CHƯƠNG 1
Bây giờ là 2 giờ đêm
.
Uông Phong Lân sau khi tắm rửa xong bò lên trên giường, đột nhiên trước mắt hiện ra một mĩ nữ áo trắng.
.
Oa oa! Uông Phong Lân lộ ra tiếng cười xấu xa, nhìn tiểu mĩ nhân tựa hồ đã qua tuổi thành niên trước mắt, “Phụ nữ muốn ngủ trên giường Uông Phong Lân ta có rất nhiều, nhưng mà phương thức xuất hiện của cô em thì quả là quá đặc biệt!” Vừa nói liền đưa tay nâng cằm mĩ nữ trước mặt lên.
.
“Mi đừng xằng bậy!” Cơ thể Mini rung lên, đôi cánh hiện ra, bay đến bên cửa sổ.
.
“Oa oa! Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều nha!” Uông Phong Lân lặng đi một chút, nhìn mĩ nữ trước mặt. “Cô em là thiên sứ?”
.
“Uh!” Mini gật đầu, “Cho nên, mi đừng xằng bậy, okie!”
.
“Được rồi!” Uông Phong Lân nhàn nhã nghiêng người nằm ở trên giường, tay chống đầu, “Có gì phải làm sao?”
.
“Đúng vậy! Là như thế này!” Đúng là ánh mắt ác ma mà, trong lòng Mini oán niệm, “Ta là tiểu thiên sứ Mini, làm việc tại trung tâm xử lí sự việc khẩn cấp trên thiên đường. Lần này đến đây là bởi vì đời này mi làm ra quá nhiều chuyện xấu xa, cho nên cấp trên muốn trừng phạt mi.”
.
“Ta làm ra chuyện gì xấu nhỉ?” Uông Phong Lân lơ đểnh, tiếp tục cười cười nhìn Mini.
.
“Chuyện hồi xưa không cần nói tới, chính là tháng trước ngươi ác ý thu mua tập đoàn Tông Thụ, liền trực tiếp làm cho mấy ngàn người bị thất nghiệp, giám tiếp làm cho gần một trăm gia đình tan nát, lại còn làm cho hai người vì chuyện đó mà tự sát!” Mini kể ra hành vi phạm tội của hắn.
.
“Cái này cũng tính trên đầu ta!” Uông Phong Lân bĩu môi, bất quá quả thật là vì bản thân không có đối xử tử tế với nhân viên tập đoàn kia nên cũng cảm thấy hơi hơi tự trách chút xíu.
.
“Nhưng mà xét thấy mi kiếp trước công đức tích trữ rất nhiều,” Mini tiếp tục nói, “Thành ra báo ứng của mi cũng không tính là nặng, hơn nữa chúng ta cho mi cơ hội lựa chọn phương pháp trừng phạt.”
.
“Oh? Nói chút xem nào!” Uông Phong Lân hứng thú nhìn Mini.
.
“Mi có hai lựa chọn, một là từ ngày mai sẽ bị bất lực!”
.
“Cái gì? Con mẹ nó, cái này mà cũng tính là lựa chọn hả?” Uông Phong Lân từ trên giường bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mini.
.
“Vẫn còn, còn có con đường thứ hai!” Sợ hắn kích động liền đem toàn bộ lông cánh của mình bứt trụi, thậm chí còn xxoo với mình, Mini lùi lại một chút, “Chính là, ngươi chỉ cần làm ki ki hai tháng!”
.
“Hả?” Làm Ki ki? Hắn có nghe lộn không?
.
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ an bài cho mi một việc ngoài ý muốn, sau đó mi sẽ hôn mê hai tháng, đem linh hồn của mi chuyển sang một con chó.”
.
“Sặc! Cô em, cô đang giỡn mặt ta đấy à?” Uông Phong Lân đứng dậy, nheo mắt lại, đi về phía Mini.
.
“Đừng tới đây!” Mini trong tay giơ ra mệnh lệnh thi hành mà cấp trên ở thiên đường đã dùng computer gõ ra, “Tất cả những gì ta nói đều là sự thật, nhưng để tránh cho công ti mi gặp tình huống này nọ, mi có thể mỗi tuần tỉnh lại một ngày. Trong hai tháng, mi có tám ngày được trở lại làm người!”
.
“Tại sao lại là tám ngày? Hai tháng nhiều hơn sáu mươi ngày, chia đi cho bảy, kiểu gì cũng phải là chín ngày!”
.
“Được! Được! Chín ngày!” Mini cảm giác được cánh của mình đã dính lên trên cửa sổ thủy tinh rồi.
.
“Ta còn có một yêu cầu.” Uông Phong Lân tiếp tục tới gần.
.
“Yêu cầu gì?”
.
“Nếu biến thành chó, ta muốn trở thành một con chó to, hơn nữa phải là chó đực!” Nếu hắn mà bị biến thành chó cái, lỡ đâu năng lực chống cự yếu một chút rồi bị con chó đực nào đó xxoo, một đời anh minh này của hắn coi như là tiêu tùng.
.
“Được được, ta đáp ứng mi!”
.
“Trong hai tháng này, công ti ta nếu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ phụ trách?”
.
“Sẽ không chứ!”
.
“Ta làm sao biết bọn mi có thể nửa đường đổi ý, phá banh công ti của ta hay không hả?” Uông Phong Lân bất thình lình vươn tay bứt lấy một cọng lông trên cánh Mini, “Ta nghe đồn dùng lông cánh thiên sứ cầu nguyện thì cái gì cũng thành sự thật, ta lấy một cọng lông của cô em. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta nhìn cọng lông kêu cô em, cô em phải xuất hiện ra cho ta!”
.
Mi làm thế nào mà lại biết lông cánh có tác dụng hả? Mini oán niệm nhìn cọng lông trên tay Uông Phong Lân. Đau quá á á á!
.
“Đồng ý không?”
.
“Được, ta đồng ý!” Nói xong, Mini lập tức lắc mình, biến mất ngay trước mắt Uông Phong Lân.
.
…
.
Mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, Uông Phong Lân nhìn quanh một chút, bản thân vẫn còn nằm trên giường, không có bị biến thành một em chó to, vậy hết thảy chắc cũng chỉ là nằm mơ thôi!
.
“Đúng là giấc mơ kì quái!” Uông Phong Lân lầm bầm, sau đó đi vô toilet rửa mặt, xuống lầu ăn sáng, thuận tiện đọc báo một chút, tìm hiểu tin tức trong ngày. Sau đó chuẩn bị sẵn sàng, đi ra ngoài.
.
Mặc dù cuộc sống riêng tư của Uông Phong Lân bại hoại cực kì, nhưng thái độ khi làm việc lại cực kì nghiêm túc. 10 giờ sáng mỗi ngày hắn đều xuất hiện ở công ti, vừa vào đại sảnh, liền không hề keo kiệt mà đem nụ cười chói lọi như ánh mặt trời quăng ra, làm cho cô nàng lễ tân ngồi trong đại sảnh cho tới cô thư kí riêng của mình không một kẻ nào lọt lưới. Đương nhiên, cái này cũng không phải là tuyệt đối, vì vẫn có một người có sức đề kháng với nụ cười này, đó chính là trợ lí của hắn – Tu Đức Uy.
.
Hưởng thụ niềm vui trong khi lái xe, Uông Phong Lân để mặc cho tư tưởng của mình chạy loạn lung tung.
.
Là bạn học từ nhỏ với Tu. Nhưng mà bằng tuổi không đồng mệnh nha, gia cảnh nhà của Tu bình thường, tất cả địa vị có được của ngày hôm nay đều là dựa vào sự cần cù của bản thân, mà hắn lại là kẻ miệng ngậm chìa khóa vàng sinh ra trong bọc điều, có một lão cha vừa có tiền vừa có quyền, cho nên dù hắn có phá của cỡ nào, hắn vẫn còn có thể trở thành tổng tài của tập đoàn Uông thị, cho nên từ nhỏ hắn đều đã nhận hết tất cả những huấn luyện để làm sao có thể trở thành người nối nghiệp tổng tài đời tiếp theo của Uông thị. Cái này không phải nói hắn không có phản nghịch, chỉ là hắn biết rõ lão cha Uông Thiên Đức của mình có một đống tâm kế gian xảo, nếu mà một ngày nào đó làm cho lão cha tâm tình không hài lòng, lão cha đi ra ngoài kiếm vợ nhỏ trở về, khi đó thì chính là lão mẹ của hắn gặp xui xẻo rồi, vì hạnh phúc kiếp này của lão mẹ, mấy năm nay Uông Phong Lân phải đem mặt mũi cất hết. Rốt cuộc cũng thành công tiếp nhận Uông thị, làm cho lão cha cũng về nhà dưỡng già thêm vài năm.
.
