Mùa xuân đến, cây xanh lá, đâm chồi nẩy lộc. Mọi người cởi bỏ những chiếc áo bông nặng chịch mặc cả mùa đông, không còn ru rú trong phòng nữa. Thế giới riêng của ta và Nỗ Nỗ cũng như băng tuyết, nhanh chóng tan rã trong gió xuân ấm áp, chúng ta lại hòa nhập vào một đại gia đình.
Dưới ảnh hưởng của ta, Nỗ Nỗ ngày càng hoạt bát sáng sủa hơn trước kia, tuy rằng đôi lúc bị người khác trêu ghẹo chuyện chúng ta bên nhau, hắn vẫn thẹn thùng, nhưng không còn hoang mang rối trí chạy đi trốn ở tàng thư lâu, mà chỉ mặt đỏ hồng ngượng ngùng nhìn ta.
Vốn đã là mỹ nữ, lại được người nhà yêu chiều, cơ thể nữ nhi của ta ngày càng phát triển, bị hắn nhìn như vậy, trái tim không khỏi đùng đùng nhảy dựng lên. Ta lườm hắn một cái cảnh cáo, hắn hoảng hốt nhanh chóng lẩn tầm mắt sang chỗ khác, làm mọi người xung quanh cười mãi không thôi.
Tuy rằng da mặt ta còn dày hơn cả bê tông cốt thép, nhưng cũng có lúc không kiềm chế được, mặt cũng hồng lên xấu hổ.
Thật là quá mất mặt! Cho nên trở lại tàng thư lâu, ta muốn trừng phạt Nỗ Nỗ. Ta bắt hắn ngồi yên trên ghế, không được ta cho phép thì không cho lộn xộn. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, hay tay nắm áo sợ hãi nhìn ta. Ta tà ác cười, ngồi ngay trên đùi hắn, bắt đầu tra tấn hắn, ta ngậm lấy vành tai của hắn nhẹ nhàng vừa cắn vừa liếm.
Hắn bắt đầu hô hấp nặng nề, lại không dám động đậy, thân thể gồng lên đến nỗi cả người run rẩy, thở phì phò bất lực kêu: “Niễu Niễu, Niễu Niễu, ta sai rồi!”
Ta nhả miệng ra, trừng mắt nhìn hắn, “Vậy ngươi nói xem làm sai cái gì?”
Hắn sợ hãi nhìn ta: “Ta, ta cũng không biết.”
Ta lấy tay giữ chặt gáy hắn, thao thao dạy chồng: “Làm sai lại không biết sai ở đâu, vô tri vô giác, là một tội. Rõ ràng không biết sai ở đâu lại nhận mình sai, đây là cố tình muốn lừa dối để thoát tội, lại mắc thêm một lỗi nữa. Nếu đã muốn nói dối thoát tội thì phải khăng khăng nói dối, ta vừa hỏi liền thừa nhận, lừa dối dở tệ như vậy chính là coi thường ta, sai càng thêm sai. Hiện tại đã biết ngươi sai chỗ nào chưa?”
“Biết rõ.”
“Sai, ta căn bản vẫn chưa nói ngươi sai chỗ nào mà.”
…
Bình thường đánh xong hài tử đều phải ngon ngọt dỗ dành một chút, cho nên ta mắng xong cũng chuẩn bị vài chiêu dụ ngọt hắn. Ta chỉ chỉ mặt mình, “Tốt lắm, chúng ta ngủ cùng một chỗ thời gian dài như vậy, ngươi cũng không thể tính là người ngoài, ngươi về sau cũng có thể hôn ta.”
Hắn không dự đoán được sẽ còn có chuyện tốt thế này, trừng mắt to tròn, “Thật, thật vậy sao? Niễu Niễu.”
Ta trừng lại hắn, “Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi? Ngươi không muốn thì thôi.” Làm bộ muốn rời khỏi đùi của hắn.
Hắn vội vàng kéo ta, “Không, không phải, ta, ta muốn.” Hắn đỏ mặt lên, vô cùng nghiêm trang dùng miệng đụng nhẹ trên mặt ta một cái.
“Đồ ngốc, vậy ngươi cũng gọi là hôn sao? Cái này gọi là cọ.” Thật không biết hắn lấy thê nạp thiếp làm gì? Ta ôm mặt hắn, hôn chụt một cái, “Đây mới là hôn.”
