Nhà Có Chó Dữ

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Chậm rãi mở mắt ra, cảm giác được trên người mình bị cắm vào rất nhiều ống, có ổng thở còn có ống truyền thức ăn. Bên người có một cô y tá trẻ tuổi đang tập trung tinh thần nhìn mình thật chăm chú.

.

“Ngài Uông, ngài đã tỉnh lại!” Y tá nhỏ kinh hỉ kêu lên. “Ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi bác sĩ.”

.

Nhìn y tá nhỏ đi chẳng khác gì đang chạy, Uông Phong Lân đưa tay kéo đi hết mớ dây nhợ lùng nhùng trên người, ngồi dậy, cảm thấy chân tay cứng ngắc rất không thoải mái, cái này chắc là nằm hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ làm cho cơ thể chưa thể thích ứng lại được với chuyển động.

.

“Ngài Uông, ngài tại sao lại tự đi như vậy.” Y tá nhỏ mang bác sĩ đi vào, phía sau còn có thêm năm sáu người, nhìn thấy có thư kí ở công ti của mình, còn có mấy người làm thuê ở nhà, còn có người không biết là ai cả.

.

“Tôi không có việc gì.” Uông Phong Lân đứng dậy, nói với người phía sau, “Gọi Tu lại đây ngay giúp tôi.”

.

“Vâng ạ!” Thư kí công ti lập tức đi gọi điện thoại.

.

“Sau đó thì nói với cha mẹ tôi, tôi không có vấn đề gì! Để cho bọn họ yên tâm.” Sau đó thì phân phó với người làm trong nhà.

.

“Vâng ạ!” Người làm cũng lập tức gọi điện thoại.

.

“Những người còn lại, cần thông báo cho người nào thì thông báo cho người đó đi! Bây giờ thì đi ra ngoài hết!” Ánh mắt lạnh như băng của Uông Phong Lân xẹt qua mặt của mấy người đó, nơi này chắc chắn cũng có người của mấy kẻ muốn xem kịch vui phái tới.

.

Mấy người kia cũng đi ra ngoài.

.

“Có thể để cho tôi làm một cuộc kiểm tra tổng quát cho anh không!” Bác sĩ đánh giá Uông Phong Lân, hắn thoạt nhìn giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

.

“Được rồi!” Uông Phong Lân gật đầu, “Bất quá, tôi thật sự là không có việc gì đâu.”

.

Bác sĩ kiểm tra lại thật chi tiết cho hắn. “Thật sự là kì tích!”

.

“Tôi nói qua với ông một chút.” Uông Phong Lân nhìn bác sĩ, “Tôi nghĩ, tôi có thể sẽ còn bất tỉnh, ngủ thêm vài ngày.”

.

“Hử?” Bác sĩ khó hiểu nhìn Uông Phong Lân.

.

Tu từ bên ngoài đi vào: “Phong Lân, cậu không có việc gì chứ?”

.

“Ổn rồi!” Uông Phong Lân gật đầu với hắn, nghĩ tới ngoại trừ lão mẹ của mình ra, đại khái cũng chỉ có Tu làm bạn từ lúc nhỏ cho tới lớn kiêm luôn trợ lí đắc lực này là thật tình lo lắng cho mình thôi!

.

“Cậu chắc chứ?” Tu nhìn hắn trên dưới một lượt, sau đó nhìn về phía bác sĩ đầy dò xét.

.

“Trước mắt xem ra tình huống thân thể của ngài Uông hết thảy đều bình thường.” Bác sĩ cho hắn đáp án.

.

“Tốt lắm, bác sĩ, cảm phiền ông đi ra ngoài một lát, tôi có chuyện cần nói riêng với Tu.” Uông Phong Lân mở lời, ngầm bảo Tu đưa tống luôn mấy kẻ phía sau hắn ra ngoài luôn.

.

Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài, vẫn lo lắng nhìn Uông Phong Lân: “Cậu thật sự không có việc gì chứ?”

.

Uông Phong Lân lắc đầu: “Lát nữa tôi nói cái gì, cậu chỉ cần nhớ kĩ là được, đừng hỏi tôi tại sao.”

.

Tu gật đầu.

.

“Trong vòng hai tháng tới có những lúc tôi sẽ bị hôn mê, hơn nữa thời gian tỉnh táo sẽ rất ngắn so với thời gian hôn mê, nhưng không cần phải lo lắng, bởi tình trạng này chỉ kéo dài hai tháng thôi.”

.

Tu nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

.

“Cậu tìm người kiểm tra xe của tôi lại toàn bộ, lúc xảy ra tai nạn tôi mặc dù không có tập trung chú ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy được hệ thống phanh của xe có vấn đề.”

.

“Biết rồi!”

.

“Với lại, đem phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của tôi sửa lại thành phòng bệnh, tôi có thể tùy thời mà bất tỉnh”

.

“Cái gì? Lúc nào cũng có thể bất tỉnh?”

.

“Cậu yên tâm đi, cái đó không liên quan gì đến tình huống cơ thể.” Uông Phong Lân vỗ vỗ vai Tu, “Sau đó tìm hai người đến bảo vệ giúp tôi, tôi cũng không muốn trong lúc đang hôn mê lại bị kẻ nào đó mưu sát.”

.

“Được, tôi hiểu rồi.” Tu gật đầu.

.

“À, còn một việc nữa!” Uông Phong Lân đột nhiên cười cười, “Cậu qua bên nhân sự nói một tiếng để bọn họ báo cho Đường Tư Nam tham gia phỏng vấn ngày hôm qua ba giờ chiều nay đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn trực tiếp phỏng vấn cậu ta.”

.

“Phỏng vấn ngày hôm qua cậu làm sao biết được?” Tu nghi hoặc nhìn Uông Phong Lân.

.

“Đợi mọi chuyện rõ ràng rồi, tôi sẽ nói chân tướng cho cậu biết.” Uông Phong Lân lần nữa vỗ vỗ bả vai hắn, “Yên tâm đi! Bây giờ đưa tôi trở lại công ti.”

.

“Cậu thật sự không có chuyện gì? Không cần ở lại bệnh viện theo dõi?”

.

“Cậu dài dòng quá!” Uông Phong Lân đứng dậy. “Tôi có việc, phải làm gấp!”

.

“Biết rồi!” Tu gật đầu, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nữa.

.



.

Đứng trước cửa tập đoàn Uông thị, Tư Nam vẫn cảm thấy không thể tin được. Ngày hôm qua người bên nhân sự còn nói là có việc nên tạm dừng, hôm nay thì tổng tài lại đích thân muốn phỏng vấn. Là lạ thế nào đó. Hơn nữa, không phải nói anh còn đang hôn mê sao? Như thế nào đột nhiên lại…

.

Đi vào cửa lớn của tập đoàn Uông thị, Tư Nam hít sâu một hơi, sẽ được nhìn thấy anh rồi, hi vọng bản thân sẽ không thất lễ.

.

“Chào cô tôi là Đường Tư Nam, có hẹn đến phỏng vấn.” Lễ phép đến trước bàn của lễ tân nói rõ lí do đến đây.

.

“Oh!” Lễ tân giương mắt nhìn người trước mặt, tại sao lại có thanh niên hấp dẫn đến như vậy chứ? Thanh âm trầm thấp lại ôn nhu, thật là đẹp trai nữa!

.

“Chào cô, tôi…”

.

“Là Đường Tư Nam sao?” Lễ tân rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, “Anh có thể dùng thang máy chuyên dụng, trực tiếp đến tầng mười tám là được.”

.

“Cảm ơn!” Tư Nam gật đầu với cô.

.

“Oh, anh Đường, em là Tiểu Luyến, hẹn gặp lại.” Lễ tân vừa nói vừa nhìn Đường Tư Nam chớp chớp mắt.

.

“Oh, cảm ơn, Tiểu Luyến, hẹn gặp lại!” Đường Tư Nam cũng cười cười gật đầu với cô, chuyển hướng đi đến thang máy chuyên dụng.

.

Tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, Tư Nam sửa sang lại áo xống lại một chút rồi bước ra.

.

“Anh chính là Đường Tư Nam?” Một người mặc trang phục công sở, là một mĩ nữ mắt đeo kính râm đứng trước mặt.

.

“Đúng vậy.”

.

“Chào anh, tôi là thư kí của tổng tài, anh có thể gọi tôi là Thước Nhã.” Mĩ nữ mở ra nụ cười rất nghề nghiệp, nhưng rất chắc chắn là cô ta không có nhiều hứng thú với y như cô gái trực lễ tân.

.

“Chào cô.”

.

“Tổng tài đang đợi anh, xin mời theo tôi.” Thước Nhã nhìn Tư Nam từ trên xuống dưới, trong lòng thở dài, thanh niên như vậy, có người phụ nữ nào có đủ dũng cảm để so sánh chứ? Đứng ở bên cạnh y thật rất dễ dàng cảm thấy tự ti lẫn mặc cảm trầm trọng!

.

“Cảm ơn.”

.

Thước Nhã gõ gõ cánh cửa phòng tổng tài, đẩy cửa đi vào: “Tổng tài, Đường Tư Nam đã tới rồi.”

.

“Mời cậu ta vào đi.” Uông Phong Lân hít sâu một hơi, ngày hôm qua sau khi ở chung thân mật, hôm nay lần đầu tiên mới có thể nhìn y thật kĩ lưỡng bằng ánh mắt của con người nha.

.

Đường Tư Nam đi vào phòng làm việc của Uông Phong Lân, bao nhiêu năm nay đều là nhìn thấy anh qua các phương tiện truyền thông, rốt cuộc cũng được gặp trực tiếp rồi.

