỏ ra máu, lí nhí nói:
- Chúng ta nên về phòng ngủ thì hơn...
- Ha ha... Tiểu miêu xấu hổ kìa... - Hoàng Phủ Dạ Mặc cười khẽ, bế nàng lên. Một khắc hốt hoảng, nàng ôm lấy cổ hắn. Dựa dẫm như vậy làm hắn có chút hư vinh, khoé môi câu lên.
Hoàng Phủ Dạ Mặc thi triển công phu khinh công tuyệt đỉnh, nhanh như chớp đã đứng trong phòng ngủ, lạnh lùng ra lệnh cho hai tiểu thái giám canh gác trước cửa điện không để
bất cứ ai tiến vào, rồi đưa chân đá cửa lại, xoay người đặt nàng nằm
trên long sàng. Thân hình cường tráng của hắn đè lên người nàng, môi
lưỡi lập tức dây dưa. Tay hắn không nhàn rỗi, tháo thắt lưng của cả hai, luồn vào trong bắt đầu chọc ghẹo hai ngọn núi săn chắc của nàng. Mãi
đến khi nàng khó nhọc kêu khẽ:
- Mặc... Khó... thở...
Hắn buông môi nàng, cái lưỡi bá đạo đi xuống, lướt qua cằm, qua cổ, để
lại những dấu hôn đỏ hồng, dừng lại ở ngực nàng, ngậm lấy bông hoa anh
đào đã bị trêu chọc đỏ rực mà cắn mút. Chúc Dung Tịch Nguyệt cong người
lên, khoái cảm ào ạt ập tới, hai mắt sương mù mông lung.
Hắn
thành công cởi bỏ y phục của hai người. Đôi môi lại tiếp tục di dời,
trượt xuống bụng, lần mò tới nơi u huyệt bí ẩn, trêu đùa, làm nàng run
rẩy, thốt ra tên hắn như một sự khẩn cầu:
- Mặc... Nóng... Giúp...giúp ta...
Hoàng Phủ Dạ Mặc cười, liếm môi sưng đỏ của nàng:
- Chờ một chút, trẫm cho nàng...
Dứt lời, tiểu đệ đệ của hắn đi vào cơ thể nàng. Có chút đau làm nàng
bám lấy lưng hắn, cắn môi tới chảy máu. Mỗi lần nàng và hắn cách xa cũng là ít nhất nửa tháng, chuyện này ít làm, đau như vậy cũng không có gì
sai.
Hắn đau lòng, không có động, hôn lên vết máu, thì thào:
- Thả lỏng, Nguyệt nhi, thả lỏng ra, sẽ hết đau ngay thôi. Đừng cắn
môi, cứ cắn ta... - Thấy nàng lắc đầu, tâm hắn ấm áp, nhưng tiểu đệ
đệ... sắp bị nàng kẹp chết rồi.
May mà nàng thả lỏng ra đúng như lời hắn nói, thống khổ trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là mê ly
và hưởng thụ. Yên tâm, hắn từ từ động thân. Hai người trầm luân đến
chiều tối, khi nàng đã hết sức, nhỏ giọng cầu xin hắn dừng lại. Hắn nhìn nàng, dù còn muốn nữa nhưng lại không đành lòng để nàng mệt nhọc, ậm ừ
đồng ý, giảm dần tốc độ, bắn vào trong người nàng hạt giống của hắn,
chống tay thở dốc rồi rút ra.
Chúc Dung Tịch Nguyệt toàn thân vô lực, ngủ thiếp đi, khuôn mặt sau cuộc hoan ái vẫn còn hồng hồng làm
người tiểu đệ đệ của hắn lại sôi sục năng lượng. Hắn cười khổ, mặc lại
quần áo cho nàng, đắp chăn rồi đi ra ngoài, sai cung nữ đi đun nước nóng để nàng tắm. Lý công công chạy đến, thông báo tới hắn:
- Hoàng thượng, đã đến lúc dùng bữa tối.
Hắn phất tay áo, khuôn mặt mang theo nét tươi cười, giọng cũng không còn mấy phần lãnh khốc:
- Chờ Nguyệt nhi dậy rồi ta sẽ ăn cùng nàng ấy. Ngươi đi chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai đi.
- Nô tài tuân chỉ. - Ông ta lui ra, Hoàng Phủ Dạ Mặc trở vào trong
phòng. Cung nữ đang rót nước nóng vào thùng gỗ, thấy cửa mở thì ngẩng
lên, không nghĩ tới lại nhìn thấy Hoàng thượng, tay run lên, một ít nước sôi bắn vào tay nàng ta, chỗ đó đỏ lên, rõ ràng đã bị bỏng. Thế nhưng
nàng ta vẫn không để ý, quỳ vội xuống:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.
Vừa lúc ấy, người trên giường ngồi dậy, đôi chân thon dài đặt xuống
đất. Hoàng Phủ Dạ Mặc rảo bước đến, mỉm cười nhấc nàng ngồi lên đùi
mình:
- Đừng đi chân trần, dễ bị cảm.
Nàng gật nhẹ đầu, nhìn cô cung nữ:
- Ngươi tên gì? Làm ở đây bao lâu?
Nàng ta cúi đầu, nói nhỏ như muỗi kêu:
- Khởi bẩm nương nương, nô tỳ tên Thúy Mai, làm ở Hoàng cung đến nay được ba năm.
Chúc Dung Tịch Nguyệt khoát tay:
- Được rồi, từ nay ngươi sẽ là người hầu của ta. Bây giờ đi Thái y viện lấy thuốc bôi, đừng để nhiễm trùng.
Nàng ta nghe vậy, mừng rỡ dập đầu cảm tạ:
- Nô tỳ tạ ơn nương nương. - Rồi đứng lên chạy đi.
Hoàng Phủ Dạ Mặc nhéo mũi nàng yêu chiều:
- Tắm nào... Nàng tự tắm hay để ta tắm cho nàng?
Nàng lườm hắn đứng dậy kéo hắn ra ngoài, đóng cửa lại:
- Để chàng tắm cho ta khéo đến mai chẳng xong mất. Tốt nhất là cút khuất mắt giùm ta!