Hắn từ từ bắt chước ta, ta lại làm mẫu vài lần, hắn lại chỉnh sửa vài lần, ta lại chỉ dẫn thêm một chút. Chúng ta cứ hôn qua hôn lại, đến khi hắn thành thạo kỹ thuật mới thôi.
Sau này ta mới phát hiện mình quả là thất sách, có chút quyền lợi không thể tùy tiện ban cho, ta mất đi lạc thú được trêu chọc hắn. Ta hôn hắn một cái, hắn sẽ hôn lại ta một cái, ta không hôn hắn nữa, hắn cũng sẽ lâu lâu hôn ta một cái, biểu hiện sung sướng như hài tử ăn vụng được kẹo. Tuy rằng như vậy rất đáng yêu, nhưng thế nào ta cũng thấy mình bị lỗ.
Tình thế phát triển đến cuối cùng thì Nỗ Nỗ biến thành chim gõ kiến, mà ta là cây gỗ đầy sâu, cần phải thường xuyên được ‘chăm sóc’. Lúc này, nhị tẩu có dấu hiệu động thai, nhị ca phải chăm sóc nhị tẩu không thể xuất môn. Lúc này nhà ta lại mới phát triển thêm một vườn trà mới, bao nhiêu công việc cần xử lý, đại ca chỉ có một người không lo xuể, ta liền đẩy Nỗ Nỗ ra.
Cha mẹ ngẫm lại Nỗ Nỗ cũng lớn như vậy, không thể cứ ăn bám mãi, gần đây thấy hắn đối nhân xử thế cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, liền đồng ý. Như vậy ban ngày Nỗ Nỗ theo đại ca học quản lý gia nghiệp, buổi tối chúng ta mới có thể bên nhau. Tuy rằng tần suất hôn của hắn có tăng, nhưng thời gian gặp nhau ít ỏi, nên tổng ngạch vẫn giảm, mặt ta cuối cùng cũng không bị hắn hôn đến mức thủng.
Mùa xuân lòng người xao xuyến, mèo cũng xuyến xao. Con mèo của người giữ cửa không biết có phải nghĩ rằng càng lên cao tiếng càng vang xa hay không, mà cứ thích trèo lên mái của tàng thư lâu gọi bạn tình. Tiếng kêu như tiếng con nít khóc, trong đêm yên tĩnh lại càng thêm kinh dị. Ta bảo Nỗ Nỗ giúp ta bịt lại tai, cũng ngăn không được âm thanh thê thảm ấy. Tức giận quá, ta vung tay múa chân, la mắng om sòm, “Đồ mèo chết dẫm.”
Bỗng nhiên “Vèo” một cái, không thấy Nỗ Nỗ đâu cả, chỉ thấy cửa sổ mở toang. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta cả ngày sợ ma sợ quỷ, quỷ lại ở ngay bên cạnh? Ta núp vô chăn run rẩy. Lại “Vèo” một cái, Nỗ Nỗ từ ngoài cửa nhảy vào.
Ta quấn chặt chăn, “Đừng nhúc nhích! Ngươi, ngươi là người hay quỷ?”
Nỗ Nỗ đứng lại, ngơ ngác: “Ta đương nhiên là người, Niễu Niễu, ngươi làm sao vậy?”
“Sao người cứ vụt đến vụt đi như vậy?”
“Ta đi đuổi mèo.”
Ta định thần lắng nghe, quả nhiên không nghe tiếng mèo kêu nữa, nhưng vẫn lo lắng, “Vậy ngươi như thế nào loáng một cái đã không thấy tăm hơi?”
“Ta dùng khinh công.”
Thì ra là như vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, “Tốt lắm, ngươi lại đây đi.”
Nỗ Nỗ trở lại trên giường ôm ta, ta nhéo mặt hắn, “Nỗ Nỗ hư, dám làm ta sợ!”
Hắn oan ức lúng búng giải thích: “Ta không có, thật mà, Niễu Niễu, ta chưa hề có ý đó bao giờ.”
Ta buông tay, “Về sau không cho đột nhiên biến mất như thế nữa.”
“Ừ.” Hắn ngoan ngoãn gật đầu, “Niễu Niễu, vì cái gì đến tối ngươi lại đặc biệt nhát gan?”
“Ta sợ quỷ.”
“Không cần sợ, không làm chuyện xấu không sợ quỷ gõ cửa.”