.

Thước Nhã xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Hai người kia đang làm cái gì, mắt to trừng mắt nhỏ sao, không phải là đi phỏng vấn sao? Chẳng lẽ là đã biết nhau từ trước?

.

“Lại đây ngồi đi!” Lấy ngữ khí của tổng tài nói chuyện cùng với y có chút không quen, Uông Phong Lân cảm giác được bản thân thậm chí còn có ý nghĩ nhảy đến vồ lấy y rồi liếm lên mặt, thật may là có cái bàn làm việc to đùng cản lại.

.

“Cảm ơn, Uông tổng.” Tư Nam lễ phép gật đầu, anh quả nhiên rất anh tuấn, hơn nữa còn rất có khí thế.

.

“Không cần khách sáo.” Uông Phong Lân trong lòng ép buộc bản thân phải nghiêm túc, “Tôi có xem qua hồ sơ của cậu, học quản trị kinh doanh tại Mĩ sao?”

.

“Đúng vậy, Uông tổng.”

.

“Không cần câu nệ như vậy, gọi tôi Phong Lân là được rồi.” Kì thật đã quen mi gọi ta là A Kim rồi.

.

“Oh.” Cứ là lạ thế nào ấy, tại sao lại cảm giác ánh mắt anh nhìn mình rất quen thuộc nhỉ?

.

“Cộc, cộc, cộc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

.

“Vào đi.” Uông Phong Lân lên tiếng.

.

“Phong Lân, cậu có khách à?” Tu đẩy cửa đi vào.

.

“Không sao, đây là Đường Tư Nam tôi đã nói qua với cậu.” Uông Phong Lân chỉ vào Tư Nam rồi nói với Tu.

.

“Oh.” Tu  nhìn Đường Tư Nam một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thật là đẹp nha, quả thực còn muốn đẹp hơn so với phụ nữ, chẳng lẽ… Tu đưa ánh mắt dò hỏi về phía Uông Phong Lân.

.

“Tư Nam, đây là Tu Đức Uy, trợ lí cũng là bạn tốt nhất của tôi.” Uông Phong Lân hướng Tư Nam giới thiệu Tu, “Nếu như cậu tới làm, sẽ có rất nhiều việc phải học hỏi kinh nghiệm của cậu ta.”

.

Tư Nam lễ phép gật đầu chào Tu. “Chào anh Tu.”

.

“Chào cậu, không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Tu cũng được.” Tu cũng gật đầu với y, sau đó quay sang Uông Phong Lân, “Chuyện mà cậu dặn dò…” kéo dài lời ra một chút, ý hỏi Uông Phong Lân đang có người ngoài thì có vấn đề gì không?

.

“Không sao, cậu nói đi, Tư Nam không phải người ngoài.” Y tất nhiên không phải là người ngoài rồi, y là chủ nhân của tôi a! Uông Phong Lân bất đắc dĩ nhớ tới.

.

“Tôi điều Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ từ Kì Lân Vệ tới bảo vệ cậu!” Tu Đức Uy chỉ hai gã đàn ông mặc y phục màu đen phía sau, “Ngoài ra, điều một y tá từ bệnh viện của Lâm cho cậu, tuyệt đối có thể tín nhiệm, nghe nói là em họ của cậu ta.”

.

Uông Phong Lân gật đầu: “Nói với Lâm, hai tháng sau tôi nhất định sẽ mời cậu ta ăn cơm.”

.

“Được.” Tu gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Đường Tư Nam một cái, “Tôi ra ngoài trước.”

.

“Uh.”

.

Thì ra người xung quanh cũng gọi anh là Phong Lân, thật sự là một tổng tài không hề làm ra vẻ mà. Tư Nam thầm nghĩ ngợi.

.

“Được rồi, Tư Nam, như thế này: Tu là trợ lí của tôi, công việc của cậu ấy rất nhiều, cho nên tôi muốn tìm một người có thể chia sẻ công việc với cậu ấy. Thân thể tôi dạo này không ổn định…” Bởi vì ta còn phải làm chó cưng của mi, “Có thể sẽ bị lâm vào trạng thái hôn mê thường xuyên, cho nên tôi muốn tìm một người có thể tin cậy đảm nhận vị trí này. Tôi biết Đường Chính Sâm ba cậu là tổng giám đốc chi nhánh của công ti, làm việc rất chăm chỉ, là người tốt. Đường Tư Viễn anh cậu là giám đốc truyền thông, cũng rất có năng lực. Cho nên tôi nghĩ, cậu có thể đảm nhận vị trí này.”

.

“Tôi sẽ làm hết sức, Uông tổng, oh, Phong Lân!” Tư Nam lộ ra nụ cười rạng rỡ đáng yêu.

.

Thật sự là đáng yêu, quả nhiên cho dù đổi sang góc nhìn của người rồi, vẫn cảm giác thấy y rất đáng yêu, Uông Phong lân nghĩ ngợi, khóe miệng cũng không khỏi cong lên thành một nụ cười: “Còn nữa, tôi nghe nói nhà cậu có nuôi chó à?”

.

“Cái này anh cũng biết à?” Tư Nam khó tin nhìn Uông Phong Lân.

.

“Trong lúc tôi hôn mê, có thể sẽ có vài kẻ muốn lên đây gây chuyện lộn xộn, cậu có thể mang chó cưng của cậu đi làm, để bảo vệ chỗ này được an toàn.”

.

Mang A Kim tới chỗ này? Y có nghe lộn không vậy? Hay là Uông Phong Lân trước mặt bị tai nạn xe nên não bị hư rồi? Anh đã có hai đại cao thủ từ Kì Lân Vệ bảo vệ rồi mà! Kì Lân Vệ chính là công ti bảo vệ rất nổi danh những năm gần đây, nghe nói vệ sĩ của Kì Lân Vệ còn lợi hại hơn cả tổ cảnh sát tinh anh chuyên bảo vệ nhân chứng nữa.

.

Uông Phong Lân gật gật đầu: “Tôi nói thật, không phải nói giỡn đâu. Tốt nhất, ngày mai có thể thấy cậu tới nhận việc. Đương nhiên, A Kim có tới hay không, cũng có thể nhìn xem nó có tình nguyệt hay không nữa!” Nếu ta không muốn đi, mi không cần phải lôi ta tới đây, miễn bớt phiền toái.

.

“Oh, được.” Tư Nam gật đầu.

.

Tư Nam đi rồi, đem tất cả những chuyện cần chú ý dặn dò lại Tu một lần nữa, Uông Phong Lân đi tới phòng nghỉ ngơi của mình. Nhân viên đã an bài tốt một cái giường để cho hắn muốn hôn mê lúc nào cũng được, y tá cũng chuẩn bị tốt máy hỗ trợ hô hấp cùng dịch truyền dinh dưỡng, vệ sĩ cũng đã có mặt. Uông Phong Lân duỗi chân duỗi tay bất đắc dĩ, nhìn lại thời gian cũng không còn sớm nữa, mình cũng đã dùng hết bảy giờ rồi, nếu mà bây giờ còn chưa quay về, Tư Nam về tới nhà thì sợ không kịp nữa.

.

Mạnh Ba nhìn Uông Phong Lân đi lại giường hỏi: “Uông tổng, anh muốn ngủ sao?”

.

Uông Phong Lân gật đầu: “Không biết tôi sẽ ngủ bao lâu nữa, cần phải đề phòng ai, tôi nghĩ Tu cũng đã dặn dò các người rồi.”

.

Mạnh Ba gật đầu.

.

Uông Phong Lân nhìn y tá bên cạnh mình một chút, nhìn bảng tên trên ngực của cô: “Cô là em họ của Lâm? Phiên Gia?”

.

Y tá chỉnh lại bảng tên trên ngực: “Tôi là Phan Già, không phải Phiên Gia!”

.

Phan Già? Lâm nói có thể gọi cô là Phiên Gia.” Uông Phong Lân cười, nhìn bộ dáng cô y tá nhỏ chẳng hề tươi cười trước mắt này.

.

Tùy tiện mi. Dù sao bị gọi là Phiên Gia riết cũng thành quen. “Tôi không vấn đề gì.”

.

“Tốt lắm, Phiên Gia MM, tôi liền đem bản thân mình giao cho cô đây!” Uông Phong Lân mỉm cười nằm ra giường, “Tôi muốn ngủ, các người cứ ra ngoài trước đi, năm phút sau thì hãy vào lại.”

.

Ba người đi ra ngoài.

.

Nhắm mắt lại, lẩm bẩm lầm bầm: “Không biết buổi tối hôm nay có thịt kho tàu không nữa! “Gạo lức!”

Mở mắt ra lại, quả nhiên là đang nằm trong rương ở tầng hầm, trở thành con chó vừa già vừa to A Kim lụm cụm bò ra khỏi rương, lặng lẽ đi lên cầu thang.

.

“Mẹ ơi, A Kim đâu?” Thanh âm của Tư Nam.

.

“Mẹ không thấy, chắc là lại chạy ra ngoài chơi rồi, không cần lo đâu.”

.

Phải trở về thật nhanh! Uông Phong Lân nghĩ. Nghe thấy bước chân Tư Nam đi qua đoạn hành lang này, mới lặng lẽ lắc mình đi ra khỏi tầng hầm, sau đó chạy đến một hướng khác.

.

“Gâu!” (Ta ở đây!) nhìn thấy Tư Nam từ ngoài sân chạy lại, A Kim thở phì phò liền xông tới, bổ nhào vào Tư Nam, hai chân trước vừa vặn đặt trên ngực Tư Nam, sau đó thì liếm lấy liếm để lên mặt y.