Lâu quá không có về nhà thăm lão mẹ rồi! Uông Phong Lân nghĩ đến lão mẹ liền trầm mặc, không khỏi thất thần, vô lăng trong tay tự nhiên mất điều khiển, chỉ nghe liên tục những tiếng “két, két, két,…” Sau đó, hết thảy đều trở nên yên lặng.
.
…
.
“A Kim, A Kim, tỉnh tỉnh! Cục cưng sao rồi? Cục cưng đừng làm Nam sợ mà!”
.
Thanh âm lo lắng của một người nào đó lởn vởn bên tai, còn có một bàn tay nhỏ bé dịu dàng vỗ vỗ bả vai của mình. Tên đáng chết nào ầm ĩ lúc lão tử ngủ vậy hả? Uông Phong Lân không nhịn được nghĩ tới, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt to tròn nước mắt lưng tròng lấp lánh như mặt hồ đẫm sương sớm.
.
“A Kim, cục cưng tỉnh rồi! Nam còn tưởng rằng cục cưng không chịu tỉnh dậy nữa chứ!”
.
Thoáng cái bị ôm vào trong ngực, thật là thơm nha! Chắc là một mĩ nữ rồi? Ai cần quan tâm A Kim là ai, hưởng thụ trước đã! Uông Phong Lân hít hít mùi của người đang ôm chặt mình, đây không phải là mùi nước hoa, mà mà một mùi thơm tự nhiên rất tươi mát tinh khiết.
.
“A Kim, cục cưng không được làm Nam sợ nữa biết không! Ba nói cục cưng đã mười ba tuổi rồi, kì thật là đã sống dai lắm rồi, nhưng mà Nam vừa mới trở về có một tuần, cục cưng làm sao mà có thể chết chứ?”
.
“Hả? Mười ba tuổi? Lại còn sống đủ dai rồi? Là cái gì hả?” Vội vàng chuẩn bị đẩy người đang ôm mình ra, nhưng mà khi hắn nhìn thấy tay của mình — không phải, sao lại là chân cùng móng, hắn tiêu rồi! Đây là cái gì? Tay của mình đâu? Như thế nào lại là chân cùng móng của một con chó lông vàng a?
.
Vốn muốn nói: “Này, làm cái gì?” Nhưng mà âm thanh thoát ra khỏi miệng lại biến thành — “Gâu, gấu gấu gâu!” Tiêu rồi, mình thật sự biến thành chó rồi sao? Uông Phong Lân vội vàng nhắm mắt lại, nhất định là cơn ác mộng chết tiệt kia chưa có kết thúc!
.
“A Kim, cục cưng tại sao lại nhắm mắt rồi?”
.
Bị một người liều mạng lắc lắc vai, Uông Phong Lân bất đắc dĩ chỉ có thể mở mắt ra lần nữa, đối mặt với sự thật.
.
Sự thật đúng là hắn bây giờ đã trở thành một con chó vàng to lớn, bất quá nhìn kiểu gì cũng chẳng phải là giống thuần chủng, cho nên cho dù có đem bán đi cũng chẳng được mấy đồng bạc. Hơn nữa, hắn đã mười ba tuổi rồi, đối với chó mà nói cũng xem như là thành tinh rồi.
.
Mặt khác, đối diện trước mắt hắn vừa lắc lại vừa sợ hắn chết lại thêm nước mắt lưng tròng cùng mùi hương không tên thơm mát không phải là một mĩ nữ, mà là một gã đàn ông! Chết tiệt, tại sao tên này lớn lên lại đẹp quá xá vậy? Đã vậy còn dùng loại ánh mắt chân thành chất chứa thâm tình mà nhìn mình, làm cho mình cơ hồ muốn dựng lên luôn!
.
“Tư Nam, ra ăn cơm!” Thanh âm ôn nhu của một người phụ nữ từ phòng khác vọng đến, “Con hôm nay không phải cần đến phỏng vấn ở Uông thị sao? Cũng đừng đến muộn! Biết trước thì đã để anh con chở con đi rồi!”
.
“Mẹ, con sẽ không đến trễ đâu!” Tư Nam sờ sờ đầu A Kim, “A Kim, cục cưng phải ngoan nha! Không được tiếp tục ngủ lâu như vậy, biết không? Chiều nay chỉ có một mình mẹ ở nhà thôi, cục cưng phải bảo vệ mẹ, không cho người xấu vào nhà biết chưa?”
.
“Tư Nam, ăn cơm nhanh lên! Thiệt tình, từ nhỏ đã như vậy rồi, bớt yêu A Kim đi một chút có được không hả, nó chỉ là một con chó mà thôi, nghe hiểu được con nói cái gì mới là lạ!” Mẹ Tư Nam cười con của mình, “Cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, vẫn còn ngây thơ như vậy!”
.
“Mẹ, A Kim có thể hiểu con nói cái gì mà!” Tư Nam quay sang A Kim, “Đúng không, A Kim?”
.
Vốn định nói: “Ngu ngốc, ta chẳng thèm để ý mi!” Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt to ngập nước mắt của y, Uông Phong Lân giống y như là bị thôi miên liền gật đầu.
.
“Mẹ, mẹ nhìn đi, con đã nói rồi mà! A Kim còn vừa gật đầu đó!” Tư Nam vui vẻ kéo A Kim lại cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn cơm!
.
“Gấu gấu gâu gâu!” (Ôi chao thơm quá, ta cũng muốn ăn!) Uông Phong Lân ngửa đầu nhìn, làm chó thật sự là quá ủy khuất mà, ngay cả trên bàn có món gì nhìn cũng không thấy.
.
“A Kim, lại đây, mẹ đã để bánh bích qui con chó mà A Kim thích ăn nhất vào trong chén của A Kim rồi đây này!” Mẹ Tư Nam ngồi bên cạnh gõ gõ chén.
.
Bánh qui cho chó? Ha? Bà điên rồi? Bà cho ta đường đường là tổng tài tập đoàn Uông thị ăn bánh qui cho chó? Rất muốn há họng mắng chửi người, nhưng há miệng ra lại là tiếng “Gâu gâu” chết tiệt, dứt khoát cấm mình há miệng luôn. Ta mới không cần ăn bánh qui cho chó, ta muốn ăn giống như y. Nghĩ tới đó, Uông Phong Lân quyết định nhảy lên trên ghế, nhưng mà… Gặp quỉ rồi, thật sự là bị biến thành con chó già, bốn chân cũng chẳng linh hoạt, ngay cả một cái ghế nhảy cũng không lên. Buồn quá, buồn quá xá đi mất! Vì vậy “Hức hức…” phát ra tiếng kêu nặng nề.
.
“A Kim, cục cưng làm sao vậy?” Tư Nam cúi đầu nhìn chó cưng. “Oh, cục cưng muốn ăn thịt có phải không. Được rồi, há miệng nè, ngoan!” Vừa nói Tư Nam cầm một miếng thịt đưa xuống dưới.
.
Gặp quỉ rồi, phải ăn kiểu như vậy sao? Thật sự là mất mặt chết mất thôi! Quên đi, dù sao thể diện của là của con chó này, có thịt ăn, chung qui so với bánh qui cho chó vẫn tốt hơn rất nhiền! Đã vậy ngón tay cầm miếng thịt này nhìn cũng rất là đẹp, tinh tế gợi cảm, đem thịt cắn vào trong miệng, thuận tiện liếm liếm hai cái lên ngón tay trắng trẻo như ngọc, quả thật so với thịt còn muốn ngon hơn nha!
.
“A Kim, cục cưng học thói xấu đó ở đâu ra vậy!” Tư Nam cười cười sờ sờ mớ lông vàng đên đầu A Kim, “Còn muốn sao.”
.
“Uh.” Gật đầu.
.
“Á á, A Kim, cục cưng hôm nay gật đầu thật đáng yêu nha!” Tư Nam lại cầm một miếng thịt đưa xuống cho chó cưng.
.
“Từ khi còn bé đã là như vậy, lúc nào thịt trong chén của mình đem cho A Kim ăn. Cứ gầy còm như vậy! Còn tưởng rằng sẽ giống anh con được một chút, ra nước ngoài vài năm trở về sẽ khỏe mạnh hơn, kết quả một chút tiến bộ cũng không có là sao!” Mẹ Tư nam tiếp tục ca cẩm.
.
“Gấu! (Uh, quả thật rất gầy!) bất quá có thể hơi nhẹ, ôm cũng sẽ rất tốt. Ọc, mình đang nghĩ cái gì đây trời? Muốn ôm tên đàn ông này? Nhất định là do đầu óc ngu si của con chó này, không liên quan gì tới mình.
.
Sau khi ăn cơm xong, Uông Phong Lân cảm giác được có người này cùng ăn, thật đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nhìn bóng lưng Tư Nam khuất sau cánh cửa, Uông Phong Lân liền quay đầu lại nhìn mẹ Tư Nam một chút, làm thức ăn thiệt là ngon nha, nhưng mà không giống như Tư Nam đồng ý cho mình ăn, chỉ biết cho mình ăn bánh qui của chó! Mình mới không cần đó! Được rồi, có thiên sứ!