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn ta đều là đứa bé ngoan, làm bác sĩ rồi lại cứu không ít người, cũng chưa từng chữa bệnh sai, duy nhất một lần đạp tên bệnh nhân sàm sỡ, làm hắn bệnh tình thêm nặng mà thôi. Nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hẳn là không có oan hồn nào muốn tìm ta. Lại nói, cha mẹ ta là tiền nhiệm Hắc Bạch Vô Thường, suy ra ta là cháu của đương nhiệm Hắc Bạch Vô Thường, cha mẹ chắc hẳn đã nhờ họ chiếu cố quan tâm ta.
Ta an tâm một chút, ôm lấy thắt lưng Nỗ Nỗ, “Dù vậy, cũng không cho ngươi buổi tối bỏ ta lại một mình.”
“Ừ, ta biết rồi.” Hắn hôn nhẹ lên mặt ta, “Niễu Niễu không phải sợ, ta sẽ ở bên ngươi.”
Ban ngày, ta bắt Nỗ Nỗ triển lãm một chút khinh công, thật sự thần kỳ, cao như vậy nhún một cái là lên đến. Ta nhốn nháo đòi học, Nỗ Nỗ nói từ nhỏ đã luyện nội lực, ta bây giờ đã không còn luyện kịp, chỉ có thể học chút bộ pháp, động tác nhẹ nhàng thuận tiện hơn. Từ đó ta liền đi theo Nỗ Nỗ luyện võ, thuận tiện giảm béo.
Con mèo kia lại trở về, ta vẽ một sơ đồ, nhờ Nỗ Nỗ đi tiệm rèn làm cho ta vào dụng cụ, làm thêm chút mê dược. Một đêm trời tối đen, gió lồng lộng, ta kêu Nỗ Nỗ bắt con mèo đã bị ngấm thuốc mê đem đến cho ta, đương nhiên phải mặc đồ bảo hộ đầy đủ, đề phòng bị mèo quào, nơi này không kím đâu ra được vắc xin phòng dại.
Nỗ Nỗ giúp ta trói chặt mèo lại, nhìn ta mài dao soàn soạt, không nhẫn tâm: “Niễu Niễu, nó chẳng qua là hơi ầm ĩ, ta đuổi đi nó là được, không cần giết nó chết mà?”
Ta một bên khử trùng thiết bị, một bên nói với hắn: “Ai nói muốn giết nó? Ta muốn thắt ống dẫn trứng cho nó, như vậy nó sẽ không gọi bạn tình nữa, cũng sẽ không sinh mèo con. Về sau có giao phối cũng không lo, chờ ta vững tay nghề sẽ làm cho Thiên Thiên, nàng sẽ không sinh hài tử, có thể sống lâu sống thọ.”
Nỗ Nỗ nửa tin nửa ngờ, “Thật sự làm được sao?”
“Đương nhiên, ta có bao giờ lừa gạt ngươi? Giúp ta giữ chặt nó.”
Nhiều năm không đụng đến giải phẫu phụ sản, hơn nữa thân thể mèo và người rất khác biệt, ta mất cả nửa ngày mới mơ mơ hồ hồ tìm ra ống dẫn trứng thắt lại. Trong lúc phẫu thuật con mèo có tỉnh lại mấy lần, nhưng liền bị Nỗ Nỗ phục mê. Bởi vì dùng quá nhiều mê dược, có chút tản ra trong không khí, thiếu chút nữa ta cũng hôn mê.
Từ đó con mèo không gọi bạn tình nữa, nhưng không bao lâu lại chết đi không rõ nguyên nhân. Ta liền bị bóng ma tâm lý, không hề nghĩ lần đầu tiên ta ra tay chữa bệnh cho mèo lại xảy ra sự cố. Còn nói gì đến thắt ống dẫn trứng cho phụ nữ, lúc này thuốc tê không có, khử trùng không hiện đại, kỹ thuật của ta lại không thành thạo, đến lúc đó lỡ mổ đến hư màng bụng, hại chết Thiên Thiên thì ta chẳng khác nào tội nhân thiên cổ? Ngẫm lại vẫn là thắt ống dẫn tinh cho đàn ông sẽ chắc ăn hơn, làm tiểu phẫu bên ngoài cơ thể cũng không khó. Ta quyết định, có người nào không muốn sống dám tiếp cận Thiên Thiên, ta sẽ thắt ống dẫn tinh của hắn.
Ta rất sợ oan hồn của mèo sẽ về tìm ta, mới cùng Nỗ Nỗ đến miếu làm đàn tràng siêu độ cho nó.
