Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 4: Chương 4: Mùa Đông Ấm Áp




Mùa đông đến rồi, ta gặp chút phiền toái, Hồng Liễu thành thân. Thành thân dĩ nhiên phải sung sung sướng sướng ôm lão công mà ngủ, buổi tối không thể ngủ chung, đuổi tà ma quỷ quái dùm ta. Nhị tẩu phân cho ta một nha hoàn trực đêm, tên là Xuân Hạnh. Xuân Hạnh là một tiểu cô nương gọn gàng sáng sủa, nhưng ta ngủ với nàng một buổi tối là chịu hết nổi, nàng ấy so với Hồng Liễu còn “siêng năng” hơn nhiều, cả đêm ‘máy cưa’ không ngừng hoạt động. Ta nằm ngủ mà cứ tưởng nhưng đang ở trong ổ chuột, ta đây sợ nhất là chuột, còn ghê hơn thấy quỷ nữa. Cho nên ta trắng đêm không ngủ, lăn qua lăn lại cả buổi nghĩ xem phải tìm ai ngủ chung bây giờ.

Suy nghĩ một hồi, tướng ngủ của Thiên Thiên quá xấu, không thể; nương và hai vị tẩu tẩu đều có trượng phu, cũng không có khả năng; hai nàng tiểu thiếp thì đoàn kết như keo sơn, khó mà công phá; mấy cháu quá nhỏ, nửa đêm lỡ chúng đái dầm thì còn phiền phức hơn; hay là đổi nha hoàn khác? Nhị tẩu đã rất quan tâm chiếu cố ta, cho ta thêm một nha hoàn rồi, ta cứ kén cá chọn canh thì thật không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng Nỗ Nỗ. Trượng phu cùng thê tử ngủ chung vốn là chuyện rất đỗi bình thường.

Ngày hôm sau, ăn tối xong, ta về phòng rửa mặt rồi tót đến tàng thư lâu, bởi vì giường ở thư phòng đơn sơ giản dị, không bị khắc nhiều hoa văn rùng rợn nên ta thích ở đây hơn.

Bà vú hầu hạ Nỗ Nỗ mới đầu thấy ta xuất hiện thì hết hồn, xong lại cười tủm tỉm chuẩn bị giường chiếu êm đẹp rồi lủi ra ngoài, ta cũng cho Xuân Hạnh lui đi chỗ khác.

Nỗ Nỗ dè dặt hỏi: “Niễu Niễu, tối như vậy rồi sao còn chưa ngủ được??”

“Thì bây giờ ta ngủ nè.” Ta tự nhiên vô cùng bay thẳng lên giường, “Ta thích ngủ đầu này, ngươi ngủ đầu kia đi.”

Hắn choáng váng, “Vì sao?”

“Vì sao cái gì?” Ta ngừng tay, ngẩng đầu liếc hắn một cái, liền hiểu ngay ý hắn, trong lúc luyện tập cho hắn biết cách lý giải ánh mắt của ta, tự nhiên ta cũng có phản xạ ‘tâm linh tương thông’ với hắn. Cho nên ta cúi đầu tiếp tục gỡ nút áo, trả lời “Ủa, chúng ta là vợ chồng đương nhiên phải cùng nhau ngủ, ngươi xem đại ca, nhị ca bọn họ chẳng phải cũng đều là như thế này sao.”

“Nhưng, nhưng không phải ngươi đã nói bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta sao?”

Ạch, có tiến bộ, dám cãi lại ta cơ đấy, ta trừng mắt “Gần đây không bị đánh nên thèm đòn phải không? Không thắc mắc gì hết, nhanh đi khóa cửa rồi đi ngủ!”

Hắn ngoan ngoãn đi chốt cửa lại, cởi áo ngoài, mặt mày nhăn nhó, nằm xuống đâu chân lại với ta. Nằm một lúc vẫn chưa ngủ được, ta phát hiện vóc dáng hắn khá cao, chân để ngay mũi của ta. Tuy rằng chân hắn không có mùi, nhưng xét cho cùng vẫn không được hay cho lắm, nên ta bảo hắn quay đầu lại nằm xuôi hướng với ta. Hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời, quay đầu lại nằm ở bên cạnh ta, không dám nhúc nhích động đậy chi hết.

Ta nựng nựng mặt hắn, “Đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi. Thả lỏng, mau ngủ đi, mơ một giấc mơ đẹp!”