.
Vì vậy, trong lúc mẹ Tư Nam không chú ý, bạn chó vàng to con A Kim nhà chúng ta đã lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, nhìn đường một chút, cũng may, cùng một thành phố mà mình ở, mặc dù khoảng cách ít lắm cũng cách một phần ba thành phố! Nhưng mà, vẫn muốn xông về nhà tìm cọng lông cánh của thiên sứ nha!
.
Rốt cuộc trải qua ngàn vạn khó khăn gian khổ cũng chạy được về tới cửa nhà.
.
“Lòi đâu ra chó hoang vậy?” Chính là cậu giúp việc Tiểu Diệp.
.
“Gâu gâu! (Ta là chủ nhân của mi)” Mơ à, ai kia nghe hiểu được mới là lạ!
.
“Lại còn hung dữ hả!” Tiểu Diệp trừng hai mắt, “Quên đi, nhìn mày cũng thiệt là đáng thương!” Tiểu diệp lấy từ trong túi nilon ra vài cục xương. “Ăn đi, vốn định đem chôn xuống làm phân bón cây, nhìn mày đáng thương quá, cho mày nè!”
.
“Gâu gâu! (Cảm ơn, tự mi giữ lại mà ăn đi!)
.
“Ui cha, lại còn chảnh hử? Cái này cũng không ăn?” Tiểu Diệp trừng mắt nhìn về bạn chó vàng vẻ mặt cao ngạo không ai bì được, tại sao mình lại nhìn thấy được ánh mắt kiêu ngạo trên con chó này he? Gặp quỉ rồi.
.
” Gấu gâu! (Ta muốn vào trong!)
.
“Mày đừng sủa nữa!” Tiểu Diệp lấy ngón tay chặn lên môi, “Dì Lí đang ngủ đó, bà ấy lớn tuổi rồi, chiều nay khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được mộ chút!”
.
Dì Lí đang ngủ? Bản thân hóa ra cho tới bây giờ cũng không để ý tới dì Lí cũng đã sắp bảy mươi tuổi rồi! Chỉ là thói quen từ nhỏ đã được dì Lí chăm sóc, đưa bà từ nhà đến đây, chưa từng nghĩ tới bà đã là một bà lão rồi! Cái nhà lớn như vậy đều là do một tay bà dọn dẹp, còn phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, rồi cơm nước này nọ, thật đúng là cực khổ quá rồi.
.
“Mày hiểu ta đang nói cái gì à?” Tiểu Diệp ngạc nhiên nhìn bạn chó vàng to con trước mặt.
.
Quên đi, không thể đứng trước cửa cùng Tiểu Diệp lãng phí thời gian nữa, phải lấy cho được cọng lông cánh thiên sứ kia rồi trở về trước buổi tối. Chờ chút, tại sao chú Hoàng giữ cửa không có ở đây?
.
“Số mình thiệt là may mà, ngồi ở đây thay chú Hoàng canh cửa, hóa ra lại gặp được một con chó hiểu tiếng người!” Tiểu Diệp lầm bà lầm bầm.
.
Thì ra là đi về nhà lớn rồi! Còn tưởng là ông ấy lại lười biếng đi cùng mấy người bảo vệ gần đó đi đánh bài rồi chứ! Vừa nhấc mắt, nhìn thấy chú Hoàng từ xa xa đi tới, tính toán thời gian một chút, tranh thủ lúc hai người nói chuyện với nhau liền lẻn tới cửa sau, đi vào nhà từ bên đó.
.
Rốt cuộc cũng vào trong nhà được rồi, nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà, lên lầu, đi vào trong phòng ngủ của mình. Ở dưới cái gối, tìm được cọng lông cánh thiên sứ. Đang chuẩn bị kêu, không được! Nếu như bị dì Thẩm nghe thấy trong nhà có tiếng chó sủa, nhất định sẽ bị đánh chết tươi! Phải biết rằng dì Lí cái gì cũng tốt, chính là rất ghét động vật, kể cả con ruồi, muỗi, mèo con, chó con, cọp con, voi con,… Chỉ cần là động vật thì bà liền ghét a!
.
Lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà, hay là quay về nhà Tư Nam bên kia cho an toàn một chút! Thừa dịp không ai chú ý, vội vàng lẻn ra bằng cửa sau, chạy về nhà Tư Nam.
.
Chạy a chạy a! Thật sự là mệt a! Như thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ… Nhìn xung quanh một chút, nhớ là chạy đâu có lộn đâu! Như thế nào lạc đường rồi? Chết tiệt! Chỉ là cơ thể biến thành chó thôi mà, tại sao đầu óc cũng bị ngu đi vậy? Mệt sắp chết rồi, lè lưỡi ra thở. Xem xung quanh không thấy có ai, vội vàng nhả cọng lông cánh trong miệng ra: “Gấu! Gấu!” (Mini, ra đây!)
.
“Cái gì nữa?” Mini không cam tâm một chút xíu nào xuất hiện trước mặt hắn.
.
“Gấu gấu gâu gâu!” (Ta có thể làm một con chó biết nói tiếng người không?)
.
“Muốn hù chết người khác à?” Mini xoay người mắt trợn trắng, biến thành chó, người này thoạt nhìn cũng có vẻ an toàn hơn nhiều, “Là mi muốn dùng thân thể con chó này đi nói với người khác rằng ta là Uông Phong Lân, tổng tài tập đoàn Uông thị?”
.
Cũng không phải nghĩ đến mức đó! “Gâu gấu gâu gấu!” (Vậy ít ra mi cũng phải cho ta làm một con chó cường hãn chứ? Xem con chó này già tới cỡ nào đi, lúc nào cũng có thể rớt ra tám khúc đó.”
.
“A Kim nhà Đường Tư Nam chính là sáng hôm nay sẽ bị chết, mi chỉ mượn thân thể của nó một chút thôi mà!”
.
“Gấu gâu gấu gâu!” (Không được, mi nếu không cho ta trở nên khỏe mạnh cường tráng, ta bây giờ liền nổi điên, cắn mi chết luôn cho biết!)
.
“Được, được rồi!” Mini bất đắc dĩ cầm gậy thiên sứ chỉ vào y một cái. ‘Được chưa? Thần thanh khí sảng cơ thể thoải mái chưa?”
.
“Gâu gâu!” (Chao ôi đúng vậy!) thử vươn tay tới phía trước một cái, quả nhiên là với tới cánh Mini, hơn nữa tiện tay tiện chân giật luôn thêm một cọng lông cánh.
.
“Mi tại sao lại bứt lông cánh của ta?”
.
“Gầu gấu gâu gâu!” (Đề phòng hoạn nạn!)
.
“Gừ…” Không thèm nói nữa, Mini lắc mình biến mất.
.
“Gấu gấu… Ta còn chưa hỏi mi đường về nhà mà!
.
Ngậm hai cái lông cánh to đùng, ki ki Uông Phong Lân lần theo đường cũ trở về. Trời đã tối thui! Đột nhiên nhìn thấy một cái ngã tư, mới hiểu ra, bản thân lúc nãy chỉ lo chạy, quên mất phải quẹo chỗ nào rồi! Vội vàng quẹo vô một cái, lại vòng vèo qua vài con đường nhỏ thì đã về tới rồi!
.
Ở xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh Tư Nam đứng ngoài cửa lớn, nhìn quanh khắp nơi.
.
“Gầu gâu gấu gâu!” (Không cần nhì, ta về rồi này!)
.
“A Kim!” Tư nam chạy lên phía trước, đem chó cưng ôm vào trong lòng, “Cục cưng làm Nam sợ muốn chết, Nam đã nghĩ đến cục cưng bỏ nhà đi, đi tìm chỗ một chỗ nào đó thui thủi chết một mình nữa!”
.
“Gấu!” (hả? Tìm chỗ chết?”
.
“Không có việc gì rồi! Không có việc gì rồi!” Tư Nam kéo chó cưng vào nhà.
.
“Đã về rồi sao!” Một giọng nói lười biếng vang từ trong nhà ra.
.
“Gâu gâu!” (Đường Tư Viễn?) Đây không phải là giám đốc truyền thông công ti mình sao!
.
“Anh, không có việc gì rồi!” Tư Nam cười cười kéo A Kim của y. “A Kim, cục cưng lăn đi đâu chơi mà dơ như vậy hả? Lại đây, Nam tắm cho cục cưng nha!”
.
“Này, A Kim ngậm cái gì trong miệng vậy?” Đường Tư Viễn đứng dậy khỏi ghế salon.
.
“Đúng vậy nha!” Tư Nam ngồi xổm xuống, nhìn hai cọng lông mà chó cưng ngậm trong miệng.