,

Đột nhiên vị vồ lấy Tư Nam còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị liếm tới mặt mũi dính đầy nước miếng: “Ha ha, A Kim, cục cưng tại sao lại hưng phấn vậy? Cục cưng mới đi đâu về? Nam thật là lo lắng cho cục cưng nha!”

.

“Gâu gâu!” (Mới rồi chẳng phải mi gặp ta sao!) thật đúng là càng nhìn càng đáng yêu mà, lúc nãy trong phòng làm việc, ta đã muốn vồ lấy mi rồi, cho nên chẳng thể chờ được mà trở về gặp mi nha.

.

“A Kim, đừng náo loạn nữa, mày lại bôi bẩn hết quần áo của Tư Nam rồi!” Mẹ Đường buồn cười nhìn một người một chó đang lăn lộn trên mặt đất.

.

“Gâu!” (Được rồi!) dụi dùi đầu vào cổ Tư Nam rồi lại dụi dụi, cọ cọ rồi lại cọ cọ, Uông Phong Lân sau đó mới chịu đứng dậy, ngoắc ngoắc đuôi chạy lên lầu, nhìn Tư Nam cũng chưa chịu cùng đi lên, vì vậy quay đầu lại, “Gâu gâu!” (Cùng đi tắm nào!)

.

“A Kim, cục cưng muốn đi đâu?” Tư Nam đứng yên tại chỗ, cũng không có theo A Kim lên lầu.

.

“Gấu!” (Tắm rửa a!)

.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài sân chơi một chút, còn sớm mà!”

.

“Gấu!” (Được rồi!) Không sao cả, buổi tối cùng nhau tắm cũng được.

,

Tư Nam ngồi trên bãi cỏ trong sân, chó cưng A Kim kia vừa to vừa cao kia rất không hình tượng dựa vào bên người y.

.

“Mặt trời lặn rồi.” Tư nam bình thản nói.

.

“Gâu!” (Chả phải ngày nào cũng vậy sao?)

.

“Có một quyển sách tên là , trong đó nói rằng có một nơi người ta rất thích nhìn mặt trời lặn.” Tư Nam nheo hai mắt lại nhìn lên bầu trời, “Tinh cầu của Hoàng tử bé rất nhỏ, nếu như cậu muốn nhìn mặt trời lặn, chỉ cần đem ghế đi tới phía trước một bước là được, một ngày cậu ấy có thể nhìn mặt trời lặn 43 lần.”

.

“Gấu?” (43 lần? Đúng là thật thảm thương nha!) ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt tuấn mĩ nọ, Uông Phong Lân hoảng hốt nhìn thấy nơi trong ánh mắt trong veo kia lại ngập tràn bi thương, mi cũng bi thương sao? Trong buổi chiều tà, Tư Nam giống như là hóa thân của Hoàng tử bé.

.

Tư Nam hai mắt ngập nước nhìn về phía chân trời: “Nam đáng lẽ không nên bi thương phải không? Cuộc sống của Nam cái gì cũng tốt, không có cái gì là không thuận lợi. Muốn đi làm ở Uông thị, hôm nay hóa ra đã được anh phỏng vấn, có thể trực tiếp làm trợ lí của anh. Nhưng mà, không biết tại sao, hôm nay Nam lại cảm thấy rất bi thương. Nhìn thấy anh vừa anh tuấn lại tràn đầy khí chất như vậy, hơn nữa lại gần trong gang tấc, thậm chí còn có cảm giác thân thuộc rất kì quái. Nam đáng ra không nên bi thương!”

.

“Gâu gâu!” (Đúng vậy, rất thân quen!) ta thiếu chút nữa thì vồ lấy mi ngay trong phòng làm việc này.

.

“Nhưng mà sao, khi Nam đi ra khỏi cửa Uông thị nhìn thấy ánh nắng rực rỡ, Nam liền cảm thấy bi thương.” Tư Nam thở dài một tiếng, “Cho dù anh muốn Nam làm trợ lí của anh, mỗi ngày bên cạnh anh, có thể nhìn thấy anh, làm việc vì anh, nhưng mà anh cũng chỉ là giấc mộng của Nam như trước nay thôi, càng tới gần lại càng không chân thật.”

.

“Gâu gâu!” (Mi muốn mộng đẹp trở thành sự thật sao!)

.

Sờ sờ đầu A Kim, cười cười: “Cục cưng đang an ủi Nam à? Kì thật, ngay từ đầu Nam chỉ biết, sự yêu thích của Nam đối với anh vốn là rất ngây thơ, không vì một lí do gì cả. Nhưng mà, thích một người không phải chính là như vậy sao? Không cần bất kì một lí do gì cả.”

.

“Gấu gấu!” (Vậy mi liền thích ta à!)

.

“Nam rất tham lam phải không? Có thể thường xuyên nhìn thấy anh mà vẫn không hài lòng, hóa ra còn muốn được nhiều hơn thế.” Tư Nam thở dài, “A Kim à, cục cưng biết không? Nam đột nhiên sợ hãi cái cuộc sống mà mỗi ngày đều phải đối mặt với anh.”

.

“Gấu gấu gấu!” (Tại sao lại cảm thấy sợ khi gặp ta hả?)

.

“Nam sợ bản thân càng ngày sẽ càng bị trầm luân.” Khóe miệng Tư Nam cong lên thành một nụ cười, nhưng mà nụ cười đó thấm đẫm mùi vị ưu thương.

.

Uông Phong Lân đột nhiên cảm giác thấy người con trai trước mắt này yêu mình rất sâu nặng. Gặp gỡ vội vàng trong phòng làm việc lúc đó, y nhất định đã phải rất khổ sở đem nội tâm của mình che dấu đi. Có ai có thể yên lặng yêu một người mười mấy năm? Có ai đã biết rõ tình yêu đó sẽ không có kết quả mà vẫn lao đầu vào không? Ngoại trừ cái kẻ ngốc trước mặt này, đại khái chắc cũng chẳng còn ai đâu? Dụi đầu vào trong lòng y, tin tưởng ta, nỗ lực của mi không phải là không công đâu, Uông Phong Lân thầm hứa hẹn với y.

.

Xoa xoa lên bộ lông vàng mềm mại của A Kim, Tư Nam cười cười: “Những lời này, cục cưng không được nói với ai nha!”

.

“Gâu!” (Biết rồi) người cần biết nhất đã biết rồi, còn cần phải nói với ai khác nữa sao?

.



.

Trong bữa cơm tối.

.

A Kim hít thở hít thở với mĩ thực trong chén của mình, lòng thầm nghĩ, chờ ta biến lại thành người, nhất định cũng sẽ thường xuyên đến ăn ké, Mẹ Đường làm thức ăn còn ngon gấp mấy lần so với dì Lí.

.

“Con nói hôm nay con gặp Uông tổng rồi à?” Đường Chính Sâm khó tin nhìn vào đứa con út.

.

“Đúng vậy.” Tư Nam gật đầu, nhìn A Kim bên cạnh một chút, “A Kim, cục cưng ăn chậm chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn giờ!”

.

“Lần đầu tiên anh nghe thấy anh ta trực tiếp phỏng vấn ứng viên đó!” Đường Tư Viễn nheo mắt nhìn em trai mình. “Hôm nay giám đốc nhân sự còn hỏi anh em với Uông tổng có phải là quen biết gì với nhau hay không.”

.

“Em cũng thấy kì kì!” Tư Nam nhìn ba một chút rồi lại nhìn anh trai, “Em còn tưởng anh với ba nói qua gì đó với anh ấy! Anh ấy để em làm trợ lí, cùng làm với Tu, hơn nữa…” Nhìn thấy trên mặt A Kim dính hột cơm, liền nhẫn nại giúp cục cưng lấy xuống.

.

“Hơn nữa cái gì?” Đường Tư Viễn hỏi dồn.

.

“Anh ấy còn nói, em có mang A Kim đi làm cùng, bởi vì anh ấy lo lắng trong lúc mình hôn mê, công ti sẽ có người xấu xuất hiện, nói em đem A Kim theo đi làm cho an toàn.

.

“Đem nó?” Đường Tư Viễn chỉ vào con chó to đang hùng hục vùi đầu ăn uống, “Cho nó đi bảo vệ sao? Em xác định Uông tổng không phải bị tai nạn xe rồi đầu óc có vấn đề chứ?”

.

“Gấu!” (Có mà đầu mi mới bị hư đó!) vừa ăn còn không quên quay lại mắng.

.

“Ha ha, em cũng có nghĩ tới chuyện đó.” Tư Nam cười cười, nhớ tới nụ cười của Uông Phong Lân khi nhắc đến A Kim, thật thân thiết, “Nhưng mà, anh ta nói anh ta nghiêm túc. Nếu như A Kim tình nguyện, em có thể mang A Kim đi làm cùng!”

.

“Ba nghĩ cậu ta hẳn là có dụng ý riêng.” Đường Chính Sâm cũng không tỏ ra kinh ngạc quá nhiều. “Uông tổng từ khi nhậm chức tới nay cũng bày ra không ít chuyện, nhưng mà lần nào cậu ta cũng thắng cả, cho nên ba nghĩ, cậu ta để cho con làm như vậy, nhất định là có dụng ý sâu xa.”

.

“Gâu gâu!” (Cũng chỉ có ông thông minh!) A Kim thở phì phò nhìn mớ đồ ăn kiểu Trung đã hết, ngước hai mắt nhìn cốc nước ép cà rốt trong tay Tư Nam, “Gâu!” (Ta muốn.)