Cả đêm ta ngủ thật sự ngon lành, Nỗ Nỗ đúng là bé ngoan, tướng ngủ rất lành, không nghiến răng cũng chẳng ngáy. Chẳng qua là buổi sáng ta phát hiện ở bụng có cái gì cứng cứng, thì ra là ‘súng’ của Nỗ Nỗ ‘lên nòng’.

Ta chột dạ, lay hắn dậy, lấy tay mô phỏng nòng súng dựng thẳng kia, tra hỏi hắn, “Ngươi bị bất lực là thật hay là giả?”

Hắn mê mang mở mắt ra, nhìn thấy động tác của ta liền run rẩy, ‘tiểu đệ đệ’ kia còn nhanh hơn cầu dao điện, lập tức sập xuống.

Thì ta chỉ là ‘súng nhựa’, ta cũng yên tâm.

Ăn điểm tâm, nương cứ nhìn ta bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, hỏi ta ngủ được như thế nào, chăn có đủ ấm hay không, đệm giường có êm hay không? Ta xấu hổ gật gật đầu, nương cười đến con mắt híp lại thành một đường thẳng tắp.

Từ sau khi ta đến tàng thư lâu ngủ, Nỗ Nỗ cũng dần dần thích ứng, nằm bên cạnh ta cũng không còn đờ người ra nữa. Trừ hai em tiểu thiếp nhìn ta bằng ánh mắt nhìn ‘phản tặc’ thì những người khác đều hết lòng ủng hộ. Người hầu đến quét tước dọn dẹp cũng làm cho nhanh rồi đi ra, ta đi ra ngoài chơi cũng bị thúc giục trở về mãi. Trời trở lạnh hơn, nương bảo tàng thư lâu ở xa chủ ốc, đi qua đi lại vất vả, không cần mỗi ngày đều đến vấn an. Chúng ta còn được đặc biệt chiếu cố, điểm tâm cũng có thể ăn riêng.

Người nhà Mộ Dung hợp lực giúp chúng ta kiến tạo một thế giới hai người, cố gắng hết sức không quấy rầy, suốt cả mùa đông, chỉ có ta và Nỗ Nỗ ở cùng một chỗ.

Thời khóa biểu ngủ đông của ta:

Giờ Tỵ (9:00 – 11:00) ta mới vươn vai lười biếng tỉnh dậy, Nỗ Nỗ đem điểm tâm hâm sẵn trên bếp bưng lại hầu hạ ta ăn ngay trên giường. Ăn xong, nạp năng lượng đầy đủ, cơ thể có thể chống lạnh mới rời giường. Rửa mặt xong Nỗ Nỗ sẽ chải đầu cho ta, xong ta tự mình vấn tóc thành một búi.

Buổi trưa, Hồng Liễu đưa cơm trưa tới, nhân lúc chúng ta ăn cơm sẽ dọn dẹp phòng, lấy quần áo dơ.

Giờ Mùi, bởi vì buổi sáng ngủ suốt, khỏi cần ngủ trưa, ngồi bên hỏa lò, để Nỗ Nỗ dịch Sơn Hải Kinh thành chuyện kể cho ta nghe. Hoặc là hắn cõng ta vòng quanh hỏa lò, ta ca hát cho hắn nghe.

Giờ Thân, đi bộ trong vườn, là thời điểm duy nhất có khả năng gặp được những người khác trong nhà Mộ Dung. Nếu như trời đổ tuyết thì bắt Nỗ Nỗ đứng ném banh tuyết, luyện tập bắn bia cho ta xem. Hoặc là chúng ta cùng nhau làm người tuyết.

Giờ Dậu, Xuân Hạnh đưa cơm chiều tới, dọn giường cho chúng ta. Dùng xong cơm chiều, hầu hạ chúng ta rửa mặt rửa chân, dọn dẹp gọn gàng Xuân Hạnh liền lui ra ngoài. Nỗ Nỗ đem hỏa lò ra nướng hạt dẻ hoặc khoai lang gì gì đó, nướng chín, lột hết vỏ mới đưa cho ta ăn.

Giờ Tuất, căng da bụng, chùng da mắt. Nỗ Nỗ trước đem chăn giường ủ cho ấm, ta mới leo lên. Hệ thống sưởi thời xưa rất kém, nên rất lạnh, bất quá người của Nỗ Nỗ rất ấm áp, ta vừa mơ màng ngủ vừa vô ý thức nằm sát vào hắn, từ từ thì cả người đều cuộn tròn trong lòng ngực hắn. Mới đầu khi tỉnh lại ta còn thấy xấu hổ chút chút, vài lần về sau thành thói quen, không cần ngủ mơ ta cũng tự giác nhào vào nằm trong lòng hắn. Hắn cũng dần quen thói ôm ta ngủ. Tuy rằng bên ngoài gió Bắc thổi vù vù, chúng ta nằm trong chăn lại vô cùng ấm áp.