.
“Ha ha, A Kim, cục cưng đi săn vịt à?” Đường Tư Viễn ôm bụng cười ha ha.
.
“Anh, cọng lông này thật là dài không giống như lông vịt!” Muốn lấy hai cọng lông cánh ra khỏi miệng A Kim lần nữa, nhưng A Kim – Uông Phong Lân làm kiểu gì cũng không mở miệng.
.
“Vậy đó là cái gì? Thiên nga? Nó vốn là chó nha, cũng không phải là cóc ghẻ!”
.
“Gấu!” (Mi mới là cóc á!) Gặp quỉ, bình thường cũng đâu có cảm giác Đường Tư Viễn cao hơn mình bao nhiêu đâu, bây giờ nhìn sao mà giống một đại quái vật vậy ta?
.
“Anh à, cọng lông này dài như vậy, đừng có nói là của đại bàng nha?” Tư Nam vẫn còn đang nghiên cứu hai cọng lông.
.
“Dựa vào nó, lại còn săn đại bàng?” Đường Tư Viễn cười lăn lộn. “Cũng chỉ có em mới coi nó là bảo bối thôi! Nói coi nhà nha, anh nhớ có một lần về nhà tự nhiên lòi đâu ra một con chuột, nó là một con chó to như vậy, không đem con chuột kia ăn, thì ít ra cũng phải hù cho con chuột chạy mất dép chớ! Kết quả sao? Chính nó nhảy một phát lên ghế, hất em té xuống đó!”
.
“Anh, cục cưng là chó, không phải là mèo!” Tư Nam bĩu môi bất mãn.
.
“Nói tới ăn, bản lãnh của nó càng cao hơn, anh thấy em lúc nào cũng gầy như vậy chính là bao nhiêu thịt trong chén của mình đều đem cho nó hết rồi!” Đường Từ Viễn đi tới định sờ sờ đầu A Kim.
.
Uông Phong Lân lắc người né qua một bên: “Gấu gấu!” (Mi là ai hả? Sờ đầu lão tử, mi còn muốn sống không hả?)
.
“Mày càng ngày càng kênh kiệu nha? Bây giờ Tư nam về rồi, tao ngay cả sờ một chút cũng không được?” Đường Tư Viễn trừng mắt nhìn A Kim trước mặt, đột nhiên trong đầu lòi ra một suy nghĩ cực kì kì cục, bản thân mình vô tình nhìn thấy được sự khinh thường cùng kiêu ngạo trong ánh mắt của con chó vàng vừa ngu vừa mập A Kim kia sao! Quên đi! Một con chó mà biết kiêu ngạo sao? Quên đi, không cần để ý tới nó! “Tư Nam, em hôm nay vào công ti phỏng vấn thế nào rồi?”
.
“Ôi, đừng nói nữa!” Tư Nam đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, “Người bên bộ phận nhân sự nói giám đốc có chút việc không có mặt ở công ti, cho nên tạm thời không thể sắp xếp phỏng vấn được.”
.
“Quả nhiên lời đồn là thật rồi!” Đường Tư Viễn cau mày.
.
“Chuyện gì vậy?” Tư Nam hỏi.
.
“Nghe nói tổng tài Uông Phong Lân của bọn anh sáng nay bị tai nạn xe, đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.” Đường Tư Viễn thở dài, “Hi vọng không xảy ra chuyện gì.”
.
“Gâu gấu!” (Yên tâm, qua hai tháng là xong ngay!)
.
“Mày kêu cái gì hử? Biết gì mà nói hử?” Đường Tư Viễn trừng mắt liếc A Kim một cái, “Tư Nam mau đem nó đi tắm đi! Dơ chết đi được. Ba cũng sắp về rồi đó.”
.
“Uh.” Tư Nam không biết tại sao có chút rầu rĩ, gật đầu với anh Hai, sau đó kéo A Kim lên lầu, “Lên lầu, A Kim, chúng ta đi tắm nào.”
.
…
.
“A Kim, da cục cưng thiệt là dày quá đi!” Tư Nam đóng cửa phòng tắm của mình lại.
.
“Gâu gâu!” (Da nó chứ da ta cái gì?)
.
“Lần nào tắm cho cục cưng cũng làm cho ta ướt nhẹp hết.” Tư nam vừa cởi quần áo vừa oán giận.
,
“Gấu gâu!” (Vậy mi cũng đem quần áo cởi ra là được mà!)
.
“Được rồi! Cục cưng đừng lộn xộn nữa!”
.
“Gấu!” (hả!) Uông Phong Lân nhìn cái người trước mặt mình chỉ mặc có mỗi cái quần lót kiểu quần đùi bó, tự nhiên làm cho cơ thể lại có phản ứng cực kì khác thường, đầu tiên chính là mình lại có thể vì một người đàn ông mà cơ thể sinh ra ham muốn! Thật là muốn xông tới cấu xé nha! Da dẻ nhìn thật là mịn màng, khuôn ngực tuy bằng phẳng nhưng mà hai viên hồng ngọc trên ngực nhất định ăn vào sẽ rất ngon, cái eo nhỏ nhắn này nhìn thật là muốn ôm… Ặc? Cái mũi sao là lạ vậy. “Gấu!” (máu a) đây không phải là một con chó già sao? Như thế nào lại có thể động tình, lại còn xịt máu mũi bởi vì cơ thể của một người đàn ông! Cái này nếu mà nói ra, dọa không ít người hồn vía bay ra khỏi vũ trụ luôn!
.
“A Kim, cục cưng như thế nào rồi?” Tư Nam sau khi xả nước tắm ra vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chó cưng của mình xịt máu mũi, “Cục cưng không sao chứ? Có phải đi ra ngoài bị cái gì đập vào đầu chấn thương sọ não không?”
.
“Gấu gấu!” (Có mi mới ngu như vậy thôi!), oa, thật là gần nha! Mặc kệ luôn, nếm thử mới được, Nghĩ tới đó Uông Phong Lân liền dí đầu vào trong lòng Tư Nam, liếm liếm lên trên làn da trắng nõn của y.
.
“A Kim!” Đang định lau máu trên mũi A Kim, Tư Nam bị hù sợ đến nhảy dựng lên, “Cục cưng, cục cưng đang làm gì đó?”
.
“Ô…” Thì ra chó không chỉ biết sủa gầu gâu, còn có thể làm nũng nha! Uông Phong Lân giả bộ trưng ra bộ dáng đáng thương.
.
“Ôi, được rồi! Nam biết, cục cưng không thoải mái muốn liếm liếm phải không? Tư Nam lại ngồi xổm xuống, “Ôi, A Kim, cục cưng có biết cục cưng như vậy Nam sẽ rất lo lắng hay không hả.”
.
Không thèm đếm xỉa tới mi, thật sự là rất mềm mại, thơm quá đi! Tiếp tục liếm.
.
“A Kim, cục cưng cũng biết bạn bè của Nam không có bao nhiêu người, khi còn nhỏ yêu nhất chính là cục cưng đó.” Vuốt vuốt bộ lông vàng của A Kim, vốc một chút nước xối lên cho nó. “Nam cũng biết dựa theo tuổi của chó mà nói, cục cưng đã rất già rồi. Lúc nào cũng có thể rời Nam mà đi, nhưng mà, Nam thật là không nỡ!”
.
“Gâu!” Xem như là để ứng phó, tiếp tục liếm liến, ôi, hai hạt anh đào be bé này ăn thật là ngon! Thủ pháp xoa bóp của mi thật là tốt mà!
.
“Hôm nay anh cũng xảy ra chuyện, nghe anh Hai nói anh bị hôn mê rồi, Nam thật lo lắng quá.”
.
“Gâu! (hả?) Mi lo lắng cho ta? Chúng ta quen nhau sao? Mi đừng có nói là bởi vì muốn vào làm trong công ti của ta mà lo cho ta nha?
.
“A Kim, trí nhớ của cục cưng thật là tệ nha!” Tư Nam hoàn toàn không có chú ý tới con chó vàng đang liếm liếm lên bộ ngực của mình, “Khi cục cưng vẫn còn là cún con, khi đó, có lần Nam dẫn cục cưng ra ngoài chơi, bị lạc đường, sau đó có người xấu muốn bắt nạt Nam, có một anh nhỏ nhỏ đánh người xấu chạy tán loạn, rồi lại còn đưa chúng ta về nhà đó!”
.
“Gâu!” (Khi A Kim con bé, ta làm sao mà biết hả?)
.
“Anh nhỏ nhỏ kia bây giờ đã là tổng tài của tập đoàn Uông thị rồi!” Tư Nam lẩm bẩm lầm bầm vuốt đầu A Kim, “Anh lớn hơn Nam ba tuổi, như vậy thì đúng là quá giỏi phải không!”
.