.

“Hử?” Tư Nam nhìn ánh mắt hắn chằm chằm ngó li cà rốt, lập tức đổ một ít vào trong chén cho hắn, “A Kim, cục cưng muốn đi làm với Nam không?”

.

“Gâu!” (Đồng ý.) thuận tiện gật đầu một cái, chính là ý định của ta, ta như thế nào lại không muốn? Woa, nước cà rốt uống ngon quá!

.

Đường Tư Viễn nheo mắt nhìn A Kim, đem chuyện xảy ra trong mấy ngày nay sắp xếp lại một lần: “Tư Nam, lát ăn xong anh đem A Kim đi dạo bộ một lát!”

.

“Oh, tốt quá.” Tư Nam gật đầu.

.

“Gấu!” (Không cần!), ai biết cái tên kia có ý định gì chứ, hơn nữa, ta lại không nghĩ tới muốn vồ mi, đi tản bộ với mi làm cái gì chứ.

.

Đường Tư Viễn nhìn thấy con chó già cố ý trả lời, cũng làm lơ, cười cười: “Tư Nam, em thật sự định mang A Kim đi làm à?”

.

Tư Nam gật đầu: “Anh ấy cũng nói như vậy, vậy thì mang cục cưng đi thôi!” Nhìn chó cưng bên cạnh đã ăn uống no say, cục cưng này có thể thật sự làm được cái việc bảo vệ an toàn gì đó sao?

.

“Anh đoán Uông tổng nhất định sẽ đối xử với A Kim rất tốt.” Đường Tư Viễn nói thoạt nhìn thì giống như là đang nói với Tư Nam, nhưng mà hai con mắt thì vẫn chiếu thẳng về con chó già đang ăn uống phủ phê tới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

.

“Gấu!” (Hừ!) mặc kệ mi, dứt khoát cuộn người lại, dụi đầu vào trong lòng Tư Nam, mi muốn làm gì thì tùy, ta ngủ trước đã.

.

“A Kim!” Tư Nam nhìn con chó vàng cuộn mình trong lòng, “Vừa ăn xong liền lăn ra ngủ, cục cưng định làm heo sao!”

.

“Gấu!” (Đừng có ồn!) rốt cuộc có thể ăn ngủ, không cần phải gồng người lên, làm heo thì làm heo thôi.

.

Đường Chính Sâm buông đũa: “Tư Viễn, con hai ngày nay đúng là rất thích chọc A Kim nha!”

.

“Vậy sao?” Đường Tư Viễn nhún nhún vai, “Ai bảo A Kim nhà chúng ta không hề đơn giản chút nào!”

.

“Đúng vậy! Hóa ra còn được Uông tổng chỉ đích danh kêu đi là, cũng không biết cậu ta có định trả lương cho A Kim nhà chúng ta không nữa!” Đường Chính Sâm cười cười nhìn con chó to đang cuộn người dụi đầu ngủ trong lòng Tư Nam, “Nuôi nhiều năm như vậy, nếu như cũng có thể đi làm kiếm tiền, thật đúng là rất đáng giá nha!”

.

“Ba à!” Tư Nam xoay người một cái xem thường, “Ba thiếu tiền lắm sao? Còn muốn cục cưng đi làm kiếm tiền nữa.”

.

“Ba chỉ cảm thấy A Kim của chúng ta hai ngày nay tự nhiên thông minh đột xuất!” Đường Chính Sân nhìn về Đường Tư Viễn, “Tư Viễn, con ở công ti có nói về A Kim của chúng ta à?”

.

Đường Tư Viễn lắc đầu.

.

“Tư Nam, con không cảm thấy kì cục à? Uông tổng như thế nào lại biết chúng ta có A Kim vậy?” Đường Chính Sâm nhìn về con út.

.

Tư Nam gật đầu: “Đúng là rất kì lạ! Bất quá, con nghĩ đếu anh ấy đã muốn để ý, người nào trong gia đình mình có việc gì, anh ấy cũng có thể biết mà phải không?”

.

Ta còn biết Mẹ Đường nấu ăn rất ngon, tầng hầm nhà bọn mi có một cái rương to đùng, ở trong hành lang sân sau thì mọc nấm… Có muốn ta ngày mai đều nói với các người hay không? Cho các người sợ chết luôn! Dụi đầu tìm một vị trí thoải mái trên đùi Tư Nam, trong đầu con chó già lòi ra những suy nghĩ xấu xa.

,



.

Sau khi ăn xong.

.

A Kim vừa già vừa to cắn lấy ống quần Tư Nam, định kéo y ra ngoài tản bộ. Thừa dịp trăng sáng tản bộ cùng với người xinh xắn, cái này chẳng phải là chuyện rất thích hay sao?

.

“Đi thôi, A Kim, đừng chỉ quất quít lấy Tư Nam như vậy, tao mang mày đi tản bộ.” Đường Tư Viễn đi tới.

,

“Gâu!” (Mặc kệ mi!) ném lại cho Đường Tư Viễn hai tiếng sủa hung ác, sau đó lại giả bộ đáng yêu, “Gâu gâu ” (Tiểu Nam, chúng ta đi tản bộ nha.)

.

Đường Tư Viễn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói bên tai A Kim “Ta biết mi không phải A Kim! Theo ta ra ngoài đi dạo nào!”

.

Uông Phong Lân nheo mắt nhìn Đường Tư Viễn bên cạnh, không biết hắn muốn làm cái gì, vì vậy quyết định đi ra ngoài dạo với hắn, tiện thể thăm dò miệng lưỡi hắn một chút cũng tốt.

.

Nhìn A Kim xoay người đi theo anh Hai ra ngoài, Tư Nam xoay người lên lầu. Không hiểu sao trong lòng có cảm giác không thoải mái, có thể là do ăn cơm không tiêu rồi! Tư Nam trở về phòng, ngồi yên bên bàn, không có A Kim ngồi trên giường, tự nhiên cảm thấy phòng thật trống trải. Về cũng đã được một tuần rồi, online nói chuyện với mấy người bạn ở Mĩ một chút.

.

“Ta biết, mi không phải là A Kim.” Đường Tư Viễn đi bên cạnh A Kim nói, “Nhưng ta không biết mi là ai.”

.

“Gấu gấu!” (Mi đoán được mới là lạ!)

.

“Mi biết, Tư Nam rất ỷ lại đối với A Kim. Nó trước khi đi du học cứ như vậy, khi trở về vẫn là như thế này.” Đường Tư Viễn không có nhìn A Kim, tiếp tục nói chuyện, “Ta nghĩ mi kí sinh trong cơ thể A Kim cũng không quá lâu, cho nên cần bảo trì khoảng cách thích hợp với Tư Nam, ta không muốn nó bị mất mát khi A Kim chết.”

.

Ta sẽ cho y sự ỷ lại mới. Uông Phong Lân nói trong lòng, nhưng không có nói ra khỏi miệng.

.

“Ta không biết mi với Uông tổng có quan hệ như thế nào,” Đường Tư Viễn cũng không có ý định để cho A Kim trả lời, vẫn tiếp tục lẩm bẩm, “Ta nghĩ hẳn là hoàn toàn không có quan hệ gì!”

.

“Gâu!” (Coi như mi thông minh!)

.

“Ha ha, ta nói với mi có tác dụng sao?” Đường Tư Viễn nhìn con chó đang trưng ra bộ mặt khinh thường bên cạnh, “Quên đi! Chỉ cần Tư Nam không bị tổn thương là được.”

.

“Gấu gấu!” (Ta sẽ bảo vệ y!) không muốn dài dòng với mi nữa! Uông Phong Lân quay đầu hướng về nhà mà chạy.

.

Tông cửa một cái, liền bổ nhào lên ghế, thân thể khổng lồ co lại trên chân Tư Nam, sau đó liếm loạn xạ hết lên mặt y.

.

“A Kim…” Khuôn mặt bị dính đầy nước miếng chó, Tư Nam nhìn chó cưng đang hưng phấn quá độ mà lại còn bày ra biểu tình vô tội, “Bây giờ muốn cái gì?”

.

“Gấu gấu!” (Thoải mái quá!) Cuộn người lại trên chân y nằm xuống, trong lúc vô ý quay đầu, nhưng lại thoáng nhìn thấy trên cửa sổ MSN trong máy tính hiện lên tên một người. Nhìn cái tên kia, Uông Phong Lân quay đầu lại nhìn người đang ôm mình một chút, như thế nào lại có thể? Bảo bối nhi an toàn vô hại này, tại sao lại có thể quen loại người đó?

.

Tư Nam không hiểu gì cả cứ thế nhìn A Kim, y thật sự không rõ. Chỉ là, trong phòng có hắn, thật sự là thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù chó cưng có hành vi cổ quái, nhưng mà chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của nó bên cạnh mình, tựa hồ lại cảm thấy rất an tâm, vuốt ve bộ lông dài của A Kim: “A Kim à, cục cưng là phải khỏe nha, phải sống thật lâu nha, có được không?”

.

“Gâu gâu!” (Không có khả năng!) bất quá, yên tâm đi! Không có A Kim, mi còn có ta!

.

“Được rồi! Ta tạm biệt bạn một chút, rồi đem cục cưng đi tắm nha!” Tư Nam gõ vài chữ trên MSN, ôm lấy A Kim thả xuống dưới đất.

.

