6 con người đi trên dãy hành lang. Tiểu Phong kể lại mọi chuyện cho Tiểu Nhiên nghe, cô thở dài nói:“Thế bây giờ em phải giúp club của cậu ta à?”
“Ừm! Chỉ khi làm thế cậu ta mới xóa cái tus đó! Sau đó nhóc sẽ dần chìm xuống hiểu không...?” Tiểu Quân nói.
“Chìm xuống rồi sao nữa?”
“Chậc! Chìm xuống rồi sau đó...ủa? Rồi sau đó làm sao nữa anh năm?”
Tiểu Lâm gãi đầu, nói:“Thì...ai biết! Tại nãy rối quá nên anh nói bừa vậy thôi...”
“...”
...
Trong gian phòng của club báo chí, các anh mặt đối mặt với Nam Nam. Cậu cầm bút, giấy và máy ghi âm lên để bắt đầu phỏng vấn!
Nam Nam:“Được rồi! Bắt đầu nhé!”
“...”
“Đầu tiên, cậu tên là gì?”
“Tôi là Tạ Nhiên, thiên tài 16 tuổi IQ khủng mắc căn bện...Ưm! Ưm!!!” Cô chưa kịp dứt lời thì bị các anh bịt miệng lại. Lân Thiên cười, anh nói:“Để tôi nói thay nó!”
Nam Nam cười gượng:“À được rồi! Thế anh có thể nói lại một lần nữa không ạ?”
“Như em đã biết, dạo này có khá nhiều lời đồn nhảm nhỉ rằng Tiểu Nhiên nhà tôi là con trai, tiểu thụ,...! Nhưng không! Tiểu Nhiên nhà tôi là con gái, là con gái út của nhà họ Mã!”
Nam Nam ngạc nhiên, anh hỏi:“Điều anh vừa nói là thật ạ?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng em nghe nói rằng nhà họ Mã chỉ có ngũ đại thiếu gia thôi mà? Sao lại có thêm một người em gái nữa ạ!?”
Lân Thiên nhếch mép, anh bịa một loạt:“Đó là vì em gái của chúng tôi thích sống tự do, thoải mái và độc lập nên chúng tôi không tiết lộ thân phận của em ấy!”
“...”
Nam Nam ghi lại vào cuốn sổ trên tay anh, nói:“Cảm ơn anh!”
...
Ngày hôm sau, tờ báo về cuộc phỏng vấn của Tiểu Nhiên đã được đăng lên trang nhất! Xong, mọi thứ quay về với quỹ đạo của nó! Tiểu Nhiên có thể thảnh thơi lên lớp mà không bị đám nữ sinh kia vây quanh nữa!
Nhưng thay vào đó, những chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra với cô. Những trò đùa ác ý của fan club bắt đầu... (Mà chưa chắc mấy mẻ ấy làm gì được chị Nhiên nhà ta =)))
Trong lớp, Tiểu Nhiên vẫn đang gục xuống bàn ngủ ngon lành. Bỗng một nữ sinh đi đến tiếp chuyện với cô:“Chào cậu!”
“...”
Cô ngước mặt lên, đưa tay chống cầm nhìn cô gái trước mặt. Nhìn sơ thôi cũng biết loại này chẳng tốt đẹp gì rồi! Cô khẽ nhếch mép, nói:“Ừm! Chào cậu...!”
Nữ sinh đó cười thầm trong bụng, nhỏ cố tỏ ra thân thiện hỏi:“Chiều nay cậu đi qua khu mall với tụi tớ không!?”
“Được!”
Trúng phóc, nó biết ngay là nhỏ trước mặt chẳng tốt đẹp gì mà! Chiều nay chắc chắn Tiểu Nhiên nó sẽ cho nhỏ biết chữ “bá” viết thế nào!
...
Cuối giờ, Tiểu Nhiên đi vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại ra ấn vào một số quen thuộc.
Một giọng trầm thấp từ đầu bên kia vang lên:“Sao?”
“Anh ba! Hình như fan của mấy anh có ý định bày trò với tôi rồi ấy!”