“Gấu?” (Ta?) có chuyện như vậy sao? Ta nghĩ không ra nha. Hình như là có thì phải, chao ơi, nhưng mà không phải ta cứu một cô bé trắng trẻo mắt to sao? Nhìn lại Đường Tư Nam trước mặt, cũng trắng trẻo, mắt to, nhưng mà y là nam nha, đúng là nam hàng thật giá thật nha, mặc dù cũng rất thơm, rất dễ chịu, bộ dạng ăn vô cũng rất tốt.
.
“Hi hi, cũng phải, cục cưng tất nhiên sẽ không nhớ rồi! Khi đó cục cưng còn chưa đến một tuổi mà.” Tư Nam tiếp tục giúp chó cưng tẩy lông, bàn tay đã đưa tới bụng dưới của ki ki, xoa nắn, “Kì thật, Nam cũng có thể không cần đến Uông thị làm việc. Nhưng mà Nam muốn tới đó, hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, dù là từ xa nhìn thấy một chút cũng đã đủ rồi.”
.
“Ô ” (Rờ trúng cái kia rồi!)
.
“Làm sao vậy? Nam mạnh tay quá à?” Tư Nam rụt tay, đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng, “Á! A Kim, cục cưng háo sắc nha! Cái kia tại sao lại cứng lên hả? Cục cưng đừng có nói là đi ra ngoài trêu chọc chó cái nhà người khác nha? Cục cưng già như vậy rồi, làm cho con nhà người ta to bụng, cũng chẳng thể chịu trách nhiệm nữa đâu!”
.
“Gấu!” (Ngu ngốc, mi đang nói cái gì hả?)
.
“Hi hi, quên đi! Làm gì có chuyện ở đâu nói ki ki phải chịu trách nhiệm ha?” Tư Nam tiếp tục tắm rửa cho A Kim.
.
“Ô (xoa bóp thiệt là thoải mái nha.) chờ một chút, y mới nãy nói cái gì vậy? Hình như là y nói y thích mình nha! Ôi chao, thích mình? Uông Phong Lâu rốt cuộc thu hồi đầu lưỡi háo sắc của mình lại, giương mắt nhìn người đang tắm rửa cho mình, người đẹp như vậy mà phải sống kiếp đàn ông thì thật sự quá đáng tiếc mà. Bất quá bây giờ dù sao song tính luyến cũng có rất nhiều, đợi ta sau khi trở lại làm người, thì đem mi làm tình nhân cũng rất được.
.
“Ôi, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện, Nam thật muốn đến gặp anh.”
.
“Gâu!” (Ta cũng muốn đi!) cũng không biết là tai nạn xe đó có làm cho khuôn mặt anh tuấn của ta tiêu tùng không nữa, quên hỏi con bé thiên sứ ngu ngốc kia mất tiêu rồi. Hơn nữa, tốt nhất là đừng có nên đột nhiên nhảy ra bảy tám kẻ muốn xâu xé công ti của ta. Còn có cái tai họa ngầm kia, cũng đừng có mà đột nhiên lòi ra nha?
Trên bàn ăn trước bữa cơm của nhà họ Đường.
.
Uông Phong Lân mới biết được tổng giám đốc chi nhánh thứ hai của công ty Đường Chính Sâm là lão cha của Đường Tư Viễn cùng Đường Tư Nam! Kì quái, bộ dạng xấu muốn chết kia lại có thể sinh ra hai đứa con có bộ dạng như vậy à! Thật khó mà tin được… Hai tròng mắt lại nhìn về mẹ Đường mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng hẳn là khi trẻ cũng là người rất xinh đẹp.
.
“A Kim, cục cưng sao nhìn lung tung vậy?” Tư Nam sờ sờ đầu của hắn, “Hôm nay có rất nhiều món ngon nha, cục cưng muốn ăn gì nè?”
.
“Gâu!” (Ta nhìn không có thấy, ăn kiểu gì hả?) Uông Phong Lân nhìn chỗ trống bên cạnh Tư Nam, liền động thân nhảy phóc lên ghế.
.
“Oa, A Kim, mày hồi quang phản chiếu hử?” Đường Tư Viễn độc mồm độc miệng nói.
.
“Gấu gấu!” (Có mà mi mới nhanh chết đấy!)
.
“A Kim! Mày cũng rất lâu rồi ko có ngồi cùng bàn ăn cơm rồi nha!” Đối với Đường Tư Sâm vị trí của con chó già này trong lòng ông cũng lớn lắm, “Bất quá, vị trí của mày là để dành cho vợ tương lai của Tư Nam nha!”
.
“Gấu?” (Vợ?) Uông Phong Lân nhìn Tư Nam bên cạnh một chút, y có bạn gái sao? Không quá như vậy chứ? Nghĩ lại vừa mới nãy y còn mặc quần lót xì teen mà, hẳn vẫn còn là gà con hử? Huống chi, y thích hắn mà, đừng có nói là đi thích phụ nữ nha?
.
“Ba, ba đừng có nói lung tung mà!” Tư Nam bĩu môi, gắp một miếng sườn non cho A Kim, “Ăn đi!”
.
“Uh, ngon quá!” Ăn hết thịt, nhả xương ra.
.
“Á! A Kim, mày bây giờ sang quá hen! Lại còn ăn thịt không ăn xương!” Đường Tư Viễn thật sự là cảm giác thấy con chó già nhà mình hôm nay có những hành vi thực sự rất quái lạ.
.
“Gấu!” (Mi quản được ta à?)
.
“A Kim già mà! Có thể răng của cục cưng xài không được nữa.” Tư Nam tốt bụng giải thích thay cho hắn.
.
“Gấu!” Nhìn vào miếng cá chiên xù, đầu ủi ủi vào tay Tư Nam.
.
“Còn đòi món mình thích nữa mới ghê?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim, nhất định là có chỗ nào không đúng mà.
.
“Tư Viễn, hôm nay sao con cứ gây chuyện gì với A Kim vậy?” Đường Chính Sâm nhìn vẻ mặt của đứa con lớn, lại nhìn con chó già đang ra sức ăn cá của mình, hình như A Kim cũng không giống mọi ngày lắm, hôm nay cứ lạ lạ thế nào ấy?
.
“Ba à, ba có cảm thấy hôm nay A Kim có cái gì đó kì kì không?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim thở phì phò nhai cá chiên, sau đó thì đem xương nhả ra, liền cảm thấy quỉ dị không nói nên lời.
.
“Chắc là như Tư Nam nói thôi, A Kim già rồi, răng không có nhai xương được nữa.” Đường Chính Sâm lơ đểnh nói rồi tiếp tục ăn cơm.
.
“Mẹ chỉ biết, Tư Lại lại vừa mới lấy cá đưa cho A Kim ăn!” Đường mẹ lại bưng thêm cá lên, ngồi xuống bên cạnh, “Tư Nam à, con đừng có nói là mẹ trù ẻo con nha, con xem anh của con cường tráng bao nhiêu, còn con thì mỏng te như tờ giấy rồi, nếu mà còn gầy nữa, không khéo biến thành nấm lùn luôn.”
.
“Sặc…” Uông Phong Lân đem canh Tư Nam cho mình sặc hết ra ngoài. Nấm lùn? Mẹ Đường à, bác có biết là nấm lùn còn có ý nghĩa sâu xa khác không vậy, nó chính là để nói cái kia kia của đàn ông nha?
.
“Nhìn đi kìa, nó thậm chí còn biết mẹ nói cái nấm…” Đường Tư Viễn nói được một nửa, ý nghĩa của cái nấm, hay là đừng nói trong lúc ăn cơm.
.
“Anh Hai à, anh hôm nay thiệt tình là lúc nào cũng nhằm vào A Kim nha!” Tư Nam ôn nhu vuốt ve lưng A Kim giúp cục cưng hít thở, “Ôi, A Kim già quá rồi, ngay cả ăn canh mà cũng bị sặc nữa.”
.
“Được rồi, Tư Viễn, A Kim có thể thật sự sắp không xong.” Đường Chính Sâm đồng tình liếc mắt nhìn A Kim một cái, “Tập trung ăn cơm đi, ăn sớm nghỉ ngơi sớm. Mai vô công ti có thể sẽ rất bận đó.”
.
“À đúng rồi, ba, hôm nay ba có đi thăm tổng tài công ti ba không?” Tư Nam làm như lơ đãng hỏi.
.
“Có.” Đường Chính Sâm thở dài, “Từ sáng sớm đưa đến bệnh viện thì đã bị hôn mê sâu rồi.” Bác sĩ tuy đã làm kiểm tra toàn diện nhưng mà không có phát hiện ra bất kì điều gì bất thường.
.
“Không phát hiện bất thường?” Đường Tư Viễn hỏi, “Không có bị thương gì sao? Con nghe nói anh ta bị đập hết mặt vào vô lăng mà không phải sao?”
.