Mặc dù rất muốn nhìn, nhưng mà lại nghĩ đến bản thân kiểu gì cũng sẽ chảy máu mũi, con chó già rốt cuộc cũng phải vì sức khỏe mà suy nghĩ lại, đi theo Tư Nam vào trong phòng tắm, tự mình nhảy tới vòi hoa sen lấy móng cào cào tẩy tẩy, sau đó cạp lấy khăn tắm thả xuống đất lăn cho khô, xoay người đi ra ngoài.

.

Tư Nam ngốc lăng nhìn một loạt hành vi này, cằm cơ hồ rớt xuống tới mặt đất. Chẳng lẽ thật đúng là như mẹ nói, A Kim thành tinh rồi? Ha ha, ý nghĩ này cũng đúng là quá đáng thiệt?

.

Uông Phong Lân buồn chán không hề có bộ dạng chó nằm lăn ra giường, tiếng nước chảy trong phòng tắm tại sao kiểu gì cũng như đang câu dẫn hắn? Ta nhất định phải đem y ra ăn tươi nhanh một chút! Uông Phong Lân nghĩ tới. Hôm nay dùng hết tám tiếng, ngài mai nếu như y mang A Kim tới công ti, nếu không có cái gì ngoài ý muốn, hẳn là không cần tỉnh lại. Vậy thì lúc nào vồ lấy y đây? Để cho mình có thể lấy thân phận một con chó đi vào công ti, đem y đè xuống, thật sự được không? Có khi nào làm cho y bị nguy hiểm không? Còn có cái người trong MSN nữa… Thì ra làm một con chó cũng có nhiều chuyện buồn phiền ghê.

Đến giờ đi làm, một chàng trai tuấn mĩ bất phàm mang theo một con chó to lông vàng xuất hiện trước tòa nhà Uông thị, cơ hồ đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

.

Tiểu Luyến là người đầu tiên nở nụ cười sáng lạn: “Anh Đường, chào anh!” Nhìn thấy A Kim liền lập tức tán dương, “Chó của anh nhìn thật đáng yêu quá đi!”

.

“Gấu gấu gấu!” (Ta là ông chủ của mi!)

.

“Ha ha, nó đang chào hỏi với tôi sao?” Tiểu Luyến chồm cả nửa người ra khỏi bàn làm việc của cô, “Anh Đường, Trợ lí Tu nói nếu như anh cùng A Kim tới, thì trực tiếp lên tầng mười tám là được, nhưng mà, tại sao chỉ có một mình anh?”

.

“Gấu gấu!” (Ta là A Kim à!) cái này có đáng để đắc ý không ta?

.

“Ha ha, cảm ơn cô, Tiểu Luyến!” Tư Nam mỉm cười chỉ chỉ con chó to bên người, “Đây chính là A Kim!”

.

“Oa oa!” Tiểu Luyến cơ mồ mang ánh mắt sùng bái mà nhìn con chó này rồi, có thể để cho trợ lí Tu muôn đời mặt mũi lạnh băng chỉ đích danh, con chó này nhất định không hề đơn giản rồi?”

.

“Chúng tôi lên trước, hẹn gặp lại!” Tư Nam dắt A Kim đi đến thang máy chuyên dụng.

.

Tư Nam vừa mới đi vào trong thang máy, lập tức một đám người cũng xông lại bàn, mồm năm miệng mười hỏi Tiểu Luyến.

.

“Người đẹp trai kia là ai vậy?”

.

“Tại sao anh ta có thể mang chó đi làm vậy?”

.

“Anh ta thật sự đẹp trai quá xá!”

.

“Anh ta làm bộ phận nào?”

.

Mặt Tiểu Luyến đều đã nhăn lại thành cái bánh bao rồi.

.

Một âm thanh ôn nhu nhưng tỉnh táo từ đằng sau truyền tới mọi người: “Anh ta là Đường Tư Nam, là trợ lí mới của tổng tài, sau này sẽ hỗ trợ trợ lí Tu xử lí những chuyện trong công ti. Mà con chó kia là A Kim, là tổng tài đặc biệt cầu xin anh Đường mang đến, để làm công tác bảo vệ an toàn ở công ti.” Thư kí tổng tài – Thước Nhã đứng ở phía sau mọi người, khóe miệng vẫn như trước câu lên một nụ cười nghề nghiệp đầy bình thản.

.

“Chị Thước Nhã,” mấy người kia mắt lập tức sáng lòe lòa, “Chị thật là có số hưởng nha! Mỗi ngày đều đã được gặp tổng tài đẹp trai siêu cấp rồi không tính, bây giờ lại thêm một người cực kì đẹp trai nữa.”

.

“Đúng vậy nha! Chị Thước Nhã,” Thư Kí Moon dựa vào người Thước Nhã, “Đưa vêệc cho em nhiều một chút đi, như vậy em có thể thường xuyên được lên tầng mười tám rồi.”

.

“Vậy thì đi hỏi giám đốc của các người đi!” Thước Nhã cười cấp cho cô gái kia ánh mắt như đúng rồi.

.

“Hỏi giám đốc bọn em chuyện gì?” Tiểu Khanh hỏi đầy khó hiểu.

.

“Bởi vì Đường Tư Nam là em trai tôi, mà A Kim không khéo lại là con chó mà nhà tôi nuôi.” Thân ảnh Đường Tư Viễn cũng xuất hiện trước bàn, vừa mới chở Tư Nam cùng A Kim đến đây, bất quá mình chỉ vừa mới đi gởi xe một chút mà em trai cùng với ki ki nhà mình đã gây ra chuyện chấn động lớn như vậy rồi!

.

“Woa, giám đốc Đường, tại sao lại không chịu nói sớm! Cuối tuần này đưa bọn em tới nhà anh làm thịt nướng đi!” Tiểu Thanh lập tức đề nghị với Đường Tư Viễn, đều biết người giám đốc này của bọn họ chỉ ra vẻ hoa hoa công tử, nhưng mà thực tế thì lại rất khác à nha.

.

“Cái này thì chắc là tôi phải về nhà hỏi trước mới được.” Đường Tư Viễn cười cười như không có việc gì, “Bất quá, bây giờ các cô cũng đừng có buôn chuyện nữa, coi chừng lại bị đánh dấu là đi làm trễ bây giờ!”

.

Trong đám người hỗn loạn, Thước Nhã xuyên qua đám người, đi vào thang máy. Ha ha, Đường Tư Nam, ta rất chờ mong mi cùng với Uông tổng rốt cuộc sẽ diễn vở kịch hay ho nào! Ngày hôm qua tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn cảm thấy được hai người kia như thế nào đó rất hoà hợp! Chẳng lẽ trước kia Uông Phong Lân đều không đem phụ nữ để vào trong mắt là bởi vì hắn cảm thấy ở cùng một chỗ với đàn ông dễ chịu hơn sao! Thước Nhã khó mà duy trì được nụ cười nghề nghiệp mà cô đã tập luyện nhiều năm để thay vào đó là một nụ cười thoải mái đầy đùa cợt.

.

Cửa thang máy mở ra, điều đầu tiên đập vào trong mắt cô chính là một con chó vàng to đùng đang đứng trước phòng uống nước ngẩn hết cả người.

.

“Mày muốn uống nước sao?” Đây là lần đầu tiên Thước Nhã nói chuyện với một con chó.

.

“Gấu gâu!” (Ta muốn uống cafe!) thật là, làm con chó thì ngay cả tách cà phê thơm lừng mỗi sáng để sẵn trên bàn cũng không có rồi.

.

“A Kim!” Tư Nam bất đắc dĩ đi tới, vừa mới đi nghe Tu dặn dò vài việc, xoay người lại đã không thấy tăm hơi của A Kim đâu, hoá ra là chạy tới chỗ này. “Thật xin lỗi, chị Thước Nhã, làm phiền chị rồi.”

.

“Không có gì, tôi nghĩ là nó khát nước.” Thước Nhã lắc đầu, nhìn con chó một chút nữa, tại sao lại cảm thấy quen thuộc vậy ta?

.

“Gâu gâu!” (Ta muốn uống cafe!)

.

“Thước Nhã,” Tu từ trong phòng đi tới, “Hôm qua Phong Lân có dặn, cứ dựa theo thói quen ăn uống thường ngày của cậu ta mà chuẩn bị cho A Kim.”

.

“Oh, được!” Thước Nhã gật đầu, vẻ mặt mất tự nhiên cứng lại ôột chút, thiếu chút nữa thì phì cười, một con chó lại có thói quen ăn uống như của tổng tài sao! Thước Nhã lại liếc A Kim thêm một cái, nói gì noi, con chó này tại sao nhìn giống tổng tài ghê ta! Nghĩ cái gì vậy trời? Tổng tài đẹp trai như vậy, tại sao có thể so sánh với chó chứ? Thước Nhã cảm thấy đầu óc của mình đúng là có vấn đề rồi, tại sao nghĩ kiểu gì cũng chẳng thể nghĩ thông.

.

Cả toà nhà Uông thị đều biết, có một con chó to lông vàng tên A Kim có được sự đồng ý đặc biệt của tổng tài, có thể tuỳ ý đi lại trong toà nhà. Vì vậy, có rất rất rất nhiều lời đồn đại xoay quanh A Kim nha.

.

“Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh đã được huấn luyện bởi FBI của Mĩ à?”

.

“Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh xuất thân từ thuỷ quân lục chiến à?”

.

“Giám đốc Đường, nghe nói A Kim nhà anh trước kia là chó cảnh sát à?”

.

“Giám đốc Đường…”

.

Đường Tư Viễn thêm một chút nữa sẽ bị điên mất cho coi! Phòng truyền thông của hắn chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này nha.

.