Mèo ơi đừng trách ta, ta vì muốn giúp ngươi sớm một chút đầu thai thành người, ngươi ngàn vạn lần đừng tới tìm ta a! A di đà phật!
Lá gan của ta lại càng thêm nhỏ.
Tới mùa mưa dầm, mưa cứ tí tách mãi không ngừng. Vườn trà có mấy chỗ bị nước ngập lún. Đại ca và Nỗ Nỗ mặc áo rơm đi thăm dò, nói rằng nếu mưa quá lớn sẽ ngủ lại vườn trà, sáng mai trở về.
Đến giữa trưa, mưa càng lúc càng nặng hạt, phỏng chừng Nỗ Nỗ buổi tối sẽ không trở lại, ta phải đi tìm đại tẩu làm bạn. Sắp sửa đi ngủ, nha hoàn A Bích hầu hạ bên nương hớt ha hớt hải chạy tới nói rằng đã xảy ra chuyện.
Chúng ta vội vội vàng vàng chạy đến chủ ốc, những người khác đều tới rồi. Nguyên lai trên núi xảy ra đất sụp, từ đỉnh núi đối diện nhìn sang, vườn trà đã bị bùn đất lấp kín. Đại ca và Nỗ Nỗ ở ngay vườn trà, phỏng chừng đã là dữ nhiều lành ít, nhị ca liền dẫn người đi tìm.
Tay chân ta trở nên lạnh ngắt, dường như lại nhớ tới ngày cha mẹ qua đời. Rõ ràng sáng sớm khi ta ra khỏi nhà còn cãi nhau với mẹ vì chuyện ta suốt ngày đem chim đi dạo, ta còn nói tan tầm sẽ mua bánh ngọt về xin lỗi mẹ, buổi chiều liền nhận được điện thoại báo bọn họ gặp tai nạn giao thông. Tới bệnh viện, một gã cảnh sát mang ta đến trước hai khối thi thể phủ khăn trắng toát, nói cho ta biết đó là cha và mẹ. Ta không ngừng tự nhủ: “Không phải sự thật, không phải sự thật, đây là nằm mơ, ta nhất định không thể khóc, khóc sẽ biến thành sự thật.”
Ta thật sự không hề khóc, cứ thế làm việc, cứ thế mà sống, chờ hết giấc mộng sẽ tỉnh lại. Ta không có tỉnh mộng, chẳng qua là từ từ chết lặng trong công việc, về sau ta trở nên không vấn không vương, bởi vì trừ bỏ chính mình đã không còn gì để mất.
Hiện tại, ta lại bị bỏ rơi lần nữa, lại một lần nữa cô độc, ta ôm chặt chính mình, ức chế run rẩy, cuộn mình trong góc. Nương và đại tẩu đang khóc, ta thì một giọt nước mắt cũng không chảy được.
Như vậy đến nửa đêm, mưa cũng tạnh, ngoài cửa có tiếng ồn ào, tiếng la vui sướng của nhị ca truyền vào: “Cha, nương, không có việc gì, đại ca và tam đệ đều không có việc gì!”
Cửa mở, một đám người như tượng đất tiến vào, Nỗ Nỗ cũng ở trong đó, cả người dơ dáy.
Ta đợi hắn tiến đến, ôm lấy hắn bắt đầu gào khóc: “Nỗ Nỗ, Nỗ Nỗ xấu xa, về sau không được làm ta sợ như vậy!”
Nỗ Nỗ ôm chặt ta, hoảng loạn dỗ dành: “Niễu Niễu, không phải sợ, ta không sao, thật sự không có việc gì.”
Sau đó hắn bắt đầu hôn ta, ta cũng không để ý mặt hắn đầy bùn mà hôn hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, tâm mới yên ổn lại. Chờ ta bình tĩnh lại, mới phát hiện cả sân mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chúng ta.
Đại ca ho khan vài tiếng, “À, ờ, mọi người trước đi thay quần áo, rửa mặt chải đầu một chút đi.”
Ta cũng đi rửa mặt chải đầu, bởi vì bùn trên người Nỗ Nỗ đều dính đầy lên người ta. Ta rửa mặt chải đầu xong, trở lại chủ ốc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trêu chọc nhìn ta, ta xấu hổ, đi đến ngồi bên cạnh Nỗ Nỗ lúc này mặt đang đỏ bừng.
Chỉ chốc lát đại ca cũng rửa mặt chải đầu xong, quay trở lại, nương cho bọn hắn mỗi người uống một bát canh gừng, bắt đầu hỏi xem bọn hắn đã thoát hiểm như thế nào.