“Cho nên mới rất kì quái chứ! Bác sĩ nói trên người không hề có một vết thương, thậm chí ngay cả dấu bị mảnh kính cắt vào cũng không có. Trạng thái cơ thể giống như là đang ngủ say vậy đó. Đang nghi ngờ không biết có phải là bị chấn thương sọ não dẫn tới chèn ép lên hệ thần kinh hay không nữa.”
.
“Gấu!” (Cũng may không có làm bị thương khuôn mặt anh tuấn của ta.)
.
“Cái này mày cũng hóng hớt à?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim, lúc lão cha nói chuyện nó nghe hết sức chăm chú, giống như là khi nghe thấy người kia không bị thương thì liền trở nên rất an tâm, kì quái hết chỗ nói rồi.
.
Ăn cơm xong thì theo Đường Tư Nam trở về phòng, sau đó bò lên giường của y, tứ chi xoạc rộng, ngủ! Làm chó hóa ra lại có thể hạnh phúc tới như vậy sao! Chỉ cần ăn với ngủ, cái gì cũng chẳng cần phải quan tâm.
.
“Cục cưng muốn ngủ trên giường của Nam à?” Tư Nam nhìn bạn chó già to con A Kim nhưng lại rất không có bộ dạng của chó, chẳng trách anh Hai cứ soi nó, hành vi quả thật rất cổ quái.
.
“Gâu!” (Uh!) còn phải hỏi? Ta nằm chung với người này sao! Không hề gì, dù sao mi cũng thơm thơm mềm mềm đảm bảo ôm rất thích, ta là ta không có ngại ngủ chung một giường với mi đâu! Mi hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh, đây chính là lần đầu tiên ta ngủ chung một giường với đàn ông nha.
.
Tư Nam chỉ cười cười, không có nói cái gì nữa, chỉ lại bàn ngồi đọc sách.
.
Bộ dáng chăm chú của y thật sự là rất đẹp! Uống Phong Lân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn bàn. Ngón tay lật sách, cảm giác tiếng sách sột soạt như là tiếng kêu hạnh phúc. Lần đầu tiên Uông Phong Lân phát hiện bản thân mình hóa ra lại rất tán thưởng đối với một người đàn ông khác như vậy; hơn nữa, bản thân mình cũng lần đầu tiên có ý niệm muốn chiếm hữu một người hiện lên trong đầu. Không giống như là đối với những người phụ nữa đã từng lên giường với mình, chỉ là nhu cầu phát tiết dục vọng, hoàn toàn không có dục niệm phải giữ lấy. Nhưng mà đối với thiếu niên trong sáng đang ngồi trước mặt này, thế nhưng lại rất muốn giữ chặt không bao giờ buông ra, muốn tất cả những điều tốt đẹp của y chỉ được bày ra cho một mình mình nhìn thấy. Vô tình nhìn qua móng vuốt của mình một cái: Ôi, bây giờ chính là chỉ muốn để cho một con chó xem thôi!
.
Tư Nam gập sách lại đứng lên, quay đầu lại nói với A Kim: “Được rồi, cục cưng ngủ trước đi! Nam đi tắm.”
.
“Gấu?” (Đi tắm?) Ta muốn nhìn nha! Ta muốn nhìn! Ta muốn nhìn ngươi *** nha!
.
“Cục cưng làm gì đó?” Tư Nam cởi bỏ quần áo, quay đầu lại nhìn A Kim đang ngó mình chằm chằm, “Cục cưng mới tắm xong mà, đừng có đòi tắm tiếp chứ. Tắm cho cục cưng, Nam chẳng có cách nào giữ cho mình khô được.”
.
“Ô ” (Không muốn cho ta nhìn còn bày đặt ngụy biện nữa, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy mi *** hà, không chỉ muốn nhìn thấy mi ***, còn muốn đem mi ăn sạch sẽ.)
.
Tư Nam đi vào phòng tắm, bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào, quấy rối Uông Phong Lân đang nằm trên giường tâm tình chẳng thể yên tĩnh được, hắn thế nào cũng xịt máu mũi nữa cho coi. Y muốn vào làm trong công ti, không bằng sẽ giúp y hoàn thành! Sau này có thể thường xuyên nhìn thấy y, cũng sẽ dễ dàng hơn cho chuyện của mình. Không bằng ngày mai quay lại công ti, miễn cho bản thân hôn mê không biết tới lúc nào. Chờ một chút, Mini thiên sứ kia không có nói cho mình làm sao mới có thể tỉnh lại nha? Ngày mai phải tranh thủ lúc không có ai tìm Mini kia hỏi lại một chút mới được.
.
Tư Nam sau khi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy con chó vàng vừa to vừa già A Kim đang ngủ khò khò trên giường của mình, mà tư thế thật sự là chẳng giống chó chút nào. Cưng chiều xoa xoa đầu của cục cưng, bản thân cũng bò lên giường nằm xuống.
.
Woa Thơm quá đi! Uông Phong Lân trong mộng nghe được hương vị ngọt ngào của cái người ấm hủm bên cạnh, không khỏi dựa ra sau, tìm một vị trí thoải mái mà cuộn tròn trong lòng y.
.
“A Kim!” Tư Nam nhỏ giọng gọi một chút! Đây là như thế nào? Mặc dù trước kia A Kim cũng leo lên giường y ngủ, nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định với y, có đôi khi chỉ co lại thành một nhúm ở góc giường. Mà hôm nay, không chỉ bò lên giữa giường ngủ thẳng cổ, lại còn dụi đầu vào trong khuỷu tay mình! Quên đi! Có lẽ là bởi vì mọi ngày không có làm như vậy, cho nên mới thấy khác thường thôi!
.
Thật sự là thoải mái quá đi! Uông Phong Lân ra sức dựa vào người bên cạnh sát thêm miếng nữa, hơi thở của y, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của y, tự nhiên lại cảm thấy một cảm giác dễ chịu cùng an toàn cực kì. Từ khi biết nhớ tới lúc này thì hình như bản thân chưa bao giờ ngủ chung giường với một người nào cả, phụ nữ lên giường cùng với hắn cũng lắm sau khi làm tình xong thì cũng chỉ nằm nghĩ ngơi một lúc rồi ngay lập tức sẽ bắt buộc người ta đi chỗ khác, không được qua đêm với hắn. Nhưng mà hôm nay, biết rõ người kia là đàn ông, lại đi có cảm giác an toàn lạ thường. Trong hơi thở vững vàng của y còn có thể cảm nhận được mùi vị ấm áp…
.
Sáng sớm.
.
Tư Nam giật mình tỉnh ngủ, nhìn thấy A Kim quen thuộc đang cuộn trong lòng mình ngủ say sưa không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu. Kì quái, đêm qua tự nhiên lại nằm mơ thấy A Kim biến thành một người đàn ông anh tuấn, lúc mình đang bị thương thì kéo mình ôm vào trong lòng, còn nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
.
Thật sự là suy nghĩ miên man rồi! Tư Nam đứng dậy, đi vào trong toilet.
.
Ôi Cảm giác ấm áp bên cạnh tự nhiên mất đi, Uông Phong Lân mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là móng vuốt của một con chó vàng, xem ra mình đúng là phải làm chó hai tháng rồi, không phải là đang gặp ác mộng rồi! Nhìn quanh một chút, muốn đi rửa mặt ghê! Quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam vừa mới đi vào toilet, vì vậy liền nhổm người dậy, nhảy xuống giường cũng theo y đi vào.
.
“A Kim?” Tư Nam bị con chó vồ lấy từ phía sau giật hết cả người, “Cục cưng muốn làm gì vậy?”
.
“Gâu!” (Tắm rửa.)
.
“Cục cưng sao vậy, đi ra ngoài nào!” Tư Nam vuốt vuốt đầu A Kim trấn an, “Nam chỉ rửa mặt một chút thôi, xíu nữa là mẹ sẽ gọi chúng ta ăn cơm rồi.”
.
“Gâu gâu!” (Ta cũng muốn rửa mà!) xem ra y không biết được mình “nói” cái gì rồi! Uông Phong Lâu đơn giản tự mình đi tới phía dưới vòi sen, ngồi xổm xuống chờ.
.
“Cục cưng tắm rửa à?” Tư Nam nhìn hắn đầy kinh dị.
.
“Gâu!” (Đúng vậy!) rồi gật đầu, chỉ có gật đầu y mới hiểu được.
.
“A Kim, cục cưng thiệt là rất quái lạ nha! Làm gì có con chó nào buổi sáng lại đi tắm chứ? Bình thường ba ngày tắm cho cục cưng một lần, cục cưng còn buồn phiền!” Tư Nam ngồi xổm xuống đối diện với A Kim, cẩn thận nhìn nó, chó cưng của mình rốt cuộc có chỗ nào không đúng ta?
.