“Tiểu Thanh!” Đường Tư Viễn trong phòng day day thái dương.

.

“Chuyện gì?” Tiểu Thanh đẩy cửa đi vào.

.

“Dán dùm tôi cái này lên trên cửa!” Đường Tư Viễn tiện tay rút ra tờ giấy rồi viết lên đó vài chữ, đưa cho Tiểu Thanh, “Gõ lại nội dung như thế này!”

.

Tiểu Thanh nhìn tờ giấy một chút, nhìn lại Đường Tư Viễn: “Thật à?”

.

“Đương nhiên là thật!” Đường Tư Viễn xua xua tay, “Cảm ơn nhiều, dán lên cửa xong rồi thì ở ngoài giữ cửa dùm tôi cái.”

.

“Được rồi!” Tiểu Thanh gật đầu đi ra ngoài, sau đó dựa theo ý của Đường Tư Viễn mà gõ lại nội dung lên giấy in ra dán lên cửa phòng làm việc của hắn.

.

Thế giới này rốt cuộc đã an tĩnh lại rồi. Đường Tư Viễn day day thái dương, nhìn lại đồng hồ cũng đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Mà việc mình cần làm mới làm được có một phần ba, xem ra trưa nay không có hi vọng ăn cơm được rồi.

.

“Anh Hai, anh chưa ăn cơm à?” Tư Nam dắt theo A Kim cầm hộp cơm đi vào.

.

“Ừ! Sao em biết vậy?” Đường Tư Viễn ngẩng đầu lên trong một núi hồ sơ, hai mắt nhìn tới A Kim, con chó kia đang làm cái gì đó? Đang cười sao?

.

“Anh Hai, cái này cho anh nè! Em lấy ở nhà ăn lên đó.” Tư Nam để hộp cơm lên bàn của Đường Tư Viễn, “Anh sao phải dán mấy cái kia ngoài cửa vậy? Làm lúc trưa em dẫn A Kim tới nhà ăn, ai cũng nhào lại hỏi em.”

.

“Có cái gì không đúng sao?” Đường Tư Viễn nhìn Đường Tư Nam không hiểu gì cả, còn có tại sao nhìn kiểu gì cũng thấy con chó này đang cười.

.

“Anh tự đọc đi!” Tư Nam bĩu môi.

.

Đường Tư Nam đứng dậy đi ra cửa, đọc mấy chữ dán trên đó: “A Kim không phải chó nhà bình thường, không phải công việc chớ quấy rầy.” Lặng đi một chút, liền gào lên một tiếng khiến cả phòng truyền thông đều nghe thấy, “Tiểu Thanh.”

.

“Có việc gì sao?” Tiểu Thanh ngập ngừng đứng lên.

.

“Chuyện gì đây?” Đường Tư Viễn chỉ vào mấy chữ trên cửa.

.

“Là anh nói em dán cho anh mà!” Tiểu Thanh khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn.

.

“Tôi nói cô gõ những chữ này sao?”

.

“Đúng vậy mà! Em dựa theo tờ giấy anh viết gõ ra mà.” Tiểu Thanh không biết rốt cuộc hắn giận cái gì nữa.

.

“Tờ giấy đâu?” Đường Tư Viễn hít sâu một hơi.

.

“Ở đây nè.” Tiểu Thanh cầm tờ giấy, đưa qua.

.

Tư Nam cầm lấy, đọc một chút: “Ha ha…”

.

“Cười cái gì hả?” Đường Tư Viễn một phát giật lại tờ giấy, ở trên đó chính là chử viết của mình, mặc dù viết rất láu, nhưng mà hắn viết rõ ràng là, “A Kim chỉ là chó nhà bình thường. Không phải công việc chớ quấy rầy.” Chỉ sai một chữ, kết quả… Người nào có thể cho rằng hắn viết láu chứ! Đường Tư Viễn thở hồng hộc xé tờ giấy trên cửa phòng, quay vào trong chụp lấy cộp cơm, rồi lại xoay người đi ra phòng uống nước.

.

“Anh Hai, em lên trước nha!” Tư Nam liếc nhìn A Kim một cái, “Chúng ta đi nào!”

.

“A Kim thật là đẹp trai quá nha!” Tiểu thanh nhìn theo bóng lưng con chó nói.

.



.

“Chị Thước Nhã, anh Đường kia thật sự không có ở đây sao?” Moon đứng trước bàn làm việc của Thước Nhã, cầm hồ sơ trong tay nhưng lại không chịu đưa cho Thước Nhã.

.

“Cô rốt cuộc có muốn đưa hồ sơ cho tôi không hả?” Thước Nhã bất đắc dĩ nhìn Moon trước mặt, xem ra, Đường Tư Nam mà không quay lại, tài liệu này cô nhất định là chẳng thể cầm được trong tay rồi.

.

“Này!” Đường Tư Nam cùng A Kim đi ra khỏi thang máy, cười cười bắt chuyện với hai người phụ nữ đang đứng trước mặt.

.

“Anh Đường, anh ăn cơm xong rồi à?” Moon đem tài liệu trong tay kính đáo đưa cho Thước Nhã rồi lập tức đi lại gần.

.

“Gấu gấu!” (Mi muốn làm cái gì đó?)

.

“Vốn là, em…” Moon có chút ngượng ngùng rút ra một viên kẹo chocolate từ trong túi, “Cái này cho an nè, sẽ thấy ngọt sau khi ăn xong.”

.

“Cảm ơn cô…” Nhìn thấy chocolate, Tư Nam cười đến toe toét, cầm vào trong tay cũng không biết cô gái nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ trước mặt tên là gì nữa.

.

“Em là Moon, là thư kí ở đây. Sau này còn phải nhờ anh chỉ giáo nhiều.”

.

“Cảm ơn cô, Moon, tôi cũng vậy. Vừa mới vào làm, sau này cũng nhờ cô hỗ trợ nhiều.”

.

“Gấu!” (đi thôi!) A Kim cắn lấy gấu quần Tư Nam kéo vào trong phòng, không cần đứng đó cười tít mắt với con gái như thế kia!

.

“A, A Kim…” Tư Nam bất đắc dĩ bị A Kim kéo vào trong phòng làm việc.

.

Thước Nhã che nửa miệng, nhìn kiểu gì cũng thấy A Kim y chang như là tổng tài phái tới canh chừng Đường Tư Nam vậy ta, mà không giống như là đi bảo vệ an toàn cái gì kia. Huống chi có Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ bảo vệ, còn cần tới con chó này làm cái gì chứ?

.

Nhìn thân ảnh người kia bị con chó kéo vào trong phòng, Moon xoay người, thần thái giống như là đang bực bội: “Em về làm việc đây, gặp lại sau, chị Thước Nhã!”

.

“Uh!” Nhìn Moon đi xuống lầu, Thước Nhã lắc đầu, “Ma lực của đẹp trai lớn tới vậy sao?”

.

Điện thoại trên bàn vang lên, Thước Nhã vội bắt máy.

.

“Chị Thước Nhã,” đầu kia là Tiểu Luyến, “có cô Tỉnh Thượng tới.”

.

“Không có hẹn trước, là người nào đi nữa tổng tài cũng không gặp!” Thước Nhã nhìn về phòng làm việc của tổng tài, hôm nay tổng tài không có tỉnh lại.

.

“Nhưng mà, cô Tỉnh Thượng nói, chính là lão tổng tài gọi cô ta tới, đã nói qua với trợ lí Tu rồi.”

.

“Cô chờ tôi hỏi lại Tu.” Thước Nhã cầm lấy điện thoại nội bộ, kết nối với phòng làm việc của Tu.

.

“Để cho cô ta lên đi, nói là tổng tài đang nghỉ ngơi.” Tu trả lời lại.

.

A Kim từ trong phòng làm việc của Tư Nam đi ra, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nghe thấy Thước Nhã nói cô nàng Tỉnh Thượng muốn lên đây, Uông Phong Lân không hi vọng Tư Nam đụng nhau với cô gái đó, nhưng đến tột cùng tại sao không hi vọng Tư Nam chạm mặt với người kia, chính hắn cũng không hiểu rõ lắm. Quay đầu lại nhìn Tư Nam đang cúi đầu xử lí công việc trong phòng, bộ dáng nghiêm túc khiến cho cả người y phảng phất như đang được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng. Xem ra là phải trở lại về cơ thể của mình một lúc mới có thể xử lí được vấn đề trước mắt này rồi.

.

A Kim lặng lẽ trốn vào kho chứa đồ trong phòng tổng tài.

Trong phòng nghỉ,

.

“Anh tỉnh rồi?” Phan Già nhìn thấy Uông Phong Lân đột nhiên mở mắt ra bị doạ chết khiếp.

.

“Uh!” Uông Phong Lân ra ý bảo cô rút đi những máy móc dây nhợ đang cắm trên người mình, “Phiên Gia MM, cô vẫn ngồi ở đây à?”

.

“Đúng vậy.” Phan Già gật đầu, ” Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ cũng canh ngoài cửa.”

.

“Chúng ta đánh cuộc không?” Uông Phong Lân nói, “Chỉ trong vòng năm phút nữa, Tu sẽ mang một người phụ nữ tới đây gặp tôi!”

.

“Không tin!” Phan Già lắc đầu.

.

“Chúng ta đánh cuộc bằng một hộp chocolate nhé?” Uông Phong Lân cười, “Nếu cô thắng, tôi sẽ tặng cô một hộp chocolate!”

.

“Được, tôi muốn chocolate đắng.”

.