Vĩ Thành bên kia im lặng một hồi, anh nói:“Chuyện gì?”
“Chuyện là như này...”
...
Xong, Tiểu Nhiên chạy toẹt về nhà, cô về phòng mình lấy một cái hộp bạc bỏ vào túi váy.
Tại điểm hẹn, nữ sinh đó đi cùng với 3 bạn nữ. Nhỏ nói:“Chào cậu! Gọi tớ là Yun nhé!”
Cô cười, đáp:“Thế gọi tôi là Nhiên được rồi!”
Chiều hôm ấy, 4 con người đi chơi vui vẻ với nhau! Trời gần tối, Yun nói:“Ừm...Nhiên à! Tụi này đi qua kia một chút! Cậu đứng đây đợi nhé!”
Cô cố gắng nở một nụ cười thật “rực rỡ”, nhìn 3 nữ sinh ấy đáp:“Được!”
Đúng như dự đoán, 3 nhỏ đó đi mất để mình cô tại đó. Bỗng từ xa, một nhóm nữ sinh đi đến, sau lưng họ có hơn mấy chục tên đô con! Trong đám nữ sinh ấy, Yun là đứa đầu não của bọn đó. Nhỏ nhìn Tiểu Nhiên, tỏ vẻ khinh bỉ nói:“Chậc! Từ lần đầu tiên thấy mày là tao đã ngứa mắt lắm rồi! Chẳng biết mày là con ruột hay thứ con hoang nữa à!?”
Cô khẽ nhếch môi, từ trong con hẻm nhỏ gần đó, 5 người anh “mẫu mực” của Tiểu Nhiên bước ra.
Lân Thiên nhìn Tiểu Nhiên rồi chuyển mắt sang nhìn Yun, anh nói:“Đáng buồn làm sao...Tôi không ngờ fan của tôi lại có ý định hãm hại em gái của tôi luôn đấy!”
Quang Lâm gật đầu tán thành, nói:“Đúng, đúng! Người như cô không có tư cách làm fan của tụi này! Càng không có tư cách để hãm hại em gái của tụi này a~”
Yun nghe thế, nhỏ nghiến răng, cau mày quát:“Con nhãi đó có cái gì hơn tụi em!? Nó chỉ là em gái của các anh thôi mà!!?”
Đám nữ sinh đằng sau nghe thế, hùa theo một loạt:
“Đúng đó!!! Tụi em lúc nào cũng quan tâm mấy anh mà!?”
“Tụi em hiểu mấy anh nhất mà!?”
“Đúng vậy!! Cái gì tụi em cũng biết hết đó!!!”
“Con nhỏ đó có biết gì về mấy anh đâu!?”
“Giả tạo!!! Cút đi!!!”
“Đúng đó!! Giả tạo quá đi!!!”
“...”
Tiểu Nhiên im lặng một hồi, cô lấy trong túi váy ra cái hộp bạc lúc nãy. Mở nắp ra, bên trong là một thỏi son đính...kim cương!? Cùng một cây súng!? Cầm cây súng trên tay, cô chỉ thẳng vào mặt đám nữ sinh ấy, nói:“Đây là khẩu Desert Eagle! “Quý tộc” của các loại súng...”
Yun run cả người, nhỏ lấy lại bình tĩnh nói:“Có mấy viên đạn thôi chứ nhiêu? Tụi tao có hơn mấy chục người, mấy viên đạn đó của mày thì làm được cái gì!?”
Tiểu Nhiên cười lớn, cô nhìn nhỏ tỏ vẻ đáng thương, đáp:“Ai nói với cưng là chị định bắn súng thế!?”
“Chứ...chứ mày định làm gì?” Yun sợ hãi, nhỏ lùi về sau vài bước.
Tiểu Nhiên cười đểu, cô cầm khẩu súng trên tay chỉnh sửa gì đó. Một hồi sau, cây súng ban nãy biến thành máy chích điện. Cô nâng niu nó trên tay, nhìn nhỏ nói:“Chích một lần là nhớ cả đời nha em~!”