“Gấu gấu!” (Mi dựa lại gần như vậy để làm cái gì?) nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng kia, thật là muốn hôn một cái quá đi! Kì cục quá, mình bị làm sao vậy, tại sao lại nổi lên thú tính mãnh liệt với một người đàn ông vậy! Nhất định là do hormone của con chó tác oai tác quái rồi, không liên quan gì tới mình. Bất quá, đôi môi này…
.
“Óe!” Đôi môi đột nhiên bị chó cưng đưa lưỡi liếm tới, Tư Nam vô thức nhảy ra sau chạy trốn, cả người ngồi bệt xuống đất, nhìn A Kim trước mặt không thể tin nổi, sau đó tức giận thấp giọng la: “A Kim! Cục cưng sao lại có thể quá đáng tới như vậy hả? Nụ hôn đầu tiên của Nam nha, cục cưng tại sao lại có thể trộm đi như vậy…”
.
“Gấu?” (Nụ hôn đầu tiên?) Uông Phong Lân nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như bánh bao trước mặt đang bối rối, hai mươi ba tuổi, mà lại là nụ hôn đầu tiên sao. Há há há há há, khó mà đào được người ngây thơ như vậy nha! Nhưng mà, tại sao trong lòng mình tự nhiên lại có cảm giác mừng như điên vậy.
.
“Cục cưng… đang cười hả?” Tư Nam nhìn chằm chằm vào mặt A Kim, rất quỉ dị nha? Con chó già nhà mình đúng là đang cười nha! Chẳng lẽ là cười mình tới tận hai mươi ba tuổi mới có nụ hôn đầu tiên sao?
.
“Gầu gâu!” (Không có cười mi mà!) Uông Phong Lân đem nụ cười nuốt lại trong bụng, nghĩ lại cũng biết một con chó lại lòi ra vẻ mặt cười vui mừng như điên thì đúng là muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu, tốt nhất là phải khống chế tâm tình một chút. Bất quá, người trước mặt này, đúng là có thể làm cho tâm tình của mình thay đổi mà, hơn nữa cũng không định giấu diếm, “Gấu gâu!” (Chờ đi, ta nhất định sẽ cho mi nụ hôn đầu tiên một cách chính thức nha!)
.
“Được rồi, muốn tắm thì cùng nhau tắm nào!”
.
Con chó già vừa mới thâu hương thành công liền trợn mắt lên trao tráo như hai cái đèn pha chờ mong nhìn Tư Nam chuẩn bị cởi quần áo, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy mi *** rồi!
.
“Ánh mắt của cục cưng như vậy là sao hả?” Tư Nam rốt cuộc cũng phát hiện ra A Kim đang tập trung tinh thần cao độ để nhìn mình, tại sao lại cảm thấy ánh mắt chó cưng y chang như là đang muốn đem mình ra ăn tươi nuốt sống vậy trời?
.
“Gâu!” (Đâu có!) ta chỉ có chờ mong chút thôi! Không hiểu sao?
.
“Ôi, quên đi, hôm nay Nam còn phải đi ra ngoài, còn nói với cục cưng nữa thế nào cũng đến trễ cho coi.” Tư Nam cũng không để ý nhiều nữa, kì quái cỡ nào thì con chó già kia cũng chỉ là cục cưng A Kim của nhà y thôi, còn có thể làm ra cái gì nữa chứ?
.
Nhìn y cởi hết áo ngủ, rồi quần, thân hình trắng nõn gầy gầy kia thực đúng là có ma lực hấp dẫn tới vô hạn nha! Mình chẳng phải là vẫn thích mĩ nữ ngực to sao? Tại sao nhìn thấy đàn ông để ngực trần lại tự nhiên có dục vọng muốn vuốt ve ôm hôn nhấm nháp vậy trời? Còn có hai cái chân thon thon dài dài kia nữa, rõ ràng là cũng đâu có cơ bắp cuồn cuộn đâu, trắng mịn mềm mại, thật là muốn quấn vào dây dưa. Nhìn ngón tay y đang nắm lấy quần lót… Uông Phong Lân cảm giác thấy luồng khí nóng trong mũi bắt đầu khởi động…
.
Mới tuột quần lót được phân nửa, tự nhiên nhìn thấy A Kim máu mũi phun lênh láng, Tư Nam bị dọa rồi, vội vàng mặc lại, ngồi xổm xuống ôm lấy người A Kim: “Làm sao vậy? Tại sao lại xịt máu mũi rồi?” Liền xả nước ra rửa cái mũi cho A Kim, “Xem ra, phải đem cục cưng đến cho bác sĩ coi rồi!”.
.
“Gấu gấu!” (Không cần đâu!) cái gì mà đi gặp bác sĩ hả? Cái này của ta chỉ thuộc về phản ứng sinh lí bình thường thôi mà. Ôi chao? Thật sự là bình thường sao? Nhìn thấy một người đàn ông cởi quần áo mà xịt máu mũi, cái này thật sự bình thường sao? Lúc mấy cô người mẫu diễn viên tươi đẹp biểu diễn thoát y vũ trước mặt mình cũng đâu có tới mức này đâu? Bất giờ bất quá trước mặt người này — động tác cởi cái quần lót xì teen, cái gì cũng chưa có lòi ra mà, tại sao mình lại xịt máu mũi như vòi rồng vậy, cái này chẳng lẽ là bình thường sao? Nhất định là do hormone của con chó này rồi, nhất định là như vậy!!!
.
“Được rồi, không chảy nữa!” Tư Nam xoa xoa đầu A Kim, “Chiều nay Nam về, sẽ mang cục cưng tới bệnh viện nha! Bây giờ thì tắm nào!”
.
“Gâu!” (Được!) dù vẫn còn bảy tám phần không muốn, nếu mà phải đợi hai tháng, ngày nào cũng cùng nhau tắm rửa, thân thể con chó già này có khi nào bởi vì không còn đủ máu mà toi mạng không? Bất quá, nhìn phân thân mềm mềm nhỏ nhỏ của y sao mà đáng yêu quá vậy! Rất muốn ghẹo cho nó ngóc đầu dậy, sau đó thì cho nó khóc xịt ra sữa tươi ghê…
.
“Ôi! Tại sao lại xịt nữa?” Tư Nam bất đắc dĩ rửa mũi cho chó cưng thêm lần nữa. “Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hay là sáng nay Nam nhờ mẹ đưa cục cưng đi bệnh viện nha!”
.
“Gâu gâu!” (Không cần đâu!) ta không nhìn mi thì sẽ không có chuyện gì.
.
“Mau xuống nào, ăn cơm thôi!” MẹĐường dưới lầu gọi lớn lên.
.
“Con xuống liền!” Có ai tắm một phát mà mất một tiếng không trời! Tư Nam mặc quần áo đi xuống lầu, A Kim lẽo đẽo đi theo phía sau y.
.
Nhìn thấy Đường Tư Viễn ngồi trên ghế salon xem báo, Uông Phong Lân liền nhào qua tiếp cận, phải cập nhật tin tức ngày hôm nay chứ.
.
“Mày qua đây làm gì?” Đường Tư Viễn cảnh giác nhìn A Kim đang lò dò đi lại bên cạnh hắn.
.
“Gầu gấu gâu!” (Ta muốn đọc báo nha!)
.
“Đi! Đi! Bánh qui cho chó của mày cũng đã có rồi kia, muốn ăn thêm cái gì thì đi đòi Tư Nam, từng phá tao.” Đường Tư Viễn vội vàng xua chó ra.
.
“Gầu gâu gấu gâu!” (Có mà mi đi ăn bánh qui cho chó ấy! Ta đây muốn xem báo nha!) ta thèm quản ngươi! Tiến lên một bước, gặm lấy báo trong tay Đường Tư Viễn, đặt nó lên ghế salon rồi nghếch cổ nhìn qua.
.
“Mày, mày đọc báo?” Đường Tư Viễn tin không nỗi mà gào lên.
.
Tư Nam cùng mẹ Đường đang dọn bữa sáng lên cũng không khỏi nhìn qua bên này, không sai nha, A Kim đúng là đang trải tờ báo lên ghế salon rồi đọc kìa.
.
“Trời ạ! A Kim nhà chúng ta thành tinh rồi phải không?” Mẹ Đường quay đầu qua nhìn Tư Nam một chút, “Con dạy nó hả?”
.
Tư Nam lắc đầu: “Mẹ à, A Kim lúc trước hay có thói quen chảy máu mũi không?
.
Mẹ Đường suy nghĩ một chút. “Chưa từng có.”
.
“Nhưng mà hai ngày nay cục cưng chảy máu mũi mấy lần luôn, con đang sợ không biết có phải hôm qua cục cưng chạy ra ngoài rồi tông đầu vô chỗ nào không nữa.” Tư Nam đưa ra nghi vấn.
.
“Chảy máu mũi?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim đang xem báo bên cạnh, lại nhìn về phía thằng em trai xinh đẹp của mình một chút, “Nó chảy máu mũi lúc nào?”