“Không thành vấn đề.” Uông Phong Lân liếc mắt ra cửa, “Nếu như là tôi thắng, cô cũng phải tặng tôi một hộp chocolate, thay tôi đưa cho Tư Nam, chỉ cần nói tôi tặng là được, Okie?”

.

“Được!” Phan Già gật đầu.

.

“Bây giờ thay tôi mời Tư Nam vào đây, tiện đường thì nói với Thước Nhã, nói người tới gặp tôi đợi tôi một chút.” Uông Phong Lân cười tự tin.

.

Trong lúc hôn mê mà hắn có thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài sao? Phan Già gật đầu nghi hoặc, từ trong phòng nghỉ đi ra, đi tới phòng làm việc của Tư Nam, “Anh Đường, tổng tài mời anh vào trong.”

.

“Oh, được!” Anh tỉnh rồi! Tư Nam hưng phấn đi lại.

.

“Tư Nam,” Uông Phong Lân hít thật sâu, ra vẻ đang điều chỉnh lại hô hấp của mình, chỉ là muốn che dấu đi sự hưng phấn khi được gặp lại y một lần nữa, “Công việc có thuận lợi không?”

.

“Rất tốt!” Tư Nam gật đầu, “Tu dạy tôi rất nhiều thứ!”

.

Tu giao cho mi rất nhiều việc sao? Uông Phong Lân cũng không có nói gì, hắn nhìn ra được Tu đang kiểm tra năng lực làm việc của Tư Nam: “Tôi đột nhiên nghĩ tới, vốn là cuối tuần này bộ phận kĩ thuật cùng với bộ phận truyền thông sẽ đưa ra một sản phẩm mới, đáng lẽ tôi phải có mặt. Nhưng mà, lấy tình huống của tôi lúc này, chỉ sợ là không thể đến dự tiệc ra mắt được, tôi hi vọng cậu có thể đi thay tôi.”

.

“Hả? Tôi sao?” Tư Nam không thể tin được chỉ vào mũi của mình.

.

“Có tự tin không?” Uông Phong Lân nở ra một nụ cười khiến người khác an tâm, “Tôi tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình.”

.

“Oh, được! Tôi nhất định sẽ làm hết sức.” Tư Nam gật đầu.

.

“Bây giờ cậu đến bộ phận truyền thông cùng bộ phận kĩ thuật, hỏi tài liệu từ bọn họ, nghiên cứu thật cẩn thận, bởi vì đến đó nhất định sẽ phải trả lời một số câu hỏi từ phía phóng viên. Còn về qui trình phát hành sản phẩm này nọ có gì phải chú ý tôi nghĩ cậu chỉ cần hỏi Đường Tư Viễn là được.

.

“Uh, được.” Tư Nam đứng lên. “Tôi sẽ đi ngay.”

.

“Uh.” Uông Phong Lân gật đầu cổ vũ, “Đi đi, nhưng mà không cần làm quá sức đâu!”

.

“Cảm ơn, anh cố gắng nghỉ ngơi nhé!” Tư Nam rời khỏi phòng của Uông Phong Lâu, lập tức đi xuống lầu.

.

Cửa thang máy vừa mở ra, Tư Nam đang chuẩn bị đi vào, nhưng lại nhìn thấy một người mặc trang phục của phụ nữ đi ra khỏi thang máy, đeo cái kính râm siêu to che khuất hơn một nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng ướt át.

.

Người phụ nữ bước ra khỏi thang máy kiêu ngạo lướt qua người Tư Nam, trực tiếp đến chỗ Thước Nhã.

.

“Là ai vậy ta?” Cửa thang máy đóng lại, Tư Nam lẩm bẩm, “Chẳng lẽ là có quan hệ rất tốt với anh sao?”

.



.

Đi tới bộ phận truyền thông.

.

“Anh Đường, A Kim đâu?” Tiểu Thanh nhìn thấy Tư Nam đi vào.

.

“Chắc là ở trên tầng mười tám rồi!” Bản thâm chỉ lo đi làm những việc mà Uông Phong Lân giao cho, hoá ra đã không có chú ý tới A Kim ở đâu luôn.

.

“Oh, tôi còn tưởng hai người dính nhau như hình với bóng chứ!” Tiểu Thanh cười với Tư Nam.

.

“Cũng không tới mức vậy đâu.” Tư Nam lắc đầu, “Uông tổng nói tôi xuống lấy tài liệu về sản phẩm sẽ phát hành tuần sau.”

.

“Oh?” Uông tổng có tham dự không?”

.

“Không có, anh ấy nói tôi tham dự thay anh ấy.”

.

“Như vậy à,” Tiểu Thanh chép tài liệu trừ trong máy tính của mình vào trong USB, “Đây là hồ sơ lưu, tất cả thông tin cùng nội dung này nọ. Những thứ khác thì ở bên chỗ giám đốc Đường.”

.

“Được, cảm ơn.” Tư Nam gật đầu cảm ơn đối với cô.

.

“Tư Nam?” Đường Tư Viễn đi từ bên ngoài vào, “Em tại sao lại xuống đây?”

.

“Uông tổng nói em tới lấy tài liệu về sản phẩm tuần sau phát hành, anh ấy nói em tham dự thay anh ấy.” Tư Nam trả lời, “Tiểu Thanh mới chép cho em chương trình hội nghị, nội dung chi tiết với tài liệu mô tả.”

.

“Anh cũng mới vừa qua bên bộ phận kĩ thuật,” Đường Tư Viễn mở cửa phòng mình, đợi Tư Nam vào thì đóng cửa, “Anh cần sửa tài liệu lại một chút rồi sẽ đưa em. Mấy cái Tiểu thanh đưa, chính là nội dung chính, em cứ xem trước đi.” Vừa nói ra hiệu bảo Tư Nam ngồi xuống, “Tình trạng Uông tổng hôm nay như thế nào rồi?” Đường Tư Viễn hỏi.

.

“Không rõ lắm, lúc anh ấy tỉnh lại nhìn thấy cũng tốt, giống như là vừa mới ngủ dậy.”

.

“Em ở tầng mười tám có gặp cô Tỉnh Thượng không?” Đường Tư Viễn hỏi.

.

“Cô Tỉnh Thượng?”

.

“Tỉnh Thượng Đan, hôn thê của Uông tổng.” Đường Tư Viễn mở sổ ghi chép của mình ra vừa nói, “Nghe nói rất là đẹp!”

.

“Oh, nhìn không rõ lắm.” Tư Nam cúi nửa đầu, hôn thê của Uông tổng? Hẳn là cô gái kiêu ngạo lúc nãy rồi? Tại sao mình lại đau lòng như vậy, hết thảy những chuyện này không phải đều nằm trong dự liệu sao?

.

“Tư Nam, em sao vậy?”

.

“Không có việc gì đâu!” Mạnh mẽ đem tinh thần quay trở lại mà trả lời anh Hai.

.

“Đám cưới để cũng cố địa vị của mấy tập đoàn lớn, cũng là chuyện thường thấy ha.” Đường Tư Viễn tìm vài tài liệu của mình đưa cho em trai, “Đây là mấy tin tức nói về việc phát hành sản phẩm, em tham khảo một chút đi.”

.

“Oh, được.” Tư Nam gật đầu, trong lòng cười thầm mình suy nghĩ quá nhiều, thầm mến hẳn là đã trở thành thói quen rồi, tại sao bản thân vừa mới nghe tới anh có hôn thê thì lại cảm thấy đau lòng chứ?

.

“Em giống như là không có tinh thần,” Đường Tư Viễn đưa tay rờ rờ trán Tư Nam, “Không có nóng, hẳn là không có việc gì. Có phải việc của em nhiều quá không, không quen à?”

.

“Không có đâu!” Tư Nam hít sâu một hơi, cười tươi rói, “Em qua bên bộ phận kĩ thuật, có gì không biết sẽ hỏi anh sau.”

.

“Được.” Đường Tư Viễn gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Nam đi ra ngoài, nhìn ra được em trai có tâm sự, cũng không biết được tâm sự của nó là cái gì! Chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, từ nhỏ tới lớn, y có tâm sự gì cũng không chịu nói với mình, chỉ biết nói với A Kim. Không biết bây giờ y có tâm sự, có phải cũng chỉ nói với A Kim hay không nữa? Nghĩ tới con chó kia, Đường Tư Viễn không khỏi nhăn mày nhíu mặt, hi vọng hết thảy đều là do mình suy nghĩ quá nhiều, con chó đó nhất định là A Kim tham ăn nhát gan của nhà mình trước giờ.

.

“Nghe nói gì không? Hôn thê của tổng tài vừa mới tới đây!” Vừa vào phòng kĩ thuật, Tư Nam liền nghe thấy đồng nghiệp trong đó buôn chuyện.

.

“Đúng đó.” có người nói, “Rất xinh đẹp, vóc người cực kì hấp dẫn nha!”

.

Tư Nam cúi đầu, thật muốn đem lỗ tai bịt kín, không cần nghe thấy những thứ này.

.

“Anh Đường?” Trưởng bộ phận kĩ thuật nhìn thấy Tư Nam, đi từ trong phòng làm việc ra nghênh đón, “Giám đốc Đường có nói với tôi, cậu đến lấy tài liệu.”

.

Đúng vậy, Tư Nam miễn cưỡng mỉm cười, “Mấy vấn đề về mặt kĩ thuật, tôi hi vọng có thể mượn một số tài liệu. Dù sao tôi vừa mới đi là,, có thể cần giải thích nhiều hơn một chút.”

.

“Không thành vấn đề!” Trưởng bộ phận kĩ thuật sắp xếp lại tài liệu một chút rồi đưa qua Tư Nam, “Cậu có chỗ nào không rõ, cũng có thể tới hỏi tôi.”