Chớp mắt thì đến năm mới, nhiều năm rồi ta đều trải qua Tết âm lịch ở bệnh viện, bởi vì về nhà vô cùng thê lương, chỉ có mình ta cô độc, cho nên ta đều chủ động xung phong trực Tết. Hiện tại ở bệnh viện ta coi như đã chết, chắc đồng nghiệp sẽ ‘tiếc thương’ ta lắm.

Ở cổ đại mừng tân niên rất long trọng. Đêm giao thừa đi từ đường dâng hương tuần, đón tổ tông về nhà ăn lễ mừng năm mới, cúng kẹo thèo lèo cho ông táo, để Táo Quân gia miệng lưỡi ngọt ngào lên trời báo cáo nhiều chuyện tốt. Ngày tết cứ như vậy bắt đầu.

Đêm thất tịch – đêm 30, người một nhà tề tựu lại thính đường ở chủ ốc, ăn bữa cơm đoàn viên, xong rồi cha và nương bắt đầu phát tiền mừng tuổi. Bởi vì ta và Nỗ Nỗ không có hài tử, cho nên cũng coi như hài tử, cũng được lĩnh tiền lì xì. Sau đó cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm đón giao thừa, khoái nhạc ung dung. Tới giờ Tý, nam nhân ra ngoài đốt pháo, nữ nhân cắt bánh chẻo trường tuổi.

Đốt xong pháo, ăn xong bánh chẻo, cả nhà mới hi hi ha ha chúc mừng nhau, rồi trở về phòng. Bởi vì trước đó trời đổ tuyết cả ngày, trên đường rất trơn, ta thiếu chút nữa thì té. Thế nên mặc cho Xuân Hạnh mắt thao láo kinh ngạc, Nỗ Nỗ liền cõng ta trở về.

Xuân Hạnh cầm theo đèn lồng ở phía trước dẫn đường, Nỗ Nỗ cõng ta vững vàng tiêu sái, tuyết bị dẫm phát âm thanh sột soạt, xa xa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng pháo vang, ta tựa mình trên lưng Nỗ Nỗ cảm thấy được hạnh phúc vô vàn.

Cha, mẹ, các ngươi yên tâm đi, ta hiện tại có một gia đình rất ấm áp, ta sẽ cố gắng sống thật tốt.

Đại niên mùng một, chung quanh rộn vang những lời chúc tết, ca ca, tẩu tử cho ta đầy những bao tiền lì xì. Tất cả mọi người buông xuống chính sự, cùng một chỗ chơi bời say sưa, đánh bài, nã pháo, ăn hàng tết hoặc dạo phố phường xem múa rồng, múa lân, chèo thuyền.

Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên tiêu có hội đèn lồng, người một nhà cười đùa ồn ã, cùng ngồi xe ngựa đi xem hoa đăng. Nỗ Nỗ tuy bình thường có vẻ ngây ngốc, chơi giải đố đèn lại rất lợi hại, lấy được rất nhiều phần thưởng. Trở về mỗi người trên tay đều cầm vài món vật nhỏ, Nỗ Nỗ đầu so với ngày xưa cũng ngẩng cao hơn một chút.

Cả tháng giêng trôi qua trong không khí hoan hoa hỉ hỉ, ta như trở lại thành một đứa trẻ, chơi không biết mệt, các vị tẩu tử đều trêu ghẹo ta không giống người đã có chồng chút nào.

Kỳ thật có trượng phu không hẳn quan trọng, có người tri kỷ ở bên mình mới thật là tốt.

Hết Tết, ta và Nỗ Nỗ lại bị cả nhà có ý ngăn cách trong thế giới riêng. Dịch xong Sơn Hải Kinh, đổi thành ta kể cho Nỗ Nỗ nghe chuyện Cậu bé bút chì Shin-chan (Tiểu Tân).

Có một ngày Nỗ Nỗ hỏi ta: “Ngươi rất thích Tiểu Tân sao?”

Ta gật gật đầu: “Ừ, ta cảm thấy được hắn rất đáng yêu.”