Đại ca cười, nhìn ta kể: “Nói đúng ra là đệ muội đã cứu chúng ta. Vốn trời mưa quá lớn, ta dự định ở lại vườn trà, tam đệ bảo đệ muội buổi tối ở một mình sẽ sợ hãi, nhất định phải trở về, ta nói làm sao hắn cũng khăng khăng đòi về. Đi đến nửa đường chợt nghe phía sau có một tiếng nổ, núi sụp, bùn tràn xuống, tận mắt thấy cả vườn trà đã bị chôn. Thật sự là ông trời phù hộ! Bởi vì đất lấp cả đường đi, chúng ta đành phải theo men theo đường mòn ven núi. Một lúc sau mới gặp được bọn nhị đệ, liền cùng nhau trở lại.”
Nương lại rưng rưng mắt nhìn ta, “Nhu Nhu, ngươi thật sự là phúc tinh của Triệt nhi, cũng là phúc tinh của nhà ta, nương ngày mai phải đi miếu thắp hương, cám ơn lão thiên gia đã đem ngươi đến nhà chúng ta.” Đại tẩu cũng ở một bên đồng ý gật đầu.
Ta lặng lẽ cầm tay Nỗ Nỗ, hắn quay đầu nhìn ta cười, nắm lấy tay ta.
Lúc này nhị tẩu ở một bên cười nói: “Trước kia ta nghĩ đại tẩu nhà ta là bạo dạn nhất, không hề biết đạo ‘nhỏ mà có võ’, hôm nay mới thấy được vợ chồng tam đệ thật không đơn giản.”
Tất cả mọi người hiểu ý cười rộ lên, chỉ có ta và Nỗ Nỗ đỏ mặt cúi đầu, tay vẫn nắm chặt.
Nhị tẩu vẫn không chịu buông tha chúng ta, lại hỏi: “Mới rồi nghe các ngươi gọi Nỗ Nỗ, Niễu Niễu, là thế nào?” Mọi người cũng đều tò mò nhìn chúng ta, chờ mong đáp án.
Ta quả thật không thể nói bởi vì hắn là thê nô cho nên kêu Nỗ Nỗ, mà Niễu Niễu là tên thật của ta. Ta còn đang suy tư, Nỗ Nỗ đã ngượng ngùng mở miệng: “Là, là biệt danh, Niễu Niễu nói như vậy có thể biểu hiện chúng ta rất thân mật.”
“Ồ~” mọi người đồng âm bật ra như giác ngộ ra chân lý, sau đó bắt đầu trêu ghẹo chúng ta.
Vẫn là nương tốt nhất, rat ay giải cứu chúng ta, “Tốt lắm, vất vả đến nửa đêm, đều trở về đi ngủ đi. Sáng mai không cần đến thỉnh an, tất cả mọi người tối nay hảo hảo ngủ một giấc.”
Trở lại trong phòng, chúng ta ôm nhau nằm ở trên giường, không có người xem, chúng ta không hề kiêng kị hôn qua hôn lại, hôn tới hôn lui, sau ta còn hôn môi hắn, dạy hắn hôn môi. Ta kỳ thật cũng không có kinh nghiệm thực chiến, bất quá xem TV nhiều, cũng đủ vốn để hù Nỗ Nỗ. Sờ soạng một hồi chúng ta liền tìm được bí quyết. Đầu lưỡi cả hai cứ quấn riết lấy nhau, cảm giác rất mới mẻ, rất tuyệt vời.
Nghe nói hai người hôn môi có thể làm nứt đôi trái anh đào, ta cũng muốn thử. Hiện tại không có trái anh đào, ta tìm thứ khác thay thế, cùng luyện tập với Nỗ Nỗ. Nhưng luyện mãi cũng không thành công, Nỗ Nỗ lại làm không biết mệt. Ta cũng nhìn ra lòng của người say không nằm trong ly rượu, nhưng ta cũng rất thích hắn hôn ta, liền vứt luôn mẫu vật, tiếp tục luyện tập ‘chay’, Nỗ Nỗ càng thêm làm không biết mệt.
Từ đấy, ta nghe thấy đại ca, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu bọn họ cũng bắt đầu dùng nhủ danh xưng hô. Mấy người này, lúc đó chê cười người khác cho lắm đi, sau lưng lại bắt chước chúng ta, hừ!