.

“Cảm ơn nhiều!”

.



.

Tầng mười tám.

.

Uông Phong Lân cắn trái táo Phan Già đã gọt xong, không liếc mắt lấy một cái với cô gái đang ngồi đối diện trước mặt.

.

“Phong Lân.” Thanh âm kiều mị mang theo ý đồ kích thích sự chú ý người phía trước, “Thân thể anh có khoẻ không?”

.

“Tốt lắm.” Thanh âm thật khó nghe, chẳng dễ chịu như của Tư Nam chút nào, vừa trầm thấp lại ôn nhu.

.

“Hôm qua em có đến thăm bác trai, bác gái.”

.

“Oh.”

.

“Bác gái rất lo lắng cho anh.” Xem ra mình không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn, như vậy thì cứ đem mấy ông già bà già ra!

.

“Tôi biết rồi.” Ăn hết quả táo, tiện tay bỏ cùi lại đầu giường, khoé mắt liếc qua Tỉnh Thượng Đan, trong lòng thoáng trề môi, vẻ mặt gì mà giống như muốn đem ta lột ra rồi ăn tươi nuốt sống vậy, đáng tiếc ta nhìn mi không có nổi, chẳng xinh đẹp được bằng một nửa Tư Nam nhà ta nữa. Chờ một chút, ta cần gì phải so sánh Tư Nam với cô ta chứ? Y nhất định sẽ không vui nếu ta so sánh y với phụ nữ! Không đúng, là ta không nên lấy phụ nữ để so sánh với y! Cũng không đúng, tại sao ta lại muốn bắt phụ nữ so sánh với y… Uông Phong Lân có chút rối rắm cúi mặt cau mày.

.

“Không thoải mái chỗ nào sao?” Tỉnh Thượng Đan ân cần hỏi.

.

“Không có việc gì!” Mi như thế nào có thể biết ta nghĩ cái gì chứ? Môi gì mà nhìn như xác chết trôi, đúng là chỉ có đôi môi đỏ hồng mềm mại của tư nam nhìn vô mới cảm thấy ngon miệng thôi.

.

Tỉnh Thượng Đan nhìn Uông Phong Lân, khuôn mặt đẹp trai khiến bao phụ nữ mê mệt, nếu như có thể gả cho hắn theo như kế hoạch, như vậy bản thân mình cho dù không thể chạy thoát khỏi vận mệnh dính vào trong hôn nhân trao đổi cũng được tính là quá may mắn rồi, cho nên cũng không thể thả lỏng, nhất định phải nắm lấy cho thật chặt: “Anh cần gì nhất định phải có mặt ở công ti chứ? Không bằng cứ nghỉ ngơi một thời gian, em có một căn biệt thự ngoài biển, không khí rất tốt, không bằng anh đến đó nghỉ dưỡng một thời gian đi! Hơn nữa, em cũng có học qua một lớp hộ lí, có thể chăm sóc anh.”

.

“Vậy thì chẳng phải là cướp công việc của tôi à?” Phan Già nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm.

.

Uông Phong Lân nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Đúng là như vậy!”

.

Ánh mắt Tỉnh Thượng Đan lập tức đâm thẳng tới Phan Già, nhìn bộ dáng Uông Phong Lân cười với ả ta, chẳng lẽ…

.

Nhìn ta ánh mắt Tỉnh Thượng Đan nhìn Phan Già đầy thù địch, Uông Phong Lân cũng chẳng thèm giải thích.

.

Tỉnh Thượng Đan cau mày: “Cô là loại hộ…”

.

“Cô Phan chính là bác sĩ Ngô đặc biệt đưa đến để chăm sóc cho tôi.” Uông Phong Lân đem lá bài của Lâm ra ngăn cản, dù sao Lâm trong giới bác sĩ chính là nhân vật có thể một tay che trời.

.

“Oh.” Mặc dù rất bất mãn, nhưng nghe thấy đây là người do Ngô Điềm Lâm đưa tới, cũng khó mà nói được cái gì nữa, dù sao đó cũng là bác sĩ được đánh giá cao nhất, chỉ còn biết nhìn Phan Già lạnh lùn g, “Như vậy thì cùng đi chứ!”

.

“Không cần đâu.” Uông Phong Lân lắc đầu, “Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, cô cũng về trước đi!”

.

“Nhưng mà…” Tỉnh Thượng Đan vẫn còn muốn nói thêm cái gì đó, dù sao bản thân mình trước mặt hắn cơ hội biểu hiện quá ít.

.

“Kiệt Nhĩ, thay tôi tiễn cô Tỉnh Thượng xuống dưới.” Uông Phong Lân ra lệnh đuổi khách.

.

Vẫn phải bảo trì phong phạm thục nữ, Tỉnh Thượng Đan lập tức đứng dậy, mở ra một nụ cười quyến rũ với Uông Phong Lân: “Vài ngày nữa em lại đến gặp anh.”

.

“Uh.” Uông Phong Lân dứt khoát nhắm mắt lại, nghĩ tới: Cười gì mà xấu thấy ghê, chỉ có Tư Nam cười rộ lên mới thật đáng yêu, nhất là lúc y cười to, cái mũi nhăn lại, nhìn kiểu gì cũng muốn cắn một cái.

.

Nhìn khoé miệng của Uông Phong Lân cong lên thành hình một nụ cười, Tỉnh Thượng Đan tự mình đa tình tưởng rằng Uông Phong Lân đồng ý để cho cô ta đến thăm hắn.

,

Người đi rồi, Uông Phong Lân mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về Phan Già: “Cô rất có dũng khí đó!”

.

“Phải không đó!” Phan Già lơ đểnh bĩu môi cười, “Lát nữa sẽ đền chocolate cho anh.”

.

“Không phải cho tôi, là cho Tư Nam, nhớ kĩ đó! Nói với cậu ấy là, tôi biết cậu ấy thích ăn cho nên đưa cho cậu ấy.”

.

“Anh đem chocolate thắng tôi đi cho người nào vậy hả?” Phan Già bất mãn trề môi.

.

“Tôi không thích ăn ngọt, không biết ở đâu có chocolate ngon cả! Mấy cô chắc là biết nhỉ?”

.

“Tới mức đó sao.” Phan Già đánh giá Uông Phong Lân, “Anh đối với anh Đường tốt như vậy, đừng có nói là…”

.

“Là cái gì hả?” Uông Phong Lân nhìn về phía cửa, “Cậu ấy rất quan trọng đối với tôi.” Tại sao quan trọng? Bởi vì y là chủ nhân của ta a, y tắm cho ta a, không đúng, là y cùng ta tắm với nhau. Tắm rửa thật sự là rất hạnh phúc nha!

.

“Anh không sao chứ?” Nhìn Uông Phong Lân ngó lên trần nhà cười đến sắp chảy nước miếng, Phan Già đem tay quơ quơ trước mặt hắn, thật sự là đầu óc của hắn không bị hư đấy chứ?

.

“Oh, không có việc gì.” Hai mắt Uông Phong Lân một lần nữa lại không tự giác nhìn ra ngoài cửa, cuộc họp hẳn là không kết thúc nhanh như vậy, “Phiên Gia MM, gọi Tu lại đây giúp tôi, được không?”

.

“Được.” Đúng là quái gở, lúc thì ngu ngu ngốc ngốc, lúc thì nghiêm túc nhìn tới phát sợ! Phan Già xoay người đi ra ngoài.

.

“Tu, phái người đi chú ý động tĩnh nhà Tỉnh Thượng Đan.” Uông Phong Lân vừa nói vừa nhàm chán gõ gõ lên chăn đệm, “Những thứ lúc trước tôi nói, cậu cũng nhớ chú ý.”

.

Tu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

.

“Về vấn đề xe của tôi, sau khi điều tra có kết quả, trực tiếp nói với tôi là được, không cần công bố ra ngoài.”

.

“Uh”

.

“Còn nữa, nhất định phải chuẩn bị đủ không gian cho Tư Nam cùng A Kim của cậu ta, tôi tin tưởng cậu ta có thể phát hiện ra những vấn đề chúng ta chưa nhìn thấy.”

.

“Được.” Tu cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, “Chủ yếu là A Kim phải không? Đó chắc chắn không phải là một con chó bình thường.”

.

“Ha ha,” tôi cuối cùng cũng chẳng thể nói với cậu, đó là do tôi biến thành được! “A Kim sẽ cho chúng ta rất nhiều kinh hỉ đó.” Tôi đã lên kế hoạch để cho A Kim đi thám hiểm trong công ti a.

.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tư rờ rờ cằm, “Cậu biết không, hôm nay lần đầu tiên tôi thấy một con chó biết cười, nói thật là, đúng là cực kì quỉ dị.”

.

“Thật sao?” Xem ra lần sau cười phải kiềm chế một chút.

.

“A Kim…” Thanh âm Tư Nam vọng ra từ hành lang.

.

“Nguy rồi.” Uông Phong Lân càu nhàu một tiếng, một bên thì sợ Tư Nam không tìm được A Kim thì sẽ lo lắng, một bên lại muốn dùng thân phận là người tiếp cận với Tư Nam nhiều hơn một chút.

.

“Làm sao vậy?”

.

“Không có gì, cậu gọi Tư Nam vào đây đi.”

.

“Được.” Tu đi tới cửa liếc liếc mắt nhìn Uông Phong Lân đang ở trên giường một chút, hắn đang lo lắng cho Tư Nam hay là con chó kia vậy? Nhìn không thấu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.