Hắn lại hỏi: “Ngươi không cảm thấy hắn rất ngốc sao?”

Ta lại gật gật đầu, “Ngốc ngốc mới đáng yêu a, có khi con người ta quá thông minh sẽ làm người chung quanh rất mệt mỏi, ở chung với người ngốc một chút lại có khi thoải mái hơn.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, mặt đỏ hồng hỏi ta: “Vậy ngươi có chê ta ngốc không?”

“Ngươi ngốc chỗ nào? Ngày trước đố đèn khó như vậy ngươi đều đoán được. Bất quá, ngươi quả thật có điểm ngây ngô.”

“A?” Nỗ Nỗ đần mặt ra, không rõ ngây ngô và ngốc có cái gì khác nhau.

Ta nhìn thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác, lại nhịn không được. Thật là bực, sao lại có một nam nhân đần mặt ra lại đáng yêu như vậy? Ta hôn cái “Chụt” lên mặt hắn, mặt hắn liền đỏ tươi như muốn xuất huyết. Quá đáng yêu mà! Ta tiếp tục đùa dai lại hôn hắn một cái, hắn như muốn xỉu đến nơi. Cả ngày hôm sau hắn đều choáng váng hồ hồ, không phải đánh vỡ đĩa thì làm hư bát, mặt cứ đỏ hồng nhìn trộm ta, bị ta phát hiện liền hoang mang rối loạn, khẩn trương nhìn chỗ khác. Cưới ba thê thiếp rồi mà còn có thể đơn thuần như vậy, đúng là động vật quý hiếm nha!

Ta phát hiện ta quả thật có máu tà ác chảy khắp xương tủy, từ đó về sau ta lại tìm được niềm vui mới, thường xuyên trêu chọc Nỗ Nỗ, nhìn hắn bộ dạng quẫn bách lại không dám phản kháng, thật sự là càng xem càng đáng yêu.

Có một ngày ta lại hôn hắn, Nỗ Nỗ ngập ngừng hỏi ta: “Niễu Niễu, ta không thể cũng hôn ngươi như vậy sao?”

“Không được!” Ta kiên quyết bác bỏ.

Hắn ủy ủy khuất khuất cúi đầu, nghe lời: “Ừ.”

Ta cũng không đành lòng khinh người quá đáng, liền kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ta là vợ của ngươi, như tâm can tỳ phế trong thân thể của người, ta là người ở trong tim ngươi, ta làm gì đối với ngươi cũng giống như chính ngươi làm, nên không sao cả. Mà ngươi là tướng công của ta, là người ngoài, ngươi có thể để cho người ngoài hôn ta sao? Không thể đúng không. Cái này gọi là trong ngoài khác biệt.”

(Ặc, ý là bả là người của ổng, bả hun ổng giống như ổng tự hun ổng, hông sao. Nhưng ổng là chồng, không thể gọi là ‘người của bả’, là người ngoài, nên ko thể hun bả. Ặc, lý do lý trấu gì mà bậy bạ hết sức. Vậy mà thằng nhỏ cũng tin! Tội nghiệp.)

Cho nên, Nỗ Nỗ vẫn là bị ta tùy ý khinh bạc không thể phản kháng.

Bởi vì ta trừ bỏ ăn chỉ có ngủ, cho nên mùa đông qua đi, ta cũng béo lên không ít. Đại tẩu sinh con trai thứ ba, nhị tẩu cũng mang thai lần thứ ba rồi, cả nhà chú ý tới ta ngày càng mập mạp, cũng cho đại phu chẩn mạch, kết quả đương nhiên làm cho bọn họ thất vọng rồi. Chẳng qua, tự tôn của ta vì thế bị tổn thương, về sau gặp được món ngon đều chỉ ăn vài miếng, rồi nhường Nỗ Nỗ ăn hết. Thể trọng của ta không tăng nữa. Nỗ Nỗ mặt lại tròn lên, trước kia hắn quá gầy, lúc cõng ta, xương bả vai cứ đâm ta, hiện tại có da có thịt đủ đầy, cho nên ta càng dành nhiều thời gian nằm trên lưng cho hắn cõng.

Nỗ Nỗ cũng rất thích ta, có khi kể xong một đoạn chuyện xưa hắn đều tự động rời ghế dựa, đến trước mặt ta ngồi xổm xuống, ta biết hắn lại muốn nghe ta ca hát, liền leo lên lưng hắn, hắn cõng ta ở trong phòng đi tới đi lui, ta cứ mãi hát ca không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.