.
“Đều lúc tắm rửa với em.” Tư Nam suy nghĩ một chút rồi trả lời.
.
“Hả?” Đường Tư Viễn kinh ngạc đến cằm rớt xuống mặt đất luôn, vì vậy hắn lặng lẽ lới gần bên tai A Kim hạ giọng, “Mày xịt máu mũi, đừng có nói là bởi vì nhìn thấy em tao *** nha?”
.
“Gấu?” (Mi làm sao biết vậy?) Uông Phong Lân cảnh giác quay đầu nhìn Đường Tư Viễn, sau đó rất thành thật mà gật đầu.
.
“Hả? Cư nhiên là thật sao?” Đường Tư Viễn bị dọa đến lảo đảo té bịch ngồi xuống đất, vội vàng nghiêm mặt, sửa sang lại tâm tình một chút, xem ra A Kim thật sự là đã thành tinh rồi.
.
“Mẹ à, hay là mẹ gọi điện thoại hẹn bác sĩ đi, chiều nay con về sẽ đem cục cưng tới coi sao!” Tư Nam nói với mẹ Đường.
.
“Anh nghĩ không cần đâu!” Đường Tư Viễn liếc mắt nhìn A Kim một cái, sau đó nói với Tư Nam, “Em sau này ít tắm với nó một cái thì sẽ không có chuyện gì!”
.
“Hử?” Tư Nam cùng Đường mẹ nhìn nhau, đây là ý gì vậy?
.
“Không cần đâu, cứ việc nghe lời anh, sẽ không có chuyện gì nữa!” Đường Tư Viễn bất đắc dĩ nhìn chân A Kim đang đè lên tờ báo, xem ra chỉ có nước đợi cho con chó già này coi xong hết thì mới tới lượt mình coi rồi.
.
“Tư Viễn, báo hôm nay có tin gì không?” Đường Chính Sâm từ trên lầu đi xuống, thuận miệng hỏi.
.
“A Kim đang đọc.” Vẻ mặt Đường Tư Viễn trả lời cực kì bình thản, nhìn vẻ mặt của lão cha, quả nhiên chính là vẻ mặt kinh ngạc!
.
“Nhà mình ngay cả chó cũng biết coi báo sao?” Đường Chính Sâm đi qua bên cạnh A Kim, nhìn đó đang chăm chú đọc một tin tức về tài chính, hai tròng mắt thiếu điều trợn lên muốt tét ra, “Đã vậy còn đi đọc tin tài chính mới ghê chớ!”
.
“A Kim chắc thành tinh rồi!” Mẹ Đường bĩu bĩu môi như chả có gì, xoay người đi vào bếp, “Đều đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm nào!”
.
Ba cha con cùng đi rửa tay, trong phòng khách chỉ còn lại A Kim, Uông Phong Lân hoàn toàn không có chú ý mọi người trong nhà có phát biểu gì đối với hành vi đáng chú ý của mình, xem qua hết tờ báo trải trên ghế salon xong mới ngẩng đầu lên, xem ra công ti đúng là đem chuyện mình bị thương diếm xuống rồi, ít nhất cũng không thấy hình cái mặt mình băng bó từa lưa ở trên đây. Tư Nam đâu? Nhìn quanh phòng một vòng, không thấy cái thân ảnh gầy gầy kia đâu cả, làm cho con chó già cũng không khỏi phát ra một tiếng “Gâu” đầy bất an. Nhìn thấy ba cha con theo thứ tự đi ra khỏi toilet sát nhà bếp mới yên tâm trở lại.
.
“Tư Nam à, chuyện phỏng vấn ở công ty, chắc là phải dời lại vài ngày nữa rồi.” Đường Tư Viễn nói với Tư Nam, “Mấy ngày này, em cứ sắp xếp việc của mình đi!”
.
“Em biết rồi.” Tư Nam gật đầu. “Sáng nay em có hẹn với A Kha.”
.
“A Kha cũng từ Mĩ về rồi sao?” Đường Chính Sâm hỏi.
.
“Dạ, ba! Bạn ấy về sớm hơn con một năm luôn, bây giờ mở văn phòng thám tử.”
.
“Gâu Gâu!” (Ta muốn ăn bánh mì sanwich!) nhìn Tư Nam ngồi xuống Uông Phong Lân liền nhào lại, tự mình nhảy lên cái ghế bên cạnh.
.
Thân thủ cũng đủ nhanh nhẹn! Đường Tư Viễn lấy ánh mắt kì quái quét qua quét lại trên con chó vàng vừa to vừa già của nhà mình, nó cũng đã hơn mười ba tuổi rồi, hai năm trước đã không còn leo được lên ghế! Hơn nữa, thời gian Tư Nam không có ở nhà, nó chưa bao gờ leo lên ghế ăn cơm cả. Xem cái cách nó dụi đầu vào cánh tay Tư Nam, sau đó thì nhìn bộ dáng ngó về dĩa bánh kem kìa. Đường Tư Viễn tự nhiên rất tin tưởng bên trong thân thể con chó già nhà mình chứa linh hồn của một con người.
.
“Muốn ăn bánh kem à!” Tư Nam kéo bánh kem qua bỏ vào chén của A Kim, “Ăn đi!”
.
“Gâu!” (Mi đúng là tri kỉ mà!) thật là không biết một con chó thì phải cầm chén ăn bánh kem như thế nào nữa!
.
…
.
Uông Phong Lân miễng cưỡng leo lên ghế salon. Trong phòng chỉ còn lại có hai người là mẹ Đường với hắn — nếu như hắn vẫn còn được xem là người. Hay là đi tìm thiên sứ, cần phải biến thân về thành người trước cái đã. Uông Phong Lân nhảy xuống ghế salon, lảo đảo trở về phòng Tư Nam. Sau đó rút ra một cọng lông: “Gấu gấu!” (Mini, lăn ra đây!)
.
“Lại có chuyện gì?” Mini xuất hiện trước mặt hắn, nhưng cảnh giác lơ lửng ở trên không trung, không dám tới gần.
.
“Gầu gâu gấu gâu!” (Ta có tổng chín ngày được làm người phải không?)
.
“Đúng vậy!”
.
“Gâu gâu! (Ta đây làm sao biến lại thành người?)
.
“Đúng rồi, quên nói cho mi biết chú ngữ rồi!” Mini vừa định nói ra câu chú ngữ kia.
.
“Gâu, gầu gâu gấu gâu!” (Chờ một chút, chín ngày này có thể phân phối ra dùng không? Ví dụ như hôm nay ba tiếng, ngày mai bốn tiếng…).
.
“Trên lí thuyết thì có thể!” Mini gật đầu.
.
“Gầu gâu!” (Vậy thì làm đi!)
.
“Nhưng mà, mi phải phân phối thời gian thật tốt đó.” Mini suy nghĩ một chút, “Phải nhớ, nếu như mi làm người liên tục ba ngày, vậy thì thân thể con chó này sẽ bắt đầu phân hủy đó!”.
.
“Gấu?” (Hả?) đúng vậy, không thể để cho thân thể con chó này bị phân hủy được, thậm chí không thể làm cho nó chết, nếu không Tư Nam sẽ rất thương tâm.
.
Chú ngữ để biến thành người là lúa mì, biến trở lại thành chó là gạo lức. Mini thở dài, “Tự mi nhớ lấy đi!”
.
Uông Phong Lân gật đầu. Tính toán trong hai tháng này, như thế nào tận dụng tối đa chín ngày làm người, cũng chính là 216 giờ này.
.
Mini xoay người, biến mất trong không khí.
.
Uông Phong Lân xoay người đi ra khỏi phòng Tư Nam, biến trở lại thành người, như vậy nhất định phải làm cho người khác tìm không ra thân thể của con chó này, nếu không người ta tưởng rằng con chó già này đã chết, nếu như lúc đó mình còn chưa có về thì coi như tiêu luôn. Đi lòng vòng khắp nơi trong nhà họ Đường, rốt cuộc cũng phát hiện ra một chỗ an toàn — chính là tầng hầm. Xem ra Đường mẹ cũng trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Uông Phong Lân lặng lẽ đi vào tầng hầm. Trong này để rất nhiều đồ vật lộn xộng, chắc toàn là đồ chơi hồi nhỏ của Đường Tư Viễn với Đường Tư Nam…, còn có một cái xe đạp cũ, gậy đánh bóng, bóng rổ, bóng đá… Cuối cùng, hắn phát hiện ra một cái rương gỗ lớn, bề ngoài mặc dù đã phai màu, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được hoa văn cùng đồ án như lúc còn mới. Đúng là chỗ này! Đem thân thể to lớn của con chó chui vào trong rương gỗ, sau đó cẩn thận đem nắp đậy lại.
.
“Gầu gâu!” (Lúa mì!)