Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Chương 7: Chương 7




Sau khi hình thượng Thượng Quan Thấu đầu trọc hiên ngang ra đời. Hắncòn ngại cha mẹ giận chưa đủ. Năm mười ba tuổi, hắn thấy Thái Phó côngtử mười sáu tuổi mặc một trường bào trắng dài quết đất, cổ áo viền hoasen, bên hông đeo bội kiếm, còn có một đám người ngưỡng mộ vô hạn, hắnkhông nói hai lời đã đánh người ta. Sau khi công tử Thái Phó bị một đứanhỏ hơn mình đánh bại mất hết sĩ diện, hắn ta lén dẫn một đám người đidẹp loạn Thượng Quan Thấu. Tuy Thượng Quan Thấu tập võ từ nhỏ, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, vẫn chiếm thế hạ phong. Cho nên hắn lậptức bổ nhào lên trước cắn một phát vào mặt Thái Phó công tử không chịunhả. Cho đến nay khuôn mặt trắng nõn nà của vị công tử kia hiện lên mộtdấu răng tròn vành vạch. Người không biết còn tưởng là hình xăm nghệ thuật.

Năm mười bốn tuổi, Thượng Quan Thấu xung phong đi tòng quân tại táingoại. Thằng nhóc này hơi nghịch một chút, nhưng cũng chịu khổ rất giỏi. Trong vòng một năm phu phụ Quốc sư chưa hề nghe hắn than vãn một lời.Nhưng vừa hết một năm, chuyện Thượng Quan Thấu nhàn rỗi không có gì làmlại thổi kèn lệnh dọa quân mã hoảng hốt, náo loạn quân ngũ, truyền đếnKinh thành. Sau đó, hắn bị đày đến đảo hoang không người Đông Hải ở mộttháng.

Sau khi trở về, chẳng những Thượng Quan Thấu không mắc chứng bệnhtrầm cảm, mà còn chơi đến quá mức, cũng không muốn ở nhà nữa, nói muốnđi xông pha giang hồ. Quốc Sư nghĩ đã muốn tống hắn đi từ lâu, vì thếgọi người liên hệ đến núi Võ Đang. Nhưng Thượng Quan Thấu lại khôngmuốn, đòi gia nhập “Trọng Hỏa Cung” với lý do là “Võ công của Trọng HỏaCung mới là cảnh giới cao nhất của võ học.” Quốc Sư chỉ biết Trọng HỏaCung là tà phái, cũng bán tín bán nghi. Còn mẫu thân hắn vừa nghe ba chữ “Trọng Hỏa Cung” suýt nữa sợ đến mức tái phát bệnh tim, cũng biết đượckhông giữ được con trai trong nhà nữa, nên quyết định đưa hắn lên LinhKiếm Sơn Trang. Trang chủ Linh Kiếm Sơn Trang là Lâm Hiên Phượng. LâmHiên Phượng là chuyện bí mật công khai của Vương gia, để ông ta trôngcoi, chắc chắn Thượng Quan Thấu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng chuyện đâu ai ngờ.

Gia nhập Linh Kiếm Sơn Trang chưa đến một năm, mà người trên giang hồ không ai không biết đến tên hắn. Đáng tiếc, không được vài năm, hắn bịtrục xuất khỏi sư môn không rõ nguyên nhân. Ai cũng tò mò không biếtthật ra lý do là gì, bởi vì lấy tính cách của Lâm Hiên Phượng, cùng vớimối quen biết với cha mẹ hắn, tuyệt đối không dễ dàng đuổi con trai bọnhọ đi.

Đến nay, rất nhiều người đều không nghĩ ra là Thượng Quan Thấu được dạy dỗ như thế nào mà thành ra tính cách đó.

Trong chốn giang hồ, nam nhân có tính cách huênh hoang thì đầy, cònnam nhân ăn vận bóng bẩy thì hiếm. Mà người vừa có tính cách huênh hoang và ăn vận bóng bẩy thì chỉ có thể là Thượng Quan Thấu.

Lúc hơn mười tuổi, hắn đánh nhau với người ta, dưới mắt bị người tacào trầy một vết sẹo nhỏ gần như không nhìn thấy, nhưng hắn lại cảm thấy có sẹo ở trên người rất có khí chất đàn ông, còn sẹo trên mặt thì rất“đao to búa lớn”. Vì thế, hắn tô chút màu đỏ lên miệng, phía dưới lạichấm thêm hai điểm dưới mắt, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng hắn nhỏ huyếtlệ. Gương mặt của hắn vốn không tầm thường – Sóng mũi rất thẳng, nhìnchính diện không thể nào thấy được lỗ mũi đối xứng với chiếc cằm nhọn,hơn nửa đôi mắt như là bảo thạch “khấp huyết”, ngồi bừa xuống bên cạnh,dù cho cảm thấy hắn đẹp đẽ nhưng cũng không ai có ham muốn nói chuyệnvới hắn.

