“Chân dung của Thượng Quan Thấu?” Trọng Tuyết Chi bỏ chiếc đũa xuống, giật lấy bức tranh thủy mặc của người bán hàng, “Cái này cũng có thểbán lấy tiền à?”
“Đây chính là bức chân dung đặc biệt bảng bìa cứng của Thượng Quan công tử, chỉ một mình tiệm tôi có, tiệm khác không có bán!”
Trọng Tuyết Chi vừa nhìn thấy bức họa, trợn to mắt, sợ đến mức bánhbao trong miệng cũng sắp rơi ra: “Đây là Thượng Quan Thấu sao? Rõ rànglà một tên hòa thượng Thiếu Lâm.”
“Ặc, vị tiểu thư này chưa nghe à, rất nhiều cô nương đều giành lấy bức này đó.”
“Ta chỉ nghe hắn ta rất phong lưu, nhưng không biết cọng lông vũkhổng tước trên đầu hắn ta lại biến thành đầu trọc khi nào.” Tuyết Chilắc đầu, “Mấy năm nay mắt thẩm mỹ của con người đều có vấn đề!”
Lưu Ly liếc người bán hàng một cái, nở một nụ cười thuần khiết: “Vịtiểu ca này, ngươi có thấy cô nương này nhìn quen mặt hay không?”
Người bán hàng nhìn Trọng Tuyết Chi, rồi nhìn lại Lưu Ly, “Qủa thật rất quen mắt. Vị nữ hiệp này, cả cô nhìn cũng quen nữa.”
Lưu Ly nói: “Cô nương này là con gái của Lâm Vũ Hoàng.”
“Hóa ra là Lâm cô nương.” Người bán hàng nói cười đến mức vô cùnghiền lành, “Bức họa này, tiểu nhân tặng người. Tiểu nhân đi không đổitên, ngồi không đổi họ là Triệu Đại Nhãn. Hẹn ngày tái ngộ.”
Nói xong liền chạy một mạch, thoáng chốc đã biến mất.
Mấy người bán hàng rong bên cạnh khẽ nghị luận: “Triệu Đại Nhãn bìnhthường cũng không tệ lắm, chỉ là một bức vẽ Thượng Quang đầu trọc giá rẻ mười đồng, có cần thiết vì mười đồng mà làm vậy với người khác không?Cũng là đồ giả, một chút đạo đức nghề nghiệp cạnh tranh công bằng cũngkhông có.”
Tuyết Chi chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn mấy người bán hàng kia.
Trong mấy người bán hàng rong có hai người đã ôm lấy đồ chạy mất, những người còn lại đều bỏ của chạy lấy người.
Tuyết Chi nhìn đống đồ dưới đất thở dài: “Danh tiếng của Hoàng nhi cũng thật ghê gớm!”
Lưu Ly nói: “Nhị phụ thân của người không phải người hiền lành.”
Tuyết Chi đánh một quyền vào mũi Lưu Ly nói: “Trừ ta ra, ai cũng không được nói xấu Hoàng nhi.”
Chu Sa ló đầu sang, xem bức họa đầu trọc kia: “Gương mặt chàng trainày vẫn rất đẹp. Có điều người bán tranh này thật thất đức. Không bánmấy bức họa khác của Thượng Quang Thấu, lại chỉ chăm chăm vào một bứcnày.”
Người trên bức họa một thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi. Lưng eothẳng tắp, thần thái và phong thái đều toát nên vẻ hoàn toàn tự tin. Họa sĩ cũng đã vẽ ra được thần thái nổi loạn trên người thiếu niên này rấttinh tế.”
Tuyết Chi nói: “Ta biết bức vẽ này giống khi nào rồi.”
Nàng từng nghe không ít tin đồn về người này.
Trong chốn giang hồ, nếu khen một người đẹp trai, phần lớn mọi ngườisẽ nhắc đến Trọng Liên, còn muốn nói đến một người may mắn, hơn phân nửa sẽ nhắc đến Thượng Quan Thấu.
Cha của Thượng Quan Thấu là quốc sư đương triều, là quan nhất phẩm,có quan hệ họ hàng với Hoàng Thượng. Mẹ hắn là con gái nhà buôn vải lớnnhất Lạc Dương, tỷ tỷ hắn là Từ Nhẫn sư thái – chưởng môn phái Nga My,biểu ca (anh họ ngoại)hắn là chưởng môn phái Hoa Sơn, tức làVõ Lâm minh chủ – Phong Thành, phủ thủ kinh sư – Tư Đồ Tuyết Thiên làsinh tử chi giao của hắn … Nói tóm lại, Thượng Quan Thấu từ khi lọt lòng mẹ chính là một đứa bé toàn thân bọc ánh hào quang và được sao phúctinh chiếu mệnh.”
Tiểu tử này từ nhỏ đã có khuôn mặt xinh đẹp, mọi người đều nói haimươi năm sau hắn chính là một quân tử nho nhã. Tiếc là, mọi người chỉđoán đúng một phần. Cho đến nay, rất nhiều phu nhân của quan viên trongtriều đều nhớ rõ một việc: Trong tiệc mừng thọ của cha hắn, tiểu ThượngQuan Thấu mới bốn tuổi nháo loạn với đám bé trai của khách khứa dự tiệctrong hoa viên. Nhưng cái chính là con gái của Nguyên soái quấn quít lấy hắn mà chơi trò thêu thùa, mọi người đều nhận thấy trong lòng hắn không vui, nhưng lại không từ chối nàng, còn tiện tái hái một đóa hoa cài lên đầu cô bé, hai mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng, sau đó xoay người chạymất. Cô tiểu thư ấy mặt đỏ tai hồng, cũng không tìm đến hắn. Lúc ấy. mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đứa nhỏ này tương lai đúng là tai họa. Quốcsư túm áo hắn kéo đến trước mặt, vẻ mặt “chỉ tiếc rèn sắt không thànhthép” hối hận nói: “Tên tiểu tử này, ngươi mới bốn tuổi – bốn tuổi thôiđó!” Tiểu Thượng Quan Thấu nhìn thân thể một lượt, cổ cũng không quay,mắt đảo qua một vòng, đúng lúc hướng ánh mắt ngấn nước sang đám phunhân. Tình huống tiếp theo không cần phải nói, tiệc mừng thọ của cha hắn đã tràn đầy ai oán.
Thật lấy bối cảnh gia đình hắn mà nói thì gọi là con đường sáng lạn lót vàng. Nhưng hắn thậm chí lười bước lên một bước.
Mọi người đều trông chờ vào một quân tử nho nhã, trong hoàn cảnh ưu việt, khỏe mạnh trưởng thành làm một công tử quần lụa là.
Lúc tám tuổi thì được đi học ở một trường tư thục, có một đứa bạnthân của tiểu Thượng Quan Thấu chạy đến nói với hắn rằng mình bị ThịLang tiểu công tử bắt nạt, ngày hôm sau, hắn đã cầm một cục gạch nện vào đầu tiểu công tử kia. Sau này các bạn thân của hắn quả nhiên không bịbắt nạt nữa. Đến năm mười tuổi, Thượng Quan Thấu cũng bắt đầu thời kỳnổi loạn giống những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng so với đám nhóc bìnhthường, hắn càng kịch liệt dữ dội hơn.
Dưới trào lưu của võ lâm, những đứa trẻ ở kinh thành cũng nổi lêntrào lưu mặc trường y (áo bào dài), để tóc dài, đeo bội kiếm, còn vẽ hoa văn ở cở miệng mắt. Sau khi nhẫn nại trong thời gian dài, cuối cùngThượng Quang Thấu chán cảnh mọi người ăn vận rập khuôn, lập tức cạo trọc đầu, lại còn sáng bóng. Lúc ấy, không ít người bị hắn dọa cho chếtkhiếp. Đám bạn xấu hay nghịch ngợm với hắn khen hắn rất can đảm, cha mẹthỉ không muốn nhìn tới hắn. Hắn không chỉ vô cùng hài lòng với kiểu tóc mới kia, khắp nơi đều nói cái đầu trọc của hắn nhìn rất thoát tục, cònbảo người ta vẽ ra bộ dáng ngốc nghếch ấy .
Đã qua nhiều năm, Thượng Quan Thấu giờ đã biến thành một công tửphong lưu điển hình, bức họa đầu trọc bìa cứng kia cũng kiệt xuất nhưhắn, long trọng lưu danh hậu thế.