Kiểu tóc của Thượng Quan Thấu vẫn còn là tiêu điểm để mọi người bàntán. Từ khi hắn chán không quan tâm đến cái đầu trọc, mái tóc đen đẹp đẽ cũng dần dần mọc ra. Hắn có vóc dáng rất cao, lại để tóc dài, nên nhìntóc hắn có vẻ dài hơn người khác rất nhiều. Chất tóc hắn rất tốt, vừasuôn vừa dài. Chỉ là búi tóc trên đỉnh đầu, người bình thường tất nhiênđều dùng trâm cài tóc hoặc khăn chít đầu, nhưng hắn cắm ba cái lôngkhổng tước ngang đầu. Hắn thích nhất là mặc màu trắng, ngay cả mũ giày,trường bào áo choàng cũng một màu. Nếu là mùa đông, vành nón và mép áochoàng sẽ được viền lông trắng như tuyết. Nếu đội mũ này đi trong mùagió tuyết, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến nàng Chiêu Quân ở biêncương xa xôi. Cho nên, Thượng Quan Thấu còn có một ngoại Hiệu là “QuanChiêu Quân”. Có điều là vóc dáng của Thượng Quan công tử hoàn toàn không hợp với Chiêu Quân nhỏ nhắn yêu kiều. Nam nhân đã từng lăn lộn trongquân ngũ, hành động cửa chỉ càng không cùng cấp bậc với nam nhân bìnhthường. Cảnh tượng gần như được ghi khắc rõ ràng nhất khi thấy hắn ratay đánh người cũng là thân pháp nhanh nhẹn, chặt chém mau lẹ, và máitóc dài tung bay với áo choàng trắng muốt xoay tròn.

Bởi vì hắn thân thủ cao cường, dáng người lại đẹp, còn có người chalà quan nhất phẩm triều đình, cho nên Thượng Quan Chiêu Quân còn có mộtngoại hiệu khác là “Nhất Phẩm Thấu”.

Những tin đồn phía trên hoàn toàn chỉ là một phần nhỏ trong cái tinđồn của Thượng Quan Thấu. Bản Trọng Tuyết Chi nghe được tuyệt đối nhiềuhơn những tin đồn này rất nhiều.

Trọng Tuyết Chi thực sự không hiểu, tất cả mọi người đều là người cótên tuổi từ nhỏ, vì sao cuộc sống của nàng lại xui xẻo đến vậy?

Có không ít kẻ thù đã không nói, còn bị con nha đầu âm hồn bất tán Lâm Phụng Tử chết tiệt kia bám lấy.

Ngày hôm sau, người của Trọng Hỏa Cung đã đến hội trường của đại hội anh hùng.

Tất cả người dự thi đều có quyền khiêu chiến với bất cứ ai. Có điềungười khiêu chiến chỉ có một cơ hội, nếu người bị khiêu chiến thất bại,còn có thể khiếu chiến với bất cứ kẻ nào đánh bạn người đó hoặc bất cứai khác. Sau đó được xếp hạng theo như thắng bại.

Trọng Tuyết Chi mang theo năm vị hộ pháp và hai nha đầu, vừa đến hộitrường đã nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người. Tuy nói nàngxuất môn rất sớm, nhưng trong những người trẻ tuổi chân chính gặp quanàng cũng không nhiều.

Nàng vừa ngồi xuống chỗ “ngàn năm không đổi” của Trọng Hỏa Cung thìđã nghe thấy một giọng nói ôn hòa: “Tuyết Chi, con cũng đến đây sao?”

Người này là người vinh dự được nàng xếp thứ hai trong danh sách “bị-nàng-ghét-nhất”.

Quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy ngay cả đám đệ tử tương đối kinhngười của Linh Kiếm Sơn Trang, từ mười lăm đến ba mươi, đi đầu là mộtđại thúc đẹp trai cỡ ba mươi tuổi. Trọng Tuyết Chi nghĩ, ông ta và congái ông ấy đều có đôi mắt to lồi ra như mắt cá, còn cái nốt ruồi bà mainửa chứ, càng nhìn càng thấy ghét.

Tuy nói thế, nhưng Trọng Tuyết Chi lại phải bất đắc dĩ đứng lên, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng ngắt:

“Hiên Phượng thúc thúc.”

Trọng Tuyết Chi không còn cách nào khác, Nhị phụ thân đã căn dặn: Nhất định phải lễ phép với Lâm Hiên Phượng.

Lâm Hiên Phượng nhìn rất vui vẻ như gặp con gái ruột: “Thật tốt quá,Tiểu Phụng Tử ngày ngày nhắc đến con với ta, ta phải gọi nó đến mớiđược.”

“Không cần, con còn có việc.”

“Cũng được, con hãy chuẩn bị kỹ, chốc nửa ra sân cho tốt.”

Tuyết Chi thở mạnh một hơi, vừa xoay người lại bị Lâm Hiên Phượng gọi lại:

“Đúng rồi, Nhị phụ thân của con đã